Ẩn Long


Đường số 13, khu Thống Nhất, thành phố Tân Cảng.
Trong một con hẻm nhỏ nối liền vào chỗ chung cư đã bị bỏ hoang.

Lúc này, mấy cái bóng đen không ngừng ẩn hiện.

Đồng thời, một trận âm thanh vội vàng không ngừng vang lên.
“Thế nào rồi?”
Một người bất chợt lên tiếng nói chuyện.

Ngay sau đó, mấy người còn lại cũng đồng loạt đáp lại.
“Không rõ, nghe nói tổ chức đang bị truy sát.

Có một số thành viên vòng ngoài đã bị bắt.

Hiện tại, phía trên có lệnh, muốn chúng ta tạm thời ẩn nấp một thời gian.”
“Còn tiểu thư thì sao?”
“Mặc kệ cô ta, chúng ta cũng không thể quản nhiều như vậy được.

Đi, mau rút khỏi cái nơi quỷ quái này ngay lập tức!”
Ngay sau khi kết thúc trò chuyện, mấy cái bóng áo đen liền cấp tốc rời đi.

Dường như bọn họ thật sự đang rất vội vàng, ai cũng không có chú ý đến, phía sau lưng của mình lúc này đang có một cái bóng khác ẩn nấp tiếp cận.
“Lão đại, lão đại! Vừa mới xác định được vị trí của bọn họ, bọn họ đang tiến về phía bến cảng!”
“Tốt! Tất cả các cậu đều ẩn nấp.

Bọn chúng để lại cho tôi tự mình giải quyết!”
“Vâng!”
Tại bến cảng, trên một con tàu đánh cá được làm bằng composite.

Mấy cái bóng đen vừa mới rời khỏi chung cư bỏ hoang, lúc này đã xuất hiện ở trên tàu cá.

Chỉ có điều, lúc này trang phục của bọn họ đã được cải biến, chuyển sang phong cách ăn mặc thường ngày của các ngư dân.
Nhưng mà, ngay khi chiếc tàu chuẩn bị rời khỏi bến cảng.

Đúng vào lúc, một cái thân ảnh bỗng dưng xuất hiện, đứng ở phía trên boong tàu.
“Ai?!”
Ngay lập tức, đoàn thủy thủ ở trên thuyền cá không khỏi kinh hoảng hô lên.

Chỉ là, Trần Viễn lúc này cũng không có lên tiếng nói chuyện.

Anh trực tiếp lướt người lao tới.

Sau đó, cổ tay phát lực, hướng về phía một người thủy thủ ở trước mặt đánh ra một chưởng.
Ầm!
Một chưởng này đánh ra hết sức bất ngờ, cho dù đám thủy thủ này trong lòng đã có phòng bị, nhưng lại không có cách nào có thể ngăn cản được công kích của Trần Viễn.
Tức thì, thân hình của gã thủy thủ trực tiếp bị Trần Viễn đánh bay ra khỏi tàu cá, ngã nhào xuống dưới nước, không rõ sống chết thế nào.
“Chết tiệt, làm sao hắn lại phát hiện ra hành tung của chúng ta?”
“Đừng nói nhảm nữa, cùng nhau xông lên.

Tôi không tin, chỉ một mình hắn có thể đánh bại được tất cả chúng ta!”
Ngay lập tức, những thành viên còn lại trong đoàn thủy thủ đều không khỏi tức giân, chửi ầm lên.

Chỉ có điều, động tác của bọn họ lúc này lại không hề chậm.

Chỉ thoáng một chút, năm sáu loại thuật pháp, chưởng ấn đã hướng trên người của Trần Viễn đánh tới.
Thế nhưng, sắc mặt của Trần Viễn lại không thay đổi một chút nào.

Ngược lại, trên khuôn mặt của anh hơi chút cười lạnh, hừ nhẹ một tiếng.
“Hừ!”
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn cấp tốc tan biến, chỉ để lại một cái tàn ảnh, đứng ở trên boong thuyền.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp những tiếng nổ lớn vang lên.

Chỉ có điều, lúc này toàn bộ công kích của đối phương đều đánh về phía thân thuyền, cũng không hề trúng lên người của Trần Viễn.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt cả đám đều hết sức khó coi.

Đồng thời, có người đã không nhịn được, mắng lên.
“Mẹ nó, tên khốn này bị làm sao vậy? Hắn vì sao lại muốn truy sát chúng ta? Trong vòng một tháng, người của chúng ta bị bắt, bị giết ở trong tay hắn cũng ít nhất có hơn một trăm rồi!”
Nghe tiếng người này tức giận mắng, đám còn lại cũng phẫn nộ không kém.

Chỉ có điều, thân ảnh của Trần Viễn đã lần nữa hiện ra.

Đồng thời, trên khóe môi của anh khẽ nhếch, lộ ra nụ cười tràn đầy châm chọc.
“Đám chuột nhắt các người, nếu như chỉ có một chút bản lĩnh như vậy.

Vậy thì, hôm nay để tôi tiễn các người cùng nhau lên đường!”
Thấy được thân ảnh của Trần Viễn lần nữa xuất hiện.

Hơn nữa, vừa rồi toàn bộ công kích đều không thể nào đánh trúng được đối phương.

Tức thì, trong lòng của đám thủy thủ lúc này đã có mấy phần thoái ý.

Sau đó, có người đột nhiên hô lên.
“Không được, chúng ta chia nhau ra chạy! Không thể để cho toàn bộ đều rơi vào trong tay hắn!”
Âm thanh này vừa dứt, toàn bộ đoàn thủy thủ đều chia ra bốn phương tám hướng, dự định tìm cách thoát thân.
Nhưng mà, sắc mặt của Trần Viễn lúc này đã lạnh xuống.

Đồng thời, âm thanh của anh trầm thấp vang lên.
“Muốn chạy, đã muộn rồi!”
Ngay sau đó, thân hình của anh lại lần nữa biến mất.

Chỉ có điều, lần này chỉ nhoáng lên một cái, thân ảnh của anh đã xuất hiện ở trước mặt một gã thủy thủ đang dự định lao ra khỏi thuyền cá.
Ầm!
Không một chút động tác dư thừa, Trần Viễn trực tiếp một chưởng vỗ vào sau lưng của đối phương.
Rầm!
Ngay lập tức, thân hình của tên thủy thủ liền rơi xuống mặt được, toàn bộ ý thức đều triệt để biến mất.
Thế nhưng, động tác của Trần Viễn lại không chút dừng lại.

Thân ảnh của anh lại lần nữa lóe lên.

Chỉ chớp nhoáng vài cái, anh đã xuất hiện ở phía trước mặt của người thứ hai.
Ầm!
Cứ như vậy, mỗi lần biến mất, Trần Viễn lại một lần hiện ra, đồng thời vung lên một chưởng chụp cho đối phương hôn mê bất tỉnh, rồi đánh rơi xuống nước.
Cho đến cuối cùng, khi đoàn thủy thủ chỉ còn lại duy nhất một người.

Mặc dù thân thủ của người này cũng rất tốt, nhưng từ vị trí ban đầu, người này cũng vừa mới nhảy khỏi tàu cá không đến một trăm mét.

Hơn nữa, lúc này phía trước mặt của hắn ta lại bất thình lình hiện ra thân ảnh của Trần Viễn.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại muốn truy bắt chúng tôi? Tôi không phạm pháp, cũng không gây ra bất lợi gì đối với đất nước của các anh.

Nếu anh dám bắt tôi, đại sứ quán của chúng tôi sẽ tố cáo lên liên hiệp quốc, kiện đất nước các anh quy phạm quy định về nhân quyền!”
Trước vẻ mặt không có cảm xúc nào của Trần Viễn, gã thủy thủ không khỏi cứng rắn nói ra.

Chỉ là, đáp lại vẻ mặt hù dọa của đối phương, ánh mặt của Trần Viễn không hề bộc lộ một chút biểu tình nào.
“Đi thôi!”
Vung tay lên, âm thanh của Trần Viễn hết sức nhẹ nhàng.

Thế nhưng, sắc mặt của gã thủy thủ lúc này đã trở nên trắng bệch.

Hắn biết, một khi mình bị bắt lại, kết cục nhất định sẽ rất bi thảm.
Thế nhưng, người ở trước mặt này thật sự quá mức đáng sợ.

Cho dù thực lực của hắn cũng đã đạt đến tông sư hậu kỳ, nhưng đứng trước mặt đối phương chẳng khác nào một đứa trẻ con, không có một chút năng lực phản kháng.
“Anh đừng có ép tôi.

Nếu không, dù chết tôi cũng sẽ muốn đem theo anh chết cùng!”
Lúc nói ra lời này, trên khuôn mặt của gã thủy thủ lộ ra một vẻ kiên định.

Chỉ là, Trần Viễn không hề đáp lại.

Ngược lại, động tác của anh càng thêm cấp tốc.
Nhất thời, sắc mặt của gã thủy thủ không khỏi hiện lên một tia phẫn nộ.

Hắn một lần nữa cắn răng nói ra.
“Nếu anh đã muốn chết, vậy thì tôi cùng với anh chết cùng!”
Ngay sau đó, một cỗ năng lượng vô cùng cuồng bạo, không ngừng bạo phát ở trong cơ thể của đối phương.

Đối diện với tình huống như vậy, nhưng Trần Viễn chẳng có một chút đổi sắc.

Âm thanh của anh vẫn mang theo sự lạnh lùng giống như lúc trước.
“Định!”
Chỉ một thoáng, bên trong cơ thể vốn đang chuẩn bị bộc phát, sẽ đem toàn bộ năng lượng bên trong nổ tung.

Thế nhưng, vừa nghe được âm thanh của Trần Viễn vang lên.

Đồng thời, một cỗ lực lượng thần bí đột nhiên truyền đến, để cho cỗ năng lượng còn đang cuồng bạo của hắn bỗng dưng biến mất.
Nhất thời, sắc mặt của gã thủy thủ hiện lên một vẻ khó tin, ánh mắt không khỏi trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn.
“Tại sao lại như vậy?”
Nhưng mà, đáp lại vẻ kinh hoảng này của hắn, chỉ là một cái chưởng ảnh càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, một luồng ý thức duy nhất ở trong đầu hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Ầm!
Toàn bộ cơ thể của gã thủy thủ cứ như vậy bị một chưởng của Trần Viễn đánh bay ra ngoài.

Sau đó, anh hơi có chút phiền muộn, đem hai tay của mình liên tục xoa lên một trận.
“Lũ chuột này, thật sự là nhiều đến phát ngán.

Không biết lúc nào, tổ chức mới có thể tìm ra được hành tung của kim sách?!”
Trong miệng âm thầm lẩm nhẩm một hồi.

Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi quét qua, nhìn về bốn phía xung quanh.

Sau đó, anh mới nhẹ giọng nói ra.
“Được rồi, các cậu ra đi.

Nhớ đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ một chút.

Cũng không thể để cho người dân ở xung quanh bị kinh hoảng được.”
“Vâng, thưa sếp!”
Nghe được âm thanh của Trần Viễn, rất nhanh, từ phía xung quanh các tòa nhà cao tầng, cùng với bụi cây ven đường không ngừng tuôn ra một nhóm đội ngũ có hơn mười mấy người, nhanh chóng đem mấy tên áo đen của tổ chức giáo hội cải trang thành ngư dân, bắt trói trở lại trụ sở của Long Vệ.
“Lão đại, lão đại!”
Nhìn đội ngũ nhân viên nhanh chóng dọn dẹp lấy hiện trường.

Lúc này, Trần Viễn có chút buồn chán, xoay người dự định rời đi.

Nhưng mà, ngay tại lúc này âm thanh của Tiểu Trần có chút hốt hoảng vang lên, để cho bước chân của anh không khỏi ngừng lại.
“Thế nào? Làm sao bộ dáng của cậu lại hốt hoảng như vậy?”
“Lão đại, người ở trong bệnh viện vừa mới truyền tin đến.

Em gái anh, xảy ra chuyện rồi.”
“Hả?!”
Nghe được tin tức này, cả người Trần Viễn giống như chết trận tại chỗ.

Ngay sau đó, anh mới vội vàng lao tới, nắm lấy cổ áo của Tiểu Trần, lớn tiếng quát lên.
“Cậu nói lại cho rõ ràng, rốt cuộc em gái của tôi xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, trong lòng Tiểu Trần hơi có chút sợ.

Nhưng cậu ta vẫn cố trấn tĩnh lại, lần nữa mở miệng ra để nói chuyện.
“Chuyện là thế này, vừa rồi đội trưởng truyền tin đến, nói cho em biết em gái của anh ở trong bệnh viện, đã bị một kẻ lạ mặt bắt đi!”
Lần nữa nghe được cái tin tức này, cả người Trần Viễn đều chết lặng, giống như là bị sét đánh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui