Ẩn Long


“Anh Viễn, anh Viễn! Anh không có sao chứ?”
Lúc này, nhìn thấy Trần Viễn một bên cầm lấy điện thoại, một bên tỏ ra ngơ ngác khi nhìn về phía màn hình.

Ngồi ở bên cạnh, Liễu Hồng Hạnh không khỏi gấp gáp, vội vàng hô lên một trận.
Mà nghe được tiếng hô này, rốt cuộc Trần Viễn cũng bắt đầu tỉnh táo lại.

Anh đưa mắt, nhìn về phía cô.
“Cô yên tâm đi, nếu như bạn cô xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ tìm kiếm và đưa cô ấy cùng với gia đình của mình an toàn trở về!”
Nghe được câu trả lời của Trần Viễn, lúc này Liễu Hồng Hạnh hoàn toàn không hề nghi ngờ một chút nào.

Ngược lại, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần kích động, đưa tay ra nắm lấy tay của Trần Viễn, rồi nói.
“Cảm ơn anh! Nếu như có thể tìm thấy được Lâm Tuyền, toàn bộ chị em trong tổ bay chúng tôi đều sẽ vô cùng biết ơn anh!”
Nhìn thấy bộ dáng của Liễu Hồng Hạnh trở nên kích động như vậy, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu mỉm cười.
“Không có việc gì, đây chỉ là việc mà tôi nên làm mà thôi!”
Nói thật, nếu như không phải vị trí xảy ra vụ cướp lại trùng hợp nằm ở trên đường anh mà anh đi đến để lấy đồ, Trần Viễn chưa chắc sẽ đáp ứng dễ dàng như vậy.
Dù sao, bản thân của anh cũng không phải là cảnh sát, anh cũng không có trách nhiệm phải đi điều tra, cứu người.

Tất nhiên, nếu như chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến việc điều tra bảo vật bị đánh scắp, Trần Viễn cũng sẽ ra tay trợ giúp một phen.
Nói như thế nào, anh cùng với Diệp Lâm Tuyền cũng xem như là người quen biết cũ, giúp được thì anh vẫn sẽ nhất định trợ giúp.

Thế nên, lúc này Trần Viễn cũng không do dự chút nào, mới thoải mái như vậy gật đầu đồng ý lời yêu cầu của Liễu Hồng Hạnh.
Mà lúc này, đang ngồi ở trước vô lăng, thấy h Liễu Hồng Hạnh cùng với Trần Viễn nói chuyện với nhau, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi bỗng dưng lộ ra một vẻ sắc lạnh, trong con ngươi mang theo mấy vệt khinh thường.
Từ bề ngoài nhìn đến, gã tài xế lái xe taxi cho rằng Trần Viễn chỉ là một tên lưu manh bịp bợm, đang muốn lừa gạt Liễu Hồng Hạnh để chiếm được tình cảm của đối phương.


Nếu không, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể dễ đàng tin tưởng một gã chẳng có chút đáng tin nào như Trần Viễn, còn muốn cảm ơn đối phương để đi cứu người đang bị bắt cóc, đây quả thật là một chuyện hết sức nực cười.
Nghĩ như vậy, khóe môi của gã tài xế lái xe taxi không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Mà lúc này, trong lúc nói chuyện với Liễu Hồng Hạnh, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.

Vừa rồi, đột nhiên anh cảm nhận được một cỗ sát khí truyền đến.

Mặc dù cỗ sát khí này rất nhạt, cũng đã bị che giấu rất nhanh.

Thế nhưng, bằng vào thực lực của bản thân mình, Trần Viễn không cho rằng mình đã cảm nhận nhầm.
Nhưng mà, trong xe lúc này ngoại trừ anh và Liễu Hồng Hạnh, cũng chỉ còn có tài xế lái xe taxi.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi hiện ra một vẻ khó hiệu.
Trong khi đó, lái xe chạy đi một hồi, đột nhiên âm thanh của Liễu Hồng Hạnh bỗng dưng vang lên.
“Anh ơi, anh có chạy nhầm đường không? Nơi này cũng không phải là khu phố mười bốn.

Đây là ngõ ra đại lộ đông tây, đi phía bên ngoài ngoại ô thành phố.”
Nghe được tiếng hô lên của Liễu Hồng Hạnh, ánh mắt của gã tài xế lái xe taxi mới nheo lại.

Sau đó, vẻ mặt của hắn hơi có một chút lúng túng, quay đầu nhìn về phía Liễu Hồng Hạnh và Trần Viễn nói ra.
“Thật sự xin lồi, vừa rồi tôi bị nhầm đường.

Với lại, từ đây đi đến khu số mười bốn, có một đoạn đường đang bị thi công, cần phải thông qua đại lộ Đông – Tây để đi vòng thì mới đến nơi được.”

Nghe gã tài xế lên tiếng giải thích, lông mày của Liễu Hồng Hạnh thoáng nhăn một chút.

Nhưng cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng gã tài xế này cố ý chạy xe lòng vòng, để lấy thêm tiền taxi mà thôi.

Đối với những việc này, Liễu Hồng Hạnh cũng rất quen thuộc, nên không tiếp tục lên tiếng để nói chuyện tiếp nữa.
Ngược lại, sắc mặt của Trần Viễn hiện tại hơi có mấy phần khó coi.

Anh đã có thể xác định, luồng sát khí vừa rồi mà mình cảm nhận được, hơn phân nửa là từ trên người của gã tài xế này thả ra.

Mặc dù không rõ, vì sao người này lại có ý định giết mình.
Nhưng mấy ngày gần đây, anh cũng nghe được tin tức, hiện tại có một số lái xe taxi trá hình, đang lợi dụng việc đưa đón hành khách chạy đến những chỗ vắng vẻ, tiến hành cướp bóc.

Đối với những hành vi như vậy, lực lượng chức năng đã liên tục tiến hành truy quét, nhưng một số trường hợp còn sót lại cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp.
Chỉ là, làm sao chuyện này lại để cho anh đụng phải? Hơn nữa, nhì bộ dáng của người này, dường như cũng không có ý định cướp của đơn giản như vậy?
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi quay sang nhìn lấy Liễu Hồng Hạnh.

Nếu như vừa rồi không phải gặp được anh trên xe, không biết tình cảnh của cô sẽ như thế nào.

Đối với một người phụ nữ vừa trẻ lại vừa xinh đẹp như vậy, gặp phải một tên cướp ở trên đường.

Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi, trong lòng của Trần Viễn đã đối với tên tài xế lái xe taxi lúc này tuyển án tử hình.
Chỉ cần lúc nữa gã này mà dám ra tay đánh cướp, anh sẽ không nương tay, trực tiếp đem tên này đánh cho phế đi.

Mà lúc này, gã tài xế lái xe taxi cũng không biết được Trần Viễn đã đối với hắn nổi lên sát tâm.
Ngược lại, trong mắt của hắn càng thêm lộ ra mấy phần ác độc.

Theo hắn thấy, Trần Viễn chỉ là một kẻ bình thường.

Sau khi tìm chỗ vắng vẻ, trực tiếp đem Trần Viễn đánh cho ngất đi, sau đó tiếp tục xử lý Liễu Hồng Hạnh thì sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Chỉ vừa mới nghĩ đến thân hình xinh đẹp của Liễu Hồng Hạnh quằn quại, uốn éo ở trước “uy lực” của bản thân, trong lòng của gã tài xế đã thấy khó nhịn, trong lúc nhất thời vậy mà không thể nào kiềm chế được, cười lên một cách vô cùng quái dị.
Nghe được tiếng cười này của gã tài xế, Liễu Hồng Hạnh không khỏi rùng mình một trận.

Mà ánh mắt của Trần Viễn, lúc này cũng đang gắt gao nhìn về phía tài xế lái xe taxi.
“Khụ khụ… xin lỗi, hiện tại đường ở phía trước không thể nào lưu thông được.

Chúng ta chỉ có thể tạm thời dừng lại ở đây.”
Nhìn thấy phía trước đã không có đường đi.

Hơn nữa, bốn phía xung quanh cũng vắng vẻ không hề có bất kỳ một bóng người nào.

Lúc này, tài xế lái xe taxi cho xe của mình dừng lại, đồng thời dùng lấy ánh mắt hơi có phần bất thiện, nhìn về phía Trần Viễn và Liễu Hồng Hạnh.
Nhìn thấy biểu hiện của tài xế lái xe lúc này, lại nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, cho dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng của Liễu Hồng Hạnh đại khái cũng đã đoán ra được một số bất thường.
Chính vì thế, vừa nghe được tiếng mở cửa ở bên ngoài, cô đã nhịn không được, vội vàng lui về phía Trần Viễn, đồng thời hét lên một tiếng.
“Anh Viễn, cứu tôi!”
Nhìn thấy sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh bị gã tài xế lái xe taxi hù dọa cho đến trắng bệch, không còn lưu lại một chút máu nào.

Lúc này, Trần Viễn cũng đứng người dậy, đem Liễu Hồng Hạnh kéo nhanh ra ngoài.
Nhưng mà, động tác của tên tài xế lái xe taxi lại không hề chậm chút nào.

Cũng không biết rõ, từ đâu hắn lấy ra một cây gậy bóng chày, dùng lấy ánh mắt châm chọc nhìn về phía Trần Viễn và Liễu Hồng Hạnh.

“Vừa rồi chẳng phải chúng mày còn rất âu yếm hay sao? Thế nào, lúc này có phải đang rất hoảng sợ đúng không? Nhưng mà, tụi mày cũng đã không có đường nào để chạy.

Đây là một chỗ công trình đang thi công, hiện tại trên đường cũng không có người qua lại.

Cho dù chúng mày có la hét đến khản cổ, cũng không có ai đến đây để giải cứu chúng mày được đâu!”
Nhìn thấy trên tay của gã tài xế lái xe taxi cầm lấy cây gậy bóng chạy vừa dày, vừa nặng như vậy, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh càng thêm lộ ra hoảng sợ.

Mặc dù biết rõ Trần Viễn cũng có một chút năng lực, nhưng Liễu Hồng Hạnh không dám khẳng định, Trần Viễn có thể đối phó được một kẻ hung ác giống vậy hay không?
Hơn nữa, nhìn động tác vừa rồi của gã tài xế, dường như hắn còn là một người luyện võ.

Liễu Hồng Hạnh có nghe nói qua, mấy người luyện võ ở thế giới này thật sự rất lợi hại, cho dù súng đạn bắn trúng cũng không nhất định bị thương được.
Thế nên, lúc này Liễu Hồng Hạnh mới vô cùng lo lắng, quay đầu sang nhìn về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, khi thấy được vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Hơn nữa, thấy được bàn tay của Trần Viễn đang vỗ nhẹ về phía bả vai của mình, nhất thời cảm giác an toàn nhanh chóng truyền đến, để cho Liễu Hồng Hạnh cảm thấy vô cùng an tâm.
Mà lúc này, thấy được Trần Viễn từ đầu đến cuối đều không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi không khỏi trở nên vặn vẹo, nổi điên.
“Mẹ nó, mày dùng ánh mắt như vậy để nhìn tao làm gì? Có tin là tao đem mắt của mày móc ra hay không?”
Thấy được Trần Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng của gã tài xế lái xe taxi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thế nên, sau khi hô lên một tiếng, thân hình của hắn vậy mà cũng bắt đầu chuyển động, bổ nhào về phía Trần Viễn.
Vừa nhìn thấy động tác của đối phương, trên khuôn mặt của Trần Viễn hoàn toàn không lộ ra một chút biến hóa nào.

Thế nhưng, trong lòng của anh lúc này lại có mấy phần khiếp sợ.

Bởi vì, tên cướp này vậy mà cũng có thực lực đạt đến cảnh giới tông sư?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận