Các sinh viên nam thấy sân bóng nhận được rất nhiều sự chú ý, đương nhiên cũng muốn vào thay thế, hơn nữa Ngôn Kha chơi bóng quá xuất sắc, chơi liều một lần với anh để biết thực lực của mình cũng không tệ.
Lúc quyết định ai sẽ tham gia, Ngôn Kha vặn nắp chai nước khoáng, ngửa đầu uống ùng ục non nửa bình thì thấy Hạ Chi đang cau có ôm bụng.
Anh lập tức đi thẳng tới trước mặt Hạ Chi, không chậm trễ dù chỉ một giây.
Đằng trước đột nhiên tối sầm, cô ngước lên nhìn chủ nhân của cái bóng.
“Chị, chị khó chịu à?”
Hạ Chi ừ một tiếng, đau bụng kinh thỉnh thoảng quấy phá như thế đấy, có thể do cô vừa mới uống trà sữa nhưng uống thuốc xong ít nhất cũng không còn khó chịu như buổi trưa, cô định bảo Ngôn Kha đừng quan tâm thì anh đã quay lưng lại rồi ngồi xổm xuống.
“Đi thôi, em cõng chị về nhà.
”
“Em không chơi bóng nữa à?”
“Ừm.
”
Anh nói to với Chu Dương đang quyết định thay người trên sân: “Chu Dương, tớ đi trước nhé.
”
Ể?
Nhân vật chính đã đi rồi, vậy có phải khán giả cũng… Anh ta quay lại nhìn đám con gái kia, quả nhiên họ đang bắt đầu dọn đồ chuẩn bị ra về.
Vậy còn quyết định thay con khỉ gì nữa!
-
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hạ Chi vỗ vào lưng Ngôn Kha.
“Chị vào mua ít đồ, em thả chị xuống đi.
”
Ngôn Kha cõng cô bước vào luôn, Hạ Chi cuống quít khẽ nói: “Chị mua băng vệ sinh đấy!”
…
Anh khựng lại với khuôn mặt ửng đỏ nhưng vẫn cõng Hạ Chi đến quầy bán đồ dùng vệ sinh.
Xấu hổ quá!
Hạ Chi nằm nhoài trên lưng anh chọn lựa, Ngôn Kha cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, Hạ Chi thấy anh thẹn thùng bèn lên cơn trêu ghẹo.
“Thật ra cũng tốt mà, biết đâu sau này em kết hôn sẽ mua cho vợ mình.
Nếu con bé thường bị đau giống chị thì không thể tự đi mua, cho nên em phải nhớ nhãn hiệu và chiều dài mà vợ mình quen dùng đấy nhé.
”
Mặt của anh càng đỏ đậm hơn, Hạ Chi cười thầm không ngớt, quyết định không ghẹo nữa.
Nhưng Ngôn Kha lại cầm băng vệ sinh trong tay cô nghiên cứu rất nghiêm túc.
Lần này đến lượt Hạ Chi đỏ mặt.
“Không phải, em phải để ý thói quen của vợ em, em nhìn cái chị mua làm gì?”
Ngôn Kha lặng lẽ ghi nhớ nhãn hiệu và kích cỡ mà cô chọn, sau đó gượng gạo lảng sang chuyện khác: "Chỉ có hai gói này thôi sao?”
“Ừm, mua thêm chút đồ ăn vặt rồi rút quân thôi, go! Chị muốn mua chocolate.
”
Lưng của Ngôn Kha vừa ấm áp vừa vững chãi cho cô đủ cảm giác an toàn, gió đêm nhè nhẹ lướt qua, cơn buồn ngủ dần ập tới.
Hạ Chi cọ lên phần gáy của anh tìm được một nơi thoải mái nhất, cô muốn ngủ nhưng sợ mình thiếp đi sẽ không ôm được anh rồi ngã xuống.
“Ngôn Kha, chị hơi mệt, em đừng để chị ngã xuống nhé.
”
Ngã xuống sẽ tạo thành bi kịch đó, giọng điệu của cô nhẹ dần và chậm rãi: "Nếu chị ngã rồi, em phải chăm sóc chị cả đời, thế thì toi đời em đấy.
”