Ẩn Long


“Hả? Kim Chung Tráo? Người này vậy mà đã luyện ra được tuyệt kỹ Kim Chung Tráo rồi?”
Ngồi ở phía trên khán đài, vừa nhìn thấy được lồng ánh sáng màu vàng vây ở xung quanh cơ thể của gã binh sĩ đội Hổ Vệ, lúc này Phi Hổ có chút nhịn không được, giật mình hô lên một tiếng.
Mà ngồi ở trên khán đài đối diện, vẻ mặt của Trương Vĩnh Bình lại tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.

Chỉ có điều, nhìn được khóe môi của hắn đang khẽ nhếch lên, ai cũng biết rõ lúc này Trương Vĩnh Bình kỳ thật vô cùng đắc ý.
Đừng nói là mấy binh sĩ bình thường của đội Long Vệ, cho dù là chính bản thân hắn, muốn đánh vỡ được lớp phòng ngự này ở trên người của gã binh sĩ kia thật sự cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Chính vì thế, Trương Vĩnh Bình rất tự tin, trận đánh cuối cùng này bên mình sẽ giành được thắng lợi.
Chỉ là, trong lúc mọi người đều có ý nghĩ tương tự giống như Trương Vĩnh Bình, thì trên lôi đài lúc này lại có kỳ biến phát sinh.
Ngay khi thân hình của gã binh sĩ đội trưởng bên đội Hổ Vệ đem công kích của sáu thành viên còn lại bên đội Long Vệ chắn ngang.

Lúc này, không biết từ khi nào cái bóng đen ở trên lôi đài lại lần nữa hiện ra ngoài.
Bất quá, lần này mục tiêu của cái bóng đen này không phải tập kích ba tên binh sĩ còn lại của đội Hổ Vệ, mà nó trực chỉ về phía gã thủ lĩnh của đội Hổ Vệ xông tới.
“Hừ, mao trùng tiểu kỹ, chỉ bằng vào mấy chiêu đánh lén này liền nghĩ có thể đánh bại được ta sao?”
Mặc dù đã cảm nhận được công kích của cái bóng đen hướng về phía mình đánh tới.

Thế nhưng, thần sắc của gã thủ lĩnh đội Hổ Vệ vẫn bình tĩnh giống như cũ, không hề lộ ra một chút lúng túng nào.

Thậm chí, trên mặt của hắn còn hiện lên một vẻ khinh thường.
“Thật sao?”
Bất quá, âm thanh của cái bóng đen lúc này lại đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, một đầu ngón tay của cái bóng đen bất chợt vươn ra, hướng về phía một chỗ ***** ** ở trên người của gã thủ lĩnh bên đội Hổ Vệ điểm tới.
Nhìn thấy một màn này, thần sắc của gã thủ lĩnh đội Hổ Vệ không khỏi xiết chặt, trong tròng mắt còn hiện lên vẻ cực kỳ khó tin.
“Làm sao có thể?!”
Trong miệng khẽ hô lên một tiếng, thân hình của gã thủ lĩnh đội Hổ Vệ lúc này đang muốn lùi lại phía sau để tránh né.

Thế nhưng, ngón tay của cái bóng đen lúc này lại cực kỳ cấp tốc, hướng về phía huyệt đạo ở trên người của đối phương điểm tới.
Bịch!
Giống như có thứ gì đó vừa bị phá vỡ, lồng ánh sáng màu vang bao ở xung quanh của gã thủ lĩnh đội Hổ Vệ cứ như thế bị phá đi.

Hơn nữa, thân hình của hắn lại có chút cứng đờ, ầm ầm ngã xuống mặt đất.
Mà ngồi ở trên khán đài xem thi đấu, Trương Vĩnh Bình rốt cuộc cũng không có cách nào giữ bình tĩnh được nữa, tự mình đứng bật dậy, hô to một tiếng.
“Làm sao lại như thế?”
Trương Vĩnh Bình thật sự không thể nào hiểu rõ, môn tuyệt kỹ này là hắn vất vả lắm mới từ tổng bộ xin về, làm một tuyệt kỹ áp trục, chỉ dạy cho nhóm binh sĩ tinh anh này của Hổ Vệ.

Thế nhưng, vừa rồi chỉ bằng một đầu ngón tay, đối phương liền đem tuyệt kỹ mà cho dù bình thường hắn cũng không có cách nào phá vỡ được chọc thủng giống như giấy mỏng.

Chuyện này thật sự để cho Trương Vĩnh Bình không thể nào tiếp nhận được.
“Thua, chúng ta vậy mà thật sụ thua rồi? Hơn nữa, còn thua triệt để như vậy?”
Sau khi gã thủ lĩnh của đội Hổ Vệ bị tập kích đánh ngã, trận thi đấu này cuối cùng cũng không có bất kỳ bất ngờ gì tiếp tục xảy ra, toàn bộ thành viên còn lại của đội Hổ Vệ đều bị đánh xuống lôi đài.

Trên lôi đài hiện tại chỉ còn lại bảy thành viên của đội Long Vệ.

Đồng thời, cái bóng đen từ đầu đến cuối liên tục tập kích đối thủ, lúc này cũng dần dần hiện ra.
Đây là một gã thanh niên khoảng chừng mười chín, hai mươi tuổi, dáng người có chút phổ thông, khuôn mặt cũng không có gì bắt mắt.

Thế nhưng, thực lực của người này vậy mà đã là nửa bước tông sư.

Mặc dù so với mấy binh sĩ của đội Hổ Vệ vừa rồi ở trên sân vẫn thấp một cái đẳng cấp.

Nhưng mà, biểu hiện của người này lại cực kỳ bắt mắt.
Tất nhiên, nếu như vừa rồi không có được sự hỗ trợ của đồng đội, một mình người này cũng không có cách nào giải quyết được trận thi đấu.
“Đội trưởng Bình, trận đấu đã kết thúc, việc đánh cược của chúng ta cũng nên hoàn tất rồi chứ?”
Lúc này, Trần Viễn chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi của mình, đi xuống lôi đài.

Đồng thời, ánh mắt của anh hơi dừng lại ở trên người của Trương Vĩnh Bình, hiện tại vẫn còn đang một mặt thẫn thờ, chưa thể nào chấp nhận được sự thật xảy ra ở trước mắt.
“Thua, bọn họ vậy mà thật sự đã thua rồi?!”
Cho đến lúc này, khi nghe được tiếng nói chuyện của Trần Viễn, cuối cùng Trương Vĩnh Bình cũng kịp phản ứng lại.

Bất quá, thần sắc của anh ta lúc này lại có chút tái nhợt, vẻ mặt cũng mang theo mấy phần khó có thể tin được.
“Thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn lên lôi đài để thi đấu với tôi, mới quyết định phân ra thắng bại hay sao?”
Nghe được mấy lời lẩm bẩm của Trương Vĩnh Bình, vẻ mặt của Trần Viễn giống như cười mà không phải cười, nhìn về phía đối phương thấp giọng nói ra.
Nhất thời, trong lòng của Trương Vĩnh Bình không khỏi âm thầm giật mình một cái.

Nói đùa cái gì, hắn tuyệt đối là đánh không lại Trần Viễn.

Hơn nữa, nhìn điệu bộ lúc này của anh, nếu như Trương Vĩnh Bình còn không chịu nhận thua, sợ rằng anh sẽ trực tiếp lên trên khán đài, đem bản thân hắn đánh cho một trận.
Người khác thì Trương Vĩnh Bình không dám chắc chắn, nhưng Trần Viễn thì Trương Vĩnh Bình lại dám khẳng định, người này là hắn tuyệt đối không thể chọc được.
Thế nên, lúc này thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Viễn nhìn đến, trên khuôn mặt có chút giống như ăn phải khổ qua của Trương Vĩnh Bình, không khỏi cố gắng lộ ra một vệt nụ cười miễn cưỡng, vội vàng đáp lại.
“Ha ha ha, Trần Viễn, cậu cùng chớ có xem thường tôi.

Tôi chơi được thì thua được, chỉ là một chút vật nhỏ mà thôi, Trương Vĩnh Bình của tôi vẫn có thể trả được cho cậu.”
Nói xong, mặc dù trong lòng của Trương Vĩnh Bình vô cùng đắng chát, nhưng hắn vẫn cắn răng đem vật phẩm trước đây đem ra đánh cước, ném qua cho Trần Viễn.
Nhận được đồ vật mà mình mong muốn, lúc này Trần Viễn cũng không có lưu lại ở chỗ này nữa.

Ngược lại, ánh mắt của anh hơi quét qua một vòng, nhìn về phía toàn bộ binh sĩ của đội Hổ Vệ, thấp giọng nói ra.
“Chuyện ngày hôm qua, tôi hy vọng không có tiếp tục thấy thêm một lần nào nữa.

Nếu không, lần sau không chỉ là đánh vài trận ở trên lôi đài như vậy đâu.

Trần Viễn tôi nói được là làm được.

Tạm biệt!”
Nói xong những lời này, Trần Viễn mới dứt khoát phất tay, ra hiệu cho đám binh sĩ dưới trướng của mình xếp thành một đội hình chỉnh tề.

Sau đó, anh mới khẽ hô lên một tiếng.
“Về thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui