Trong lòng giật mình hô lên một tiếng, lúc này ánh mắt của Trần Viễn không khỏi chăm chú nhìn về phía thiếu nữ đang nằm ở trên giường ngọc.
Thế nhưng, ngay khi bước chân của anh tiến đến, dự định chạm vào trên người của thiếu nữ, cảnh tượng ở trước mắt của anh nhanh chóng xoay chuyển.
Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được mình đang đứng trước quảng trường, dòng người không ngừng qua lại tấp nập.
Ầm!
Ầm!
Đột nhiên, trên trời giáng xuống một trận mưa vẫn thạch.
Sau đó, toàn bộ quảng trường đều bị đập nát, mọi người cũng nhanh chóng tan biến, hóa thành từng cái bọt nước.
Trong lúc Trần Viễn còn chưa biết được kịp hiểu được có chuyện gì xảy ra, thì thân thể của anh bỗng dưng chấn động một cái.
Ngay sau đó, Trần Viễn lần nữa thấy được khung cảnh ở trước mặt của mình biến đổi.
Lúc này, Trần Viễn đang đứng ở trong một chỗ vườn hoa, anh hơi liếc mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, cảm giác nơi này hơi có chút quen thuộc.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh nhanh chóng chú ý đến, phía trong thạch đình đang ngồi đấy một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc theo phong cảnh cổ xưa, trên tay cầm lấy một quyển thư tịch, vẻ mặt chăm chú nhìn đến say sưa.
Nhưng cũng không được bao lâu, lúc này một người thị nữ hơi có mấy phần hốt hoảng, vội vàng chạy về phái thiếu nữ, nói ra.
“Tiểu thư, không xong rồi, ma tộc đang đánh đến nơi này!”
Nghe được lời này của thị nữ, thiếu nữ ngồi ở bên trong thạch đình không khỏi giật mình, vội vàng đem quyển thư tịch ở trên tay buông xuống.
Ngay sau đó, thân hình của thiếu nữ hơi chuyển động một chút, chỉ nhẹ nhàng lắc người một cái, liền đã xuất hiện ở ngay bên cạnh thị nữ của mình.
“Em nói cái gì? Ma tộc làm sao lại đánh đến nơi này? Chẳng phải lối vào đã bị phong ấn, bọn chúng làm sao còn có thể tự mình tìm đến gia tộc của chúng ta?!”
Lúc nói ra lời này, trên khuôn mặt của thiếu nữ rõ ràng lộ ra mấy phần lo lắng.
Thế nhưng, còn không chờ đợi âm thanh của thị nữ đáp lại.
Lúc này, khuôn mặt của người thị nữ bỗng dưng vặn vẹo biến đổi.
Ngay sau đó, cả người thị nữ đều hóa thành một con quái vật có khuôn hình xấu xí, dữ tợn.
Hơn nữa, mười đầu ngón tay của nàng ta cũng biến thành dài nhọn, vô cùng đáng sợ.
Còn không đợi cho người thiếu nữ ở trong thạch địch có thời gian phản ứng, lúc này mười đầu ngón tay dài nhọn của con quái vật do thị nữ hóa thành đã vội vàng phóng đến, hướng về phía vị trí trước ngực của thiếu nữ đâm tới.
“A…”
Một tiếng hét thảm vang lên, nhưng thần sắc của thiếu nữ vẫn bình tĩnh, không có một tia gợn sóng.
Ngược lại, thị nữ vừa mới biến thành quái vật bỗng dưng đau đớn hô lên.
Đồng thời, hắc khí ở trên người của đối phương cũng bắt đầu chậm rãi hòa tan.
Đến cuối cùng, khi chùm hắn khí ở trên thân thể của con quái vật hoàn toàn biến mất, thi thể của người thị nữ cũng nhanh chóng ngã xuống đất.
Thấy được một màn này, lông mày của thiếu nữ không khỏi nhíu chặt lại.
Đồng thời, ánh mắt của nàng bất chợt nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười một cái.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy được nụ cười này của thiếu nữ, trong lòng của Trần Viễn có loại cảm giác cực kỳ quái lạ.
Chính anh cũng không biết phải miêu tả loại cảm giác này như thế nào.
Ầm!
Trong lúc Trần Viễn vẫn còn đang không ngừng suy nghĩ miên mang, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Ngay sau đó, toàn bộ vườn hoa biến mất không thấy.
Ngược lại, hình ảnh hiện ra trước mắt Trần Viễn chính là một bãi phế tích.
Đồng thời, trong không khí truyền đến một trận mùi vị máu tươi.
Vô số thi thể nằm lại dưới đất, trong đó có không ít thi thể là của một đám quái vật có hình dáng vô cùng quái dị, xấu xí.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn kịp suy nghĩ là đang có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, toàn bộ phế tích biến mất không thấy.
Sau đó, Trần Viễn lần nữa thấy được mình đang đứng ở trong căn phòng của thiếu nữ, đang an tường nhắm mắt nằm ngủ ở trên giường lớn.
Trong đầu mơ hồ, Trần Viễn cũng không biết rõ tất cả những thứ vừa mới hiện ra là thật là giả.
Ngay cả thiếu nữ trước mặt rốt cuộc là sống hay chết? Trần Viễn cũng không có cách nào kiểm chứng được.
Ầm!
Ầm!
Lúc này, mặt đất dưới chân của Trần Viễn lại lần nữa vang lên từng trận chấn động kích liệt.
Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được bản thân mình đã bị truyền tống đến một chỗ vị trí khác.
Thế nhưng, tòa cung điện trước đó vẫn còn xuất hiện ở trước mặt anh đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Ngay cả cầu vòng cũng không biết chạy đi đến nơi nào.
Nhưng mà, trong lúc Trần Viễn còn đang nghi hoặc không biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, bên tai của anh đột nhiên truyền đến từng trận on gong cực kỳ quái dị.
Ngay sau đó, một đoàn hắc ảnh không biết từ nơi nào lại đột nhiên lao đến.
Đợi cho Trần Viễn đưa mắt nhìn kỹ, lúc này anh mới giật mình phát hiện ra, phía trước mặt mình vậy mà có một đám muỗi văn, thân hình của bọn chúng to lớn, cỡ chừng nắm đấm của một đứa con nít.
Hơn nữa, bên trong ánh mắt của bọn chúng là một mảnh huyết hồng, nhìn rất dữ tợn.
Đồng thời, trên người của bọn chúng còn tản mát ra một cỗ hắc khí nhàn nhạt, giống hệt như đám Huyết Ma Biên Bức trước đó đã từng phát tán ra.
Trước kia, Trần Viễn còn không rõ ràng đám hắc khí này từ đâu mà tới.
Nhưng hiện tại, vừa mới trải qua một hồi kinh lịch ở trong cung điện, Trần Viễn rốt cuộc cũng nhân ra, đây là ma khí.
Mà đám muỗi vằn này kỳ thật là bị ma khí phụ thể, thế nên bọn chúng mới sinh ra biến dị.
Đồng thời, thực lực của chúng cũng bạo tăng.
Nếu như không sớm đem đám Huyết Ma Văn này tiêu diệt, đợi bọn chúng bị ma khí càng lúc càng thêm ăn mòn, thì chúng sẽ càng thêm đáng sợ hơn.
Chính vì thế, trong đầu của Trần Viễn lúc này không khỏi nảy sinh ra một cái ý nghĩ vô cùng táo bạo.
Ngay sau đó, anh cũng không có chờ đợi được lâu, mà lập tức lao người xông tới, hướng về phía đám Huyết Ma Văn này đánh ra một đoàn hỏa cầu.
Ầm!
Ầm!
Hỏa cầu bốc phát ra sức nóng cực kỳ mãnh liệt.
Toàn bộ đám Huyết Ma Văn giống như gặp phải một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
Chỉ thoáng một chút, toàn bộ đám Huyết Ma Văn đều bị hỏa cầu đốt đến cháy sạch.
Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn về phía một chỗ xa xa.
Hiện tại, tầm mắt của Trần Viễn rất khoáng đạt, có thể dễ dàng quan sát được đồ vật ở khoảng chừng hơn vài kilomet.
Trong ánh mắt của Trần Viễn nhất thời hiện lên một tia tinh quang, thân hình của anh cũng bắt đầu cấp tốc hướng về phía xa xa chạy đi.
Không biết chạy được bao lâu, trước mặt của Trần Viễn lúc này hiện ra một cái hang đá tối om om.
Phía bên trong tản mát ra từng cỗ hắc khí nhàn nhạt.
Nơi này, khoảng cách so với hang đá lần trước Trần Viễn phát hiện ra đám Huyết Ma Biên Bức vẫn tương đối xa.
Thế nhưng, rõ ràng cỗ hắc khí này phải nồng đậm hơn lần trước rất nhiều.
Trần Viễn hơi hơi suy nghĩ một chút, bước chân của anh hơi dừng lại ở trước cửa hang đá.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh hơi liếc vào bên trong.
Mặc dù lúc này mặt trời còn chưa có tối.
Nhưng cho dù đã căng mắt nhìn vào bên trong, Trần Viễn cũng không thể nhìn ra được bất kỳ đồ vật gì.
Rất rõ ràng, nơi này có một loại cấm chế nào đó.
Nếu không, bằng vào thị lực của Trần Viễn không thể nào lại không nhìn thấy được hoàn cảnh bên trong.
Hơn nữa, hắc khí từ trong hang đá toát ra ngoài cũng rất kiềm chế, chỉ thỉnh thoảng bay ra từng tia từng tia.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng rất cảnh giác, anh vội vàng bế khí, đem toàn bộ không khí ở bên ngoài ngăn cách.
Trần Viễn có thể xác định, toàn bộ bầy thú xảy ra biến dị, ắt hẳn đều có liên quan đến đồ vật ở nơi này.
Hơn nữa, tòa di tích lần trước sụp đổ, có lẽ cùng là một phần nguyên nhân nào đó, khiến cho cấm chế ở đây hiện ra.
Nếu không, lần trước Trần Viễn mang theo đội ngũ, cũng không có lý gì anh lại không phát hiện ra được chỗ này.
Mặc dù trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng lúc này Trần Viễn cũng hết sức cẩn thận.
Anh chậm chạp đi vào bên trong hang đá, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua bốn phía xung quanh.
Sau khi phát hiện bên trong cũng không có thứ gì kỳ quái phát sinh, lúc này Trần Viễn mới lần nữa đi sâu vào phía bên trong.
Đi được một lúc rất lâu, Trần Viễn mới dừng lại ở phía trước một chỗ vách đá.
Phía trên vách đá lúc này khắc lên vô số hình vẽ, nhưng so với họa tượng được điêu khắc ở trên vách tòa cung điện, rõ ràng những hình vẽ này có phần thô kệch, cũng như quái dị hơn rất nhiều.
Thế nhưng, để cho Trần Viễn chú ý đến, chính là một chỗ hình ảnh, phía trên khắc họa một loại nghi thức nào đó, giống hệt như là huyết tế.
Hơn nữa, nhân vật bị huyết tế ở trong bức tranh, lại là một người phụ nữ trẻ tuổi.
Nhìn đến bức họa tượng này, lông mày của Trần Viễn hơi khẽ nhíu lại một cái.
Mặc dù đã đi vào đến chỗ cuối cùng của hang đá, nhưng luồng hắc khí vừa mới tản mát ra ngoài, lúc này lại đột nhiên biến mất tìm không thấy.
Điều này để cho Trần Viễn có chút buồn bực, khó chịu.
Anh rõ ràng có thể cảm nhận được ma khí vẫn đang quẩn quanh đâu đó ở trong hang đá, thế nhưng làm sao đi vào bên trong lại tìm không thấy?
Đang lúc Trần Viễn không biết phải làm gì tiếp theo.
Lúc này, đột nhiên mặt đất ở dưới chân của anh bất chợt chuyển động.
Ngay sau đó, họa tượng phía trên vách đá bất ngờ bắn ra một luồng huyết quang, trực tiếp xuyên thẳng đến giữa đỉnh đầu của Trần Viễn.
“A!”.