Ẩn Long


“A, khốn nạn! Tao muốn giết chết mày!”
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa phần lớn đều là thủ hạ của mình bị Trần Viễn vung cho một cái tát.

Nhất thời, sắc mặt của A Báo không khỏi trở nên đỏ bừng lên.

Mặc dù bản thân đang bị thương, nhưng trong lòng A Báo lúc này lại tỏ ra cực kỳ phẫn nộ.

Trong miệng gầm thét một tiếng, hắn cũng không có để ý đến vừa rồi Trần Viễn chỉ dùng một mảnh gỗ vụn liền có thể đem hắn đả thương, trực tiếp lao về phía Trần Viễn, một bộ liều chết không thôi.

Thế nhưng, Trần Viễn thì lại khịt mũi coi thường.

Đối với Trần Viễn mà nói, tên A Báo lúc này chẳng khác nào một con chó điên cắn loạn.

Anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp giơ lên một chân, nhắm chuẩn vào giữa ngực của A Báo đạp mạnh.

Ầm!
Vài tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân hình của A Bảo chẳng khác nào con diều bị đứt dây, trực tiếp lao thẳng ra ngoài hơn mười mấy mét.

Sau đó, A Báo nhanh chóng ngã xuống mặt đất, hơi thở trở nên cực kỳ suy yếu.

Thế nhưng, còn chưa đợi cho A Báo lấy lại tinh thần, thân hình của Trần Viễn giống như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Ngay sau đó, Trần Viễn lần nữa vung chân lên đạp mạnh, trực tiếp để cho A Báo từ trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi.

Đồng thời, hai mắt của hắn bắt đầu trở nên trợn trừng, dáng vẻ cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía Trần Viễn.

“Mày…”
Nhưng mà, A Báo vừa mới mở miệng, Trần Viễn đã đem bàn chân giẫm xuống, để cho sắc mặt của hắn liền trở nên đau đớn vô cùng.

Đồng thời, mấy khối xương ngực của hắn cũng vang lên âm thanh răng rắc, giống như đã bị gãy vụn hết hơn phân nửa.

Ngay sau đó, trong miệng của A Báo lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.


Mà lúc này, Trần Viễn hơi có một chút không có ý tứ, gãi gãi lấy cái mũi của mình, thấp giọng nói ra.

“Vừa rồi, mày định nói cái gì?”
Nghe được lời này, hai mắt của A Báo nhất thời trợn trắng, suýt chút nữa trong miệng lại phun ra mấy ngụm máu.

Thế nhưng, lúc này hai hàng lông mày của Trần Viễn đột nhiên nhíu chặt lại.

Ngay sau đó, sắc mặt của anh cũng trở nên nghiêm túc.

Còn không đợi cho đám người xung quanh biết rõ chuyện gì xảy ra, anh đã tự mình ngã xuống mặt đất, sau đó lộn nhào mấy vòng.

Cuối cùng, khi thân hình của anh lần nữa đứng dậy, ánh mắt đã không ngừng chăm chú nhìn về phía một cái bóng đen đang đứng ở ngay bên cạnh của A Báo.

Bộp! Bộp! Bộp!
Người mặc áo đen nhìn thấy Trần Viễn phản ứng nhanh như vậy, thậm chí còn tránh được công kích bất ngờ của mình.

Người này không những không có tức giận, ngược lại còn rất thưởng thức, đưa tay lên vỗ mấy cái.

Mà lúc này, vừa nhìn thấy người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của A Báo nhất thời có chút kích động.

Ngay sau đó, âm thanh của hắn vô cùng phẫn nộ vang lên.

“Âm Ảnh, giết hắn! Giúp tôi giết hắn!”
Thế nhưng, đáp lại tiếng hò hét của A Báo là vẻ mặt hết sức hững hờ của người phụ nữ áo đen.

Đồng thời, thân hình của Trần Viễn lúc này cũng đứng thẳng dậy, nhìn lấy Âm Ảnh lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Sát thủ số ba của tổ chức Huyết Sát Đoàn.

Lệnh truy nã đặc biệt trên toàn thế giới, Âm Ảnh.

Không nghĩ đến, đám người các cô lại dám xuất hiện ở đây?”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Viễn đem thân phận của mình nói ra, sắc mặt của nữ sát thủ Âm Ảnh chỉ hơi biến hóa một chút.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta cũng nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn, nói.

“Trần Viễn, hai mươi lăm tuổi, nhân viên bảo vệ của tập đoàn Thành Phát, từng là bộ đội xuất ngũ? Không nghĩ đến, một kẻ như anh lại có thân thủ tốt đến như vậy?”
Nghe giọng điệu này của Âm Ảnh, hai hàng lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại.

Anh không nghĩ đến, đám người này còn điều tra qua cả thân phận của anh.

Mặc dù thông tin của bọn họ cũng không có quá chi tiết, nhưng trong lòng Trần Viễn lại có một loại cảm giác cực kỳ bất an.

Bởi vì, đám người sát thủ của Huyết Sát Đoàn này tuyệt đối không có làm việc mà không có lý do.

“Chết!”
Cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, nếu như đám sát thủ này đã dám xuất hiện ở đây, vậy thì Trần Viễn sẽ đem bọn chúng lưu lại ở nơi này.

Với lại, mạng của đám sát thủ này kỳ thật cũng rất đáng tiền.

Theo như tin tức mà trước đó khi anh còn ở trong quân ngũ nhận được, thì giá của một thông tin có liên quan đến đoàn sát thủ Huyết Sát Đoàn này cũng có thể lên tới mấy chục ngàn đô la.

Hơn nữa, tính mệnh của một thành viên cao cấp giống như Âm Ảnh, còn được tổ chức hình cảnh quốc tế định ra tới một triệu đô la.

Chỉ cần hôm nay Trần Viễn có thể đem nữ sát thủ này lưu lại, số tiền hơn một triệu đô la này nhất định sẽ thuộc về anh.

Đối với một người đang cần tiền như Trần Viễn, thì sự xuất hiện của Âm Ảnh kỳ thật rất đúng lúc.

Không đợi cho nữ sát thủ Âm Ảnh có thời gian hồi phục tinh thần, Trần Viễn hơi thả người một chút.

Ngay sau đó, anh nhảy lên trên cao, dùng một loại tư thế thái sơn áp đỉnh, trực tiếp công kích về phía nữ sát thủ Âm Ảnh.

Thấy một màn này, ánh mắt của nữ sát thủ không khỏi nheo lại.


Đồng thời, đám người A Hổ cũng trợn to hai mắt, không hiểu Trần Viễn vì sao lại dùng một lại phương thức chiến đấu liều mạng như vậy để đối phó với một tên sát thủ.

Tất nhiên, trong lòng Trần Viễn đã có tính toán cực kỳ rõ ràng.

Ngay khi thân hình của Trần Viễn áp sát về phía nữ sát thủ, anh dùng một loại tư thế mà không ai có thể tưởng tượng ra được, trực tiếp ở trên không trung xoay ngược một trăm tám mươi độ.

Ngay sau đó, Trần Viễn hơi dùng lực một chút, để cho hai chân của mình hướng thẳng về phía lồng ngực của nữ sát thủ đạp mạnh.

“Vô sỉ!”
Nhìn thấy được chiêu thức này của Trần Viễn, trong miệng của nữ sát thủ thầm quát lên một tiếng tức giận.

Mà đám A Báo càng thêm phẫn nộ.

Ai cũng không nghĩ đến, Trần Viễn lại dùng một loại chiêu thức bỉ ổi như vậy để đối phó với một phụ nữ.

“Hừ, vô sỉ thì như thế nào? Chỉ cần có thể đánh gục cô là đủ rồi!”
Đối với tiếng quát mắng của nữ sát thủ, cùng với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của đám A Báo, Trần Viễn trực tiếp không thèm để ý đến.

Dù sao, trên tay anh không có vũ khí phù hợp, mà thực lực của nữ sát thủ này cũng không kém.

Thế nên, chỉ cần có thể tận dụng được bất kỳ chiêu thức gì, Trần Viễn cũng tuyệt đối không do dự nương tay.

Tất nhiên, ngoài miệng mắng thì mắng, nhưng động tác của Âm Ảnh cũng không hề chậm một chút nào.

Ngay khi hai chân của Trần Viễn hướng về phía trước ngực của cô ta đạp tới, Âm Ảnh đã vung lấy hai con dao găm, trực tiếp đâm thẳng về phía đầu gối của Trần Viễn.

Âm thầm hô lên một tiếng không ổn, Trần Viễn lại lần nữa ở trên không trung xoay người, đem hai thanh dao găm của Âm Ảnh đạp bay ra ngoài.

Đồng thời, công kích của anh lúc này cũng rời vào trong khoảng không.

Mà giống như nhìn thấy được một chút sơ hở, nữ sát thủ lúc này từ trên thắt lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hướng về phía phần bụng dưới của Trần Viễn chém tới.

Nếu như bị trúng phải một kiếm này, cho dù Trần Viễn không bị chém thành hai nửa, nhất định cũng sẽ bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

.

Đọc ????hêm ????hiều ????ruyệ???? ở -- TrUmTr uyệ????.???????? --

Thế nhưng, vừa rồi hai lần xoay ở không trung.

Lúc này, Trần Viễn cũng không có cách nào mượn lực để né đi.

May mắn, trên người của Trần Viễn cũng có mang theo thắt lưng.

Thế nên, trước khi nhuyễn kiếm của nữ sát thủ có thể chém về phía mình, Trần Viễn đã kịp thời đem một đầu thắt lưng vung ra.

Đồng thời, một tiếng sắt thép va chạm vang lên, ngay trên không trung bắn ra vài tia lửa nhỏ.

Chỉ bất quá, bởi vì thắt lưng đã bị rút ra khỏi quần, thế nên chiếc quần của Trần Viễn cũng bị tuột xuống, khiến anh hơi có chút bất tiện trong việc di chuyển.

Cũng không dám chần chừ quá lâu, Trần Viễn dứt khoát đem quần dài của mình cởi ra, ném ở một bên.

Trên người Trần Viễn chỉ còn để lại một chiếc quần đùi màu xanh quân đội, cùng với một cái thắt lưng cầm ở trên tay.

Mặc dù đã không ít lần nhìn thấy đàn ông thoát y, cởi trần, thậm chí chỉ còn lưu lại một cái quần lót ở trên người.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên trong lúc chiến đấu lại có người dám trực tiếp cởi quần, đứng ở trước mặt của mình.

“Đê tiện!”
Thế nên, Âm Ảnh tỏ ra tức giận mắng lên một tiếng.

Lúc này, cô ta cũng không có một chút khách khí nào, trực tiếp vung lấy nhuyễn kiếm, lần nữa hướng về phía vị trí yếu hại ở trên người của Trần Viễn đâm tới.

Lần này, Trần Viễn đã có chuẩn bị từ trước.

Thế nên, anh đã kịp thời lách người tránh đi.

Đồng thời, trong lòng của anh đối với nữ sát thủ Âm Ảnh này có chút phê bình.

“Này, đánh nhau thì đánh nhau, làm sao lại mỗi lần đều muốn mở miệng mắng người?!”
“Đi chết đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ oan uổng của Trần Viễn, nữ sát thủ Âm Ảnh càng thêm nổi giận, trực tiếp quát lên một tiếng.

Ngay sau đó, thân hình của cô ta giống như thiểm điện, liên tục hướng về phía Trần Viễn công kích, bộ dáng cực kỳ liều mạng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận