Bản mệnh thần thông?
Trần Viễn cũng thật không có nghĩ đến, Huyền Quy Cự Ngạc vậy mà có thể lĩnh ngộ ra được bản mệnh thần thông.
Nói như vậy, đầu Huyền Quy Cự Ngạc này có huyết mạch vô cùng tinh thuần, thậm chí nó rất có thể đã kế thừa được một chút huyết mạch của thần thú Huyền Vũ.
Nếu không, chỉ bằng vào thực lực của nó hiện tại, rất khó có thể lĩnh hội ra được bản mệnh thần thông.
Đây là tuyệt kỹ chỉ có các đời hậu duệ của thần thú mới có thể kế thừa được.
Lúc này, thân hình của Trần Vũ cấp tốc hiện ra.
Vừa rồi bị vô số gai đất đánh trúng, trên người của Trần Viễn cũng lưu lại không ít vết thương.
Mặc dù thương thế không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bản thân của Trần Viễn cũng cảm thấy vô cùng không dễ chịu.
Hống!
Một kích không có trực tiếp đem Trần Viễn giết chết, lúc này Huyền Quy Cự Ngạc lại lần nữa phát ra một tiếng rống giận.
Ngay sau đó, thân hình của nó cấp tốc lao tới, tốc độ so với mấy lần trước còn muốn nhanh hon rất nhiều.
Tức thì, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt.
Hiện tại, bản thân có thương tích ở trong người, Trần Viễn cũng không muốn trực tiếp ngạnh kháng với Huyền Quy Cự Ngạc.
Qua một hồi do dự, Trần Viễn cũng rất dứt khoát, trực tiếp tha túng hai cánh ở phía sau lưng, cấp tốc lao người chạy đi.
Đừng nhìn thân thể của Huyền Quy Cự Ngạc cồng kềnh như vậy, nhưng nó lại rất linh hoạt.
Vừa thấy Trần Viễn muốn chạy trốn, tức thì cái đuôi của nó đã cấp tốc quất tới, dự định đem Trần Viễn đập bay xuống đất.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn hơi xẹt qua một cái, tinh chuẩn tránh đi một kích của Huyền Quy Cự Ngạc.
Ngay lập tức, mặt đất ở dưới chân anh bị nện thành một cái hố sâu chừng mấy chục mét.
Lúc này, Trần Viễn đã không dám lưu lại lâu, anh vội vàng phi thân lao đi, kéo dài khoảng cách với Huyền Quy Cự Ngạc.
Thế nhưng, Huyền Quy Cự Ngạc giống như không có ý định buông tha cho Trần Viễn, trong miệng của nó lần nữa phát ra một tiếng rống giận.
Ngay sau đó, mặt đất dưới chân của Trần Viễn bỗng dưng xuất hiện một mảnh gai đất, dự định đem Trần Viễn đâm xuyên thành một cái sàng.
Thấy thế, trong lòng của Trần Viễn không khỏi tức giận hừ lên một tiếng.
Vừa rồi là anh không có phòng bị, nên mới ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Nhưng hiện tại, Huyền Quy Cự Ngạc còn nghĩ muốn làm tổn thương được anh, thì nó quả thật là quá xem thường Trần Viễn.
Chỉ thấy, thân hình của Trần Viễn nhoáng lên một cái, sau đó toàn bộ thân hình của anh biến thành từng vệt lấm tấm.
Đợi cho công kích của Huyền Quy Cự Ngạc đánh trúng, lúc này thân thể của anh đã hóa thành một trận hỏa quang, biến mất không thấy.
Lúc này, ở một chỗ rừng cây cách khu vực đầm lầy khoảng chừng hơn mấy chục kilomet, thân hình của Trần Viễn lần nữa hiện ra.
Chỉ có điều, sắc mặt của anh đã trở nên trắng bệch, một bộ tiêu hao nguyên khí rất lớn.
“Phù, may mắn là mình chạy nhanh.
Nếu không…”
Trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vừa rồi, nếu như không phải mượn nhờ năng lực đặc thù của Hỏa Phượng, trực tiếp tăng lên tốc độ phi hành gấp mấy chục lần.
Lúc này, sợ rằng Trần Viễn đã một lần nữa bị Huyền Quy Cự Ngạc đả thương.
Chỉ là, Trần Viễn vừa mới thở ra được một hơi, lúc này mặt đất ở dưới chân anh đột nhiên vang lên một trận chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó, không biết từ nơi nào xông đến một đám dị thú lên đến hàng ngàn con, trong mắt của bọn chúng đều là một mảnh huyết hồng, bộ dáng cực kỳ hoảng sợ hướng về vị trí của anh lao tới.
Nhìn thấy một màn này, hai mắt của Trần Viễn không khỏi trừng lớn.
Vừa rồi phải tiêu hao nguyên khí rất lớn anh mới chạy thoát được khỏi Huyền Quy Cự Ngạc.
Lúc này, trước mặt lại có một đám dị thú xông đến.
Mặc dù thực lực của đá dị thú này không mạnh.
Thế nhưng, số lượng của bọn chúng thật sự nhiều lắm?
“Ừm?! Bên kia có đồ vật gì?!”
Ngay lúc Trần Viễn dự định một lần nữa xoay người chạy trốn.
Lúc này, đập vào trong ánh mắt của anh chính là một tòa cung điện cực lớn, phía trên còn có một vầng bảy sắc cầu vòng, vắt ngang qua cả bầu trời.
Thấy cảnh này, Trần Viễn có chút khó tin, đưa tay lên dụi dụi mắt của mình một hồi.
Thế nhưng, mọi thứ vẫn không hề thay đổi một chút nào, cung điện vẫn còn đang nằm ở trong tầm mắt của anh.
Chíp chip…
Trong lòng Trần Viễn còn đang do dự không biết là nên chạy trốn hay đi về phía cung điện.
Lúc này, Hỏa Phượng lại đột nhiên từ trên đỉnh đầu của anh hiện ra.
Ngay sau đó, nó cấp tốc vỗ cánh, vội vàng theo hướng cung điện bay đi.
Nhìn thấy một màn này, Trần Viễn không khỏi trở nên sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, anh cũng làm ra quyết định, vội vàng chạy đuổi theo phía Hỏa Phượng.
Kỳ thật, trong lòng Trần Viễn biết rõ, tòa cung điện này nhất định là có liên quan đến việc tu tiên.
Thậm chí, nó rất có thể chính là tác nhân gây ra sự biến dị của bầy thú.
Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi.
Hiện tại, nhìn thấy Hỏa Phượng vậy mà hướng về phía cung điện bay đi, anh cũng không thể nào cứ bỏ mặc nó chạy đến đó một mình như vậy.
Thân hình của anh cũng cấp tốc lao nhanh.
Trong lúc chạy về phía tòa cung điện, không ít dị thú hướng về phía anh chạy lướt qua.
Ở trong ánh mắt của bọn chúng, Trần Viễn giống như không hề tồn tại.
Hay nói đúng hơn, bọn chúng đối với đồ vật phía sau lưng càng thêm sợ hãi, cũng không có thời gian để ý đến một tên nhân loại giống như Trần Viễn.
Lúc đầu, Trần Viễn cũng không có cảm thấy chuyện gì.
Nhưng càng chạy gần về phía cung điện, tâm tình của Trần Viễn càng thêm có cảm giác bất an.
Rống!
Ngay lúc Trần Viễn chỉ cách tòa cung điện kia không đến một kilomet, lúc này từ trong cung điện đột nhiên phát ra một trận thú gầm.
Ngay sau đó, một cỗ kinh phong bất ngờ ập tới, đem toàn bộ cây cối ở bốn phía xung quanh đều hất tung lên trời.
Ngay cả Trần Viễn cũng không ngoại lệ, anh có cảm giác toàn bộ cơ thể của mình giống như không bị khống chế, bị cỗ kinh phong vừa rồi đập mạnh, văng ra ngoài.
Ầm!
Từ trên cao rớt xuống đất, thân thể của Trần Viễn vang lên từng trận âm thanh xương cốt bị gãy vỡ.
Đồng thời, trong miệng của anh cũng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Cho dù là đối mặt với Huyền Quy Cự Ngạc, Trần Viễn cũng không cảm thấy chật vật như vậy.
Hiện tại, đối phương chỉ phát ra một tiếng gầm gừ, bản thân của anh liền bị hất bay ra ngoài, hơn nữa còn bị đả thương không nhẹ.
Tức thì, sắc mặt của Trần Viễn biến đến cực kỳ khó coi.
Từ lúc đạt được hai nửa miếng ngọc bội cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Trần Viễn cảm thấy bất lực đến như vậy.
Hiện tại, trong đầu của anh cũng không đề nổi bất kỳ một tia phản kháng nào.
Dù sao, đối phương còn chưa hiện thân, chỉ gầm lên một tiếng anh đã không có cách nào chịu nỗi.
Nếu như trực tiếp xuất hiện, sợ rằng Trần Viễn còn không chịu nổi của nó một kích.
Chíp chíp…
Thế nhưng, ngay lúc Trần Viễn cho rằng mình không có cách nào rời khỏi được nơi này, thì bên tai anh lại đột nhiên truyền đến một trận âm thanh quen thuộc.
Ngay sau đó, vốn dĩ là đã chạy đến cung điện, không biết từ khi nào Hỏa Phượng lại đột nhiên quay trở lại.
Hơn nữa, bộ dáng của nó dường như vô cùng lo lắng, liên tục xoay quanh ở trên đỉnh đầu của Trần Viễn kêu lên liên tục.
Thấy được một màn này, thần sắc của Trần Viễn có chút khó tin.
Anh còn tưởng rằng, Hỏa Phượng đã chạy trốn, tiến vào bên trong cung điện để tìm vài thứ gì đó.
Nhưng hiện tại, thấy được nó không ngừng vỗ cách bay ở trên đầu của mình, tâm tình của Trần Viễn không khỏi có chút phức tạp.
Chíp chip…
Giống như nhìn thấu được suy nghĩ ở trong lòng của Trần Viễn, lúc này Hỏa Phượng lại lần nữa kêu to mấy tiếng.
Sau đó, hai cánh của nó vỗ mạnh, vội vàng chạy về hướng cung điện.
Thấy được một màn này, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại.
Nhưng anh hiện tại cũng không cách nào đứng dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy Hỏa Phượng bay đi.
Cũng không biết bay được bao lâu, trong lúc Trần Viễn cho rằng lần này Hỏa Phượng đã thật sự bỏ đi.
Đột nhiên, từ trên không trung truyền đến vài trận chiêm chip.
Ngay sau đó, Trần Viễn rõ ràng thấy được Hỏa Phượng vậy mà ngậm lấy một mảnh lá cây, vội vàng bay về phía Trần Viễn.
Nhìn thấy lá cây được Hỏa Phượng thả xuống trước mắt, Trần Viễn có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn nó.
||||| Truyện đề cử: Luật Sư Bí Ẩn Của Sở Thiếu |||||
“Chíp chip!”
Thấy Trần Viễn không nhận lấy lá cây, thần sắc của Hỏa Phượng có chút khẩn trương, vội vàng lên tiếng thúc giục.
Lúc này, Trần Viễn chỉ hơi do dự một chút.
Sau đó, anh hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng đem lá cây nhặt lên.
Tiếp đó, anh mới cẩn thận đem mảnh lá cây chậm rãi cho vào trong miệng, hơi khẽ nhấm nuốt một chút.
Ngay lập tức, một cỗ cảm giác đau nhức để cho Trần Viễn có chút nhịn không được, rên khẽ lên một tiếng.
Chỉ có điều, ngay sau đó bằng vào mắt thường Trần Viễn cũng có thể nhìn thấy được, vết thương ở trên người của mình đang dần dần khép lại.
Cho dù là mấy chỗ xương gãy, hiện tại cũng liền thành một mạch, chẳng có bất kỳ một cái di chứng gì.
Thấy được cảnh tượng này, Trần Viễn khó có thể tin được, đưa mắt nhìn về phía Hỏa Phượng.
“Chíp chip!”
Mặc dù trong ba lô vẫn còn một ít linh quả, Trần Viễn có thể mượn nhờ chúng để hồi phục lại thương thế.
Thế nhưng, mảnh lá cây mà Hỏa Phượng vừa mới đưa tới cũng quá thần kỳ rồi đi?
Chỉ nhấm nháp một chút, vết thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể khỏi hẳn?
Dần dần, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi dâng lên một trận lửa nóng.
Lúc này, Trần Viễn đã có thể khẳng định, tòa cung điện trước mặt này nhất định là có liên quan đến thời đại tu tiên đã từng huy hoàng nhất trong lịch sử của nhân loại.
Chỉ là, qua một lúc sau, thần sắc của Trần Viễn liền biến đến cực kỳ khó coi.
Bởi vì, trong tòa cung điện kia còn ẩn giấu một thứ vô cùng đáng sợ.
Một khi Trần Viễn dám tới gần, nó nhất định sẽ không nương tay với anh.
“Chíp chip!”
Thế nhưng, lúc này Hỏa Phượng đột nhiên phát ra một trận âm thanh rối rít, giống như đang muốn thúc giục Trần Viễn làm điều gì đó.
Đợi cho Trần Viễn lần nữa nhìn đến, Hỏa Phượng đã vỗ cánh bay về phía cung điện.
Hơn nữa, tốc độ của nó rất chậm, dường như đang muốn chờ đợi Trần Viễn đi theo.
Thấy được cảnh này, Trần Viễn hơi nghiêm mặt, thận trọng suy nghĩ một chút.Nhưng ngay sau đó, anh cũng làm ra quyết định, trong miệng lẩm nhẩm một hồi.
“Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể nào tránh khỏi.
Đi!”
Dứt lời, thân hình của Trần Viễn liền đuổi theo Hỏa Phượng, chui vào bên trong cung điện biến mất không thấy..