Ấn Ký Thuộc Về Em


Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Hàn Tiêu hẹn một cô gái ra ngoài tâm sự ở trước cửa thang máy cuối hành lang.


Hạ Chi và Viên Giai Hoan nhìn nhau, xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất cho rồi.


Bốn giờ rưỡi, mọi người quyết định chơi thêm một ván nữa, lần này cuối cùng Ngôn Kha và Hạ Chi cũng ở hai phe khác nhau.


Ngôn Kha là sói, Hạ Chi là phù thủy, hai người thể hiện xuất sắc trong hai ván nên được tiên tri kiểm tra đầu tiên, vòng đầu tiên đã bị loại nhưng di ngôn của anh vẫn phát huy tác dụng xuất sắc.


"Số 9 như thần vậy, nói ngạo mạn như vậy thì có lẽ là thợ săn, số 5 hoặc số 7 có thể là thằng ngốc, phù thủy! Vẫn chưa tìm được phù thủy.

"

Buổi tối, đội sói do Chu Dương chủ đao, anh ta liếc nhìn Ngôn Kha chìm trong bóng tối.

Đồ nhỏ nhoi này, cậu không tìm thấy phù thủy sao? Sao ông đây cứ không tin thế nhỉ.


Vung tay chém xuống, chém chết Hạ Chi.



!

Quả nhiên, cả ván sau đó không ai dùng thuốc độc.


Trong cả bàn, người có thể khiến Ngôn Kha không chỉ ra được phù thủy, ngoài Hạ Chi ta thì không còn ai khác.


Năm giờ rưỡi, trận đấu kết thúc, theo kế hoạch, sau khi chơi game mọi người sẽ cùng nhau đi ăn lẩu nhưng Hàn Tiêu lại tìm Hạ Chi, sau đó hai người đến cuối hành lang nơi cô và Viên Giai Hoan vừa ngượng ngùng nhìn nhau.


"Hạ Chi, anh thấy chúng ta không hợp nhau lắm.

"

"Hả?"

"Em trai em cứ nhắm vào anh, em không thấy sao?"

Hàn Tiêu thở dài: "Cậu ấy cứ đả kích sự tự tin của anh, anh không thể tiến xa hơn với em được, nhìn thấy em là anh thấy áp lực ý.

"

"Nhưng mà! " Hạ Chi nhìn đối phương, vô cùng khó hiểu.



"Yêu đương là với em chứ không phải với em trai em, anh không cần để ý đến cậu ấy, với lại em không thấy cậu ấy có ác ý với anh cả, Hàn Tiêu, trò chơi chiều nay chia phe nên cậu ấy cũng sẽ có tính hơn thua! "

"Không phải tính hơn thua, cậu ấy không nhắm vào người khác mà chỉ nhắm vào anh thôi! Sao em không nhận ra nhỉ?"

Giọng Hàn Tiêu dần lớn lên, buồn cười không chứ, anh ta hẹn cô gái ngồi đối diện ra ngoài, muốn xin Wechat của cô ta nhưng đối phương lại nói thẳng là không thích anh ta.


Vậy thì thích ai?

Thích Ngôn Kha - Người luôn gây khó dễ cho anh ta!

Sự tức giận của anh ta khiến Hạ Chi không nói nên lời nên mọi người chỉ có thể đường ai nấy đi.


Viên Giai Hoan xách túi đi tới hỏi Hạ Chi là về nhà cô hay về nhà trọ của họ, Hạ Chi hỏi ngược lại Viên Giai Hoan có thấy Ngôn Kha nhắm vào Hàn Tiêu không.


"Cậu nói thế thì hình như có hơi nhắm vào thật.

"

Cô ấy bắt đầu nhớ lại cảnh tượng buổi chiều, một lúc sau lại cười bất lực: "Hoặc là nói chênh lệch quá lớn, em trai cậu đơn phương nghiền ép thì đúng hơn.

"

Hạ Chi im lặng, mím môi: "Hoan Hoan, cậu về trước nhé, hôm nay tớ về nhà.

"

Vừa khéo Ngôn Kha đi tới: "Chị, Chu Dương bảo đi ăn thịt nướng, chúng ta đi không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận