28.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Mạnh Hoài:
“Nếu tôi không học cách mắng chửi người khác thì năm tôi mười tuổi, mẹ tôi sẽ bị bà bán thịt lợn ngoài chợ chửi là hồ ly tinh, còn tôi là đứa con hoang, kết quả của việc bà ấy lang chạ với đàn ông.”
“Nếu tôi không học đánh nhau thì suốt ba năm cấp ba tôi sẽ bị chủ nhiệm lớp châm chọc mỉa mai, bị con trai ông ta bắt nạt, bị buộc ăn viên giấy. Mỗi ngày tôi đi học thì quần áo dự phòng và sách giáo khoa đều bị ném vào nhà vệ sinh nam, tiết học nào tôi cũng phải đứng đấy nghe.”
Mặt Mạnh Hoài hiện lên vẻ kinh hãi, ông ấy trừng to hai mắt, như không thể tin vào tai mình.
Tôi búng tay, cười cười: “Ông không tin thì có thể đi tra xem.”
“Tra xem người vợ trên danh nghĩa của ông làm sao để có thể ban ngày vừa bày bán hàng tạp hóa vừa khâu áo khâu quần cho người ta, ban đêm lén vào xưởng chế tạo đồ chơi làm thêm giờ thay công nhân, mười sáu năm trời không nghỉ lấy một ngày.”
“Tra xem con gái ông sao phải sáu tuổi đã đi nhặt ve chai trên đường để bán phế liệu, tranh đoạt với mấy ông bà già khác đến gãy cả răng chỉ để có thêm hai cái thùng bìa rách.”
Năm tháng thoi đưa, mười sáu năm vội vàng như nước chảy, những ký ức chứa đựng biết bao hèn mọn và đen tối không chịu nổi vẫn rõ mồn một trước mắt tôi, chực chờ xâm nhập vào giấc mơ của tôi mỗi khi đêm lạnh buông xuống.
An Mạn biết đánh nhau biết mắng người, biết hút thuốc uống rượu, biết tất cả mọi thứ. Nhưng An Mạn biết tuốt cũng biết sợ hãi.
Sợ người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình bị người đuổi đánh, mắng bà ấy là kẻ lăng loàn. Sợ bà ấy ra vẻ kiên cường nuốt nước mắt vào tim sau đó ngồi dưới ánh đèn đường học đan áo len, đâm chảy máu cả ngón tay. Sợ bà ấy năm giờ sáng đẩy xe lam biến mất trước cửa ngõ. Sợ bà ấy giấu tôi nghe ngóng khắp nơi tìm chỗ có thể kiếm tiền, không ngại cả leo tường.
Sợ bà lão hay giơ chổi đuổi theo tôi tận ba con phố. Sợ chủ nhiệm lớp xưa nay không ưa tôi. Sợ đứa con trai vạm vỡ của ông ta kéo người chặn tôi, khóa tôi trong phòng dụng cụ cả ngày.
Mỗi ngày lo ngay ngáy ấy tôi đã từng khát vọng bố bỗng dưng xuất hiện.
Chỉ cần ông ấy đến thì tôi và mẹ lập tức tha thứ cho ông ấy luôn.
Chỉ cần ông ấy đến thì mẹ có thể vẫn giận nhưng tôi sẽ tha thứ cho ông ấy.
Chỉ cần ông ấy đến thì mẹ chắc vẫn sẽ giận nhưng tôi có thể cân nhắc tha thứ.
Ông ấy chưa hề xuất hiện.
Từ đầu đến cuối không có ai xuất hiện cả.
Tôi dần dần hiểu ra, thì ra trên thế giới này, người yêu mẹ nhất chỉ có một mình tôi.
Người có thể bảo vệ mẹ, bảo vệ tôi, cũng chỉ có một mình tôi.
Cho nên ai mắng tôi thì tôi phải mắng lại khó nghe hơn. Ai ra tay với tôi thì tôi phải liều mạng cào cấu cắn xé trả lại.
Đứa trẻ hư không gì cản nổi An Mạn trước mặt bạn, thật ra hồi bé cũng rất nghe lời, cực kỳ cực kỳ ngoan.
29.
Tôi đứng dậy, không nhìn Mạnh Hoài đang giàn giụa nước mắt nữa:
“Dù sao nhà bọn họ quyền cao chức trọng, bắt thóp đứa cô nhi như tôi dễ như trở bàn tay ấy mà.”
“Nếu cần tôi đến nhà xin lỗi thì cứ gọi điện thoại.”
Tôi chậm rãi lên lầu, bất ngờ lại thấy Mạnh Trúc Di đang đứng trên đầu cầu thang, không biết anh nghe được bao nhiêu rồi.
Anh bước ra từ trong bóng tối, giống một mũi tên thẳng băng sắc bén.
Tôi nghiêng người đi lướt qua anh.
30.
Không biết Mạnh Hoài và Mạnh Trúc Di làm cái gì mà dư luận chẳng những không lắng xuống mà ngược lại lượng thảo luận luôn tăng vọt.
Toàn cõi mạng cũng đang thảo luận về scandal lớn của giới nhà giàu này.
Chẳng qua nội dung rặt một chiều là tiểu thư nhà họ Mạnh bị bạn trai khốn nạn cắm sừng, con gái ngoan nhà họ Cố biết nhưng vẫn cứ muốn làm người thứ ba, sau đó còn thuê clone nói xấu tôi, nói chung thủ đoạn cực kỳ bỉ ổi.
Văn bản đính chính của công ty nhà tôi dạt dào tình cảm, tả tôi đến là si tình bi thảm, có thể so với Vương Bảo Xuyến thời nay. Bên dưới còn đính kèm 60 trang pdf chứng cứ và ảnh chụp màn hình chứng minh Cố Tư Âm khiêu khích tôi và các cô gái khác.
Lục Triệt và Cố Tư Âm bị đào đến không chừa mảnh đồ lót nào, trần trụi bị cả thế giới online kỳ thị.
Lại có người tự xưng là người biết chuyện, kể lại toàn bộ vụ tôi đi Thủy Thiên Nhất Sắc đánh từng đứa một cho giang cư mận nghe, mô tả sinh động như thật.
Tôi luống cuống mất hai ngày.
Kết quả không ngờ rằng chẳng những không ai mắng tôi mà ngược lại, có blogger nổi tiếng tổng kết riêng một bộ ‘Chị Mạn dạy’ sau đó làm thành meme và video ngắn truyền bá như điên trên mạng, mọi người khen tôi tỉnh táo và siêu ngầu.
Còn có người ngày nào cũng add Wechat của tôi xin nhập học hoặc là xin tôi mở tài khoản weibo.
Tôi dứt khoát đăng ký luôn một tài khoản Weibo để up linh tinh, một đêm tăng mấy chục vạn fan.
Càng thú vị là, có người hóng hớt chưa đủ mà phải tìm hiểu gốc gác mới chịu. Người đó liệt kê ra danh sách những người từng mập mờ với Cố Tư Âm, tôi phát hiện tên vị hôn phu của Tống Chức Mộng cũng có trong đó.
Tôi bảo Tiểu Hòa add lại tôi vào group chat ngày xưa, sau đó gửi link danh sách.
Nghênh Điệp: “Nghênh Điệp đến nè!”
Chức Mộng: “?”
Nghênh Điệp: “@Cố Tư Âm Không hay rồi em Cố ơi, hồ cá của em bị giang cư mận khui ra rồi!”
Tiểu Hòa có ý đồ xấu xa.
Tiểu Hòa: “Cái gì khui?”
Nghênh Điệp: “Hồ cá bị khui!”
Tiểu Hòa: “Hồ cá của ai bị khui?”
Nghênh Điệp: “Hồ cá của em Cố bị khui!”
Tiểu Hòa: “Hồ cá của cô Cố làm sao cơ?”
Nghênh Điệp: “Cút đê!”
Tiểu Hòa: “Được rồi ~”
Hai chúng tôi lượn luôn khỏi group chat.
Nghe nói về sau Tống Chức Mộng chạy tới nhà họ Cố đánh nhau với Cố Tư Âm. Hai đứa nó nắm đầu kéo tóc nhau đến là hăng.
Tống Chức Mộng vừa đánh vừa khóc, mắng Cố Tư Âm chỉ biết giả vờ đáng thương, đã có người yêu còn xớ rớ chồng bạn. Lục Triệt xông vào can, mặt ăn mấy móng vuốt rồi bị đạp xuống cầu thang.
Nói chung hiện trường cứ phải gọi là gà bay chó sủa.
Tiểu Hòa cười ha ha ha giống chú gà con, lưu luyến không rời lề mề mãi mới cúp điện thoại.
Tôi không nói cho cô ấy rằng sau khi Cố Tư Âm lòi đuôi thì Lục Triệt từng gọi cho tôi rất nhiều lần.
Tôi không nhấc máy.
Tôi tin anh ta từng thích tôi, cũng giống như tôi từng thật lòng thật dạ thích anh ta.
Nhưng tình cảm của anh ta dành cho tôi không chung thủy.
Mắt anh ta chứa tôi, tim lại ngấp nghé Cố Tư Âm.
Vậy thì An Mạn tôi đây không giữ rác cũng không gom phế liệu, đương nhiên sẽ không cho anh ta bất kỳ cơ hội đến gần tôi một lần nào nữa.
Đàn ông ấy à, thế giới còn nhiều mà.
Tôi quay đầu ngó Mạnh Trúc Di đang ngồi ghế bên cạnh, không chịu được thở dài thườn thượt:
“Em ra nước ngoài chứ có phải đi đưa tang đâu. Anh sợ cái quái gì hả?”
Anh nhíu chặt mày:
“Ăn nói cẩn thận.”
Tôi: “...”
“Thôi được.” Tôi nhún vai. “ Anh chạy cùng em thì công ty làm sao bây giờ?”
Anh gõ gõ thẻ lên máy bay: “Giao cho tổng giám đốc Mạnh chứ sao.”
“Nhưng còn bệnh của ông ấy?”
“Bác sĩ bảo ông ấy đừng thức đêm lướt weibo với đọc tiểu thuyết theo đuổi lại vợ nữa. Đến tầm tuổi này rồi, hơi một tí là cắn góc chăn khóc đến sáng.”
Tôi: “..."
OK, fine.
Có máy bay vừa cất cánh bay qua đỉnh đầu, phát ra âm thanh thật to.
Tôi vui vẻ ngửa đầu nhìn, bầu trời trong suốt, mây trắng lững lờ.
Chim xanh* vừa bay qua.
(*nguyên gốc Thanh Điểu, tôi nghĩ ý tác giả vừa có thể là con chim màu xanh, vừa có thể là loài chim trong thần thoại báo điềm lành ấy mấy bà)
(Hết.)