Ẩn Long


Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Trần Viễn lúc này đang ngồi ở trong phòng khách của nhà họ Đinh.

Ngồi ở phía đối diện của anh còn có một người thiếu nữ khoảng chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.

Hơn nữa, người thiếu nữ này xinh đẹp động lòng người, dáng người vô cùng yểu điệu, tuyệt luân.
Chỉ có điều, thần sắc của thiếu nữ lại có chút lạnh lùng, để cho người ta có loại cảm giác cách xa vạn dặm.

Tất nhiên, thiếu nữ này cũng không phải là ai khác, mà chính là cháu gái của ông cụ Đinh, cũng là người được thiên hạ thân tặng cho danh xưng thiếu nữ thần y, nổi tiếng khắp miền nam bắc Đinh Tử Nguyệt.
“Tử Nguyệt, lô thuốc lần này của cô có thể đảm bảo hoàn thành được sớm hay không?”
Sau khi quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Đinh Tử Nguyệt một hồi lâu, Trần Viễn lúc này mới cẩn thận nói ra.
Mà nghe được lời này của anh, vốn còn đang chăm chú quan sát toa thuốc mà Trần Viễn tự mình đưa đến.

Lúc này, Đinh Tử Nguyệt không khỏi ngước đầu ngẩng lên.

Sau đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra một vệt thần sắc nghiêm túc, đáp lại.
“Đơn thuốc này của anh không phải là không thể làm ra được.

Nhưng thời gian của anh quá gấp.

Lần trước, đó chỉ là một ít phương pháp tôi thể đơn giản, tôi còn có thể cải tiến nhanh thêm một chút.

Thế nhưng, toa thuốc lần này thật sự quá mức phức tạp.

Tôi cần thêm thời gian để nguyên cứu phương thuốc.

Hơn nữa, một số dược vật được anh nhắc qua, hiện tại cũng không dễ tìm.

Chính vì thế, chuyện lần này tôi không thể đáp ứng anh được.”
Nghe được lời này của Đinh Tử Nguyệt nói ra, thần sắc của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần thất vọng.

Kỳ thật, nếu như không phải liên quan đến việc phong ấn sắp bị mở ra, ma tộc bất kỳ lúc nào cũng có thể xâm lấn đại lục, thì Trần Viễn cũng không cần gấp đến như vậy.
Hơn một tháng trước, Trần Viễn đã tự mình đến nhà họ Đinh thăm hỏi một phen.

Sau đó, anh đã dựa vào một số truyền thừa mà tòa Tiên Cung kia đã lưu lại, nhờ vào sự giúp đỡ của Đinh Tử Nguyệt sản xuất ra không ít nước thuốc, có thể trợ giúp cho binh sĩ từ cấp bậc tông sư trở xuống, cấp tốc tăng cường thực lực, bước vào cảnh giới cao hơn.
Hiện tại, Trần Viễn lại một lần nữa muốn dựa vào dược vật, thúc đẩy đám binh sĩ ở dưới trướng của mình có thể gia tăng lên đến cảnh giới tông sư, tăng cường thêm trợ thủ để đối kháng lại với ma tộc cũng như dị thú xâm lấn.

Đáng tiếc, phương pháp này của anh hiện tại có chút ngăn trở.

Cho dù bản thân của Trần Viễn hiện tại đã thuận lợi đột phá vào cảnh giới đại tông sư, nhưng thời gian đột phá của anh vẫn còn quá ngắn, muốn chân chính chống lại được ma tộc xâm lấn, thì cần phải tăng cường thêm lực lượng mới.
Thế nên, lúc này nghe được đáp án từ phía Đinh Tử Nguyệt, cho dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy còn chút hy vọng.
“Nếu như cho cô thêm một số đồ vật này, cô cảm thấy khả năng sản xuất ra dược vật có thể tăng nhanh bao nhiêu phần trăm?!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa cẩn thận từ trong ba lô của mình lấy ra một cái hộp gỗ, phía trong cất giấu một viên Thiên Niên Linh Quả đã thành thục.

Tất nhiên, đây chính là một trong số linh quả mà anh đã hái được ở trong lãnh địa của Giao Long.

Đáng tiếc, loại linh quả này chỉ có tác dụng khi sử dụng lần đầu tiên, đến lần thứ hai thứ ba đều đã suy giảm rất lớn.

Chính bản thân Trần Viễn cũng đã phục dụng qua không ít.

Cho đến hiện tại, số lượng linh quả cất trữ ở trong ba lô của anh còn không tới hai mươi khỏa.
Mà lúc này, nhìn thấy đồ vật từ trong hộp ngọc của Trần Viễn lấy ra, nhất thời ánh mắt của Đinh Tử Nguyệt không khỏi sáng bừng lên.
“Linh quả? Anh lấy được thứ này ở đâu?”
Nhìn thấy biểu hiện của Đinh Tử Nguyệt lúc này, Trần Viễn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Ngược lại, thần sắc của anh càng thêm nghiêm túc nói ra.
“Chuyện này thì cô không cần phải biết, cô chỉ trả lời cho tôi biết.

Nếu như có thêm thứ này, liệu cô có thể làm ra được số thuốc đó hay là không?”
Nghe hỏi, thần sắc của Đinh Tử Nguyệt thoáng có chút ngưng tụ lại.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô bỗng dưng chăm chú nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.
“Mặc dù tôi không biết rõ là anh lấy được thứ này ở đâu, nhưng nếu như có được lượng lớn linh quả để cho tôi đủ thời gian nghiên cứu, thì chậm nhất là mười ngày, không, năm ngày.

Trong vòng năm ngày tôi nhất định sẽ làm ra đơn thuốc mà anh đưa đến.”
Nghe được lời này của Đinh Tử Nguyệt nói ra, trên khuôn mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần mừng rỡ.

Nhưng ngay sau đó, giống như phát hiện ra điều gì đó, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhăn lại.
“Thứ này tôi kiếm được cũng không dễ.

Hiện tại, tên tay của tôi chỉ còn mười khỏa.

Cô xem, như thế đã có đủ hay chưa?”
Lời nói của Trần Viễn còn chưa có kết thúc, ánh mắt của Đinh Tử Nguyệt đã ngay lập tức trợn tròn.
“Mười quả? Anh vậy mà kiếm được nhiều linh quả như vậy?”
Chuyện này cũng không thể nào trách Đinh Tử Nguyệt được.

Dù sao, thứ này cũng đã tuyệt tích hơn mấy vạn năm.

Hiện tại, đột nhiên tận mắt nhìn thấy người khác lấy ra, hơn nữa số lượng còn nhiều như vậy, Đinh Tử Nguyệt thân là một vị thầy thuốc, hơn nữa còn là một vị luyện đan sư trong truyền thuyết, tất nhiên là khó có thể kiềm chế được xúc động rồi.
Nhìn thấy phản ứng của Đinh Tử Nguyệt lúc này, Trần Viễn nhất thời có chút im lặng.

Đồng thời, trong lòng của anh có loại cảm giác hối hận không thôi.

Nếu như trước đó biết được linh quả có giá trị như vậy, nói như thế nào thì Trần Viễn cũng không có đem ra sử dụng, còn hào phóng tặng cho mỗi người một khỏa để làm đồ vật bồi bổ nguyên khí, quả thật là quá phung phí của trời.
Đáng tiếc, truyền thừa của Hỏa Phượng lại không có được đầy đủ như vậy.

Trong khi đó, Trần Viễn lại nhận được truyền thừa của Tiên Cung hơi có chút trễ.

Thế nên, hiện tại trên người của anh cũng chỉ còn lại một ít Thiên Niên Linh Quả, nhiều nhất có thể sản xuất ra được khoảng chừng mười mấy lò thuốc.
Tất nhiên, nếu như Đinh Tử Nguyệt có thể thành công điều chế ra được linh đan ở trong truyền thuyết, thì Trần Viễn vẫn cảm thấy bản thân rất lời.
Dù sao, mỗi một lò đan Đinh Tử Nguyệt hoàn toàn có thể điều chế ra hơn một trăm khỏa linh đan.

Mỗi một khỏa linh đan lại có thể trợ giúp cho một vị võ giả gia tăng hơn năm năm nội lực.

Đừng nhìn năm năm liền cho rằng ít, cho dù là Trần Viễn, bình thường muốn tích lũy được một năm nội lực cũng không hề dễ.
Nếu như không phải bản thân may mắn có được ngọc bội truyền thừa, trợ giúp bản thân tự động hấp thu linh khí của trời đất, dung nạp vào trong cơ thể.

Sợ rằng, hiện tại Trần Vũ muốn tích lũy được vài năm nội lực cũng là vô cùng khó khăn.
Dù sao, một người bình thường đều không thể nào tu luyện hai mươi bốn trên hai bốn giờ hàng ngày.

Huống hồ, dù muốn tu luyện cũng không thể nào duy trì được trong thời gian lâu dài như vậy.

Chính vì thế, một vị võ giả bình thường, cần hao phí rất nhiều thời gian mới có thể tích lũy được một chút nội lực.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao, trước đây lại hiếm có được cao thủ cấp bậc tông sư với đại tông sư như vậy.
Vì mỗi một vị võ giả muốn đột phá đến cảnh giới tông sư, thì cần tích lũy ít nhất là năm mươi năm nội lực mới có thể tiến hành đột phá, gỡ bỏ gông cùm xiềng xích.

Hiện tại, chỉ cần Đinh Tử Nguyệt có thể thành công sản xuất ra linh đan, Trần Viễn tin tưởng mình rất nhanh chóng liền có thể thành lập ra một đội quân, đều do cao thủ cấp bậc tông sư tổ hợp mà thành.

Kể từ đó, cho dù là ma tộc hay dị thú xâm lấn, mọi người vẫn còn có thực lực để đối kháng.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ ở trong đầu của Trần Viễn mà thôi, mọi thứ còn cần thực tế tiến hành mới được.
Mà lúc này, qua một hồi suy nghĩ dài lâu, Trần Viễn cuối cùng cũng đem hết số linh quả còn lại ở trong ba lô lấy ra.

Chỉ là, lần này anh cũng không có đem linh quả cất ở trong hộp gỗ, ngược lại tùy tiện bỏ chung một chỗ, để cho ánh mắt của Đinh Tử Nguyệt tức thì không khỏi trừng lớn.
“Anh… anh vậy mà đem linh quả cất ở trong ba lô?”
Nhìn thấy biểu lộ có chút khoa trương của Đinh Tử Nguyệt, mí mắt của Trần Viễn không khỏi trực nhảy một cái.

Sau đó, anh liền vội vàng lên tiếng giải thích.
“Cái này sao? Kỳ thật, tôi cũng không có biện pháp gì khác, dù sao số linh quả này tôi cũng vừa mới hái xuống không có bao lâu.

Cô xem, nhìn bề ngoài của bọn chúng cũng không có trầy xước gì.

Hơn nữa…”
Trần Viễn đang muốn tiếp tục lên tiếng giải thích.

Thế nhưng, lúc này Đinh Tử Nguyệt đã gấp đến nhịn không được, vội vàng chạy vội vào trong phòng thuốc.

Sau đó, từ phía bên trong Đinh Tử Nguyệt mang theo mấy cái hộp ngọc, cẩn thận đem số linh quả mà Trần Viễn vừa mới lấy ra, bỏ vào bên trong.

Trong lúc làm việc, Đinh Tử Nguyệt còn không quên làu bàu một trận.
“Trời ạ, anh làm sao lại phí của như vậy.

Còn đem linh quả bỏ trong ba lô.

Anh có biết rằng, linh quả tuyệt đối không được bỏ ở bên ngoài.

Nếu không, linh khí của nó hao hết, tôi làm sao có thể an tâm đem đi luyện thuốc.

Anh nhìn, gốc trên này của nó đã bị trầy một vết nhỏ rồi có thấy không.

Đây là linh quả đấy, là linh quả đấy anh có biết không?”
Vừa ngồi ở một bên, vừa nghe Đinh Tử Nguyệt tức giận mắng chửi, Trần Viễn không khỏi trợn trừng hai mắt lên nhìn thẳng.

Đồng thời, trong lòng không khỏi tự nhủ.
“Bà cô của tôi ơi, đây là đồ vật của tôi có được không?”
Tất nhiên, những lời này Trần Viễn cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Bởi vì, anh biết rất rõ tính nết của đối phương.

Một khi anh dám đem lời này nói ra, sợ rằng Đinh Tử Nguyệt không chút khách khí sẽ trực tiếp đưa anh đạp bay ra ngoài.
Mà qua một hồi cẩn thận đem số linh quả ở trên bàn thu cất.

Lúc này, ánh mắt của Đinh Tử Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, liếc qua nhìn lấy Trần Viễn, nói ra.
“A, anh làm sao còn ở đây? Tôi hiện tại đang rất bận, còn phải đi điều chế linh đan.

Nếu không có việc gì vội, vậy anh đừng có đến để làm phiền tôi.”
Nói xong lời này, Đinh Tử Nguyệt một mạch đi thẳng vào trong phòng thuốc, để Trần Viễn một mình ngồi ở phòng khách với vẻ mặt hết sức ngơ ngác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui