Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Sau khi dự buổi lễ truyền thống của gia tộc xong, Giang đầu thối và Hải Minh đèo xe đạp về nhà. Đến nơi cũng đã mười một giờ hơn, cậu nằm bẹp trên giường rên rỉ”Giang đầu thối anh thối lắm hại tôi suýt nữa là chết rồi”.

Giang đầu thối vào phòng bắt đầu cởi áo để lộ khuôn ngực rắn chắc sáu múi đầy đặn, vài giọt mồ hôi chảy dọc xuống thân. Hải Minh nhìn không chớp mắt.

“Bà xã, em đừng nhìn nữa nếu muốn nó như thế thì đêm nay đến với anh”

Cậu dẩu môi xì một cái nghiêng người giở cuốn sổ tay ra xem mai học cái gì. Lật trang đầu tiên là những ghi chú bình thường, lật trang tiếp tiếp tiếp theo vẫn là bình thường, lật trang kế kế kế nữa….

“A…..a…………….a…………….”

Một tiếng hét lảnh lót thánh thót vang trong đêm, Giang đầu thối đang tắm nghe cậu hét liền lấy khăn quấn người chạy ra hốt hoảng hỏi “Hải Minh em làm sao thế”.

Cậu nước mắt ngắn dài miệng cong lên thành chữ M nhìn anh cầu khẩn “Anh Giang anh có thương em không?”.

Giang đầu thối đi lại giường ngồi xuống nắm chặt vai cậu ánh mắt thâm sâu nói “Anh thương em nhất mà. Có chuyện gì vậy?”.

Tựa đầu vào bờ ngực anh cậu lên tiếng “Anh có yêu em không?”.

Giang đầu thối nghe cậu hỏi còn nghĩ trong đầu Hải Minh đã thấy được người cậu yêu không ai khác là anh, do đó cũng vui vẻ gậtđầu “Anh yêu em. Mà rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Hải Minh câu cổ Giang đầu thối “Anh Giang nếu anh yêu em như vậy anh hứa giúp em một chuyện được không?”.

Anh thấy hành động của cậu thật sự rất cao hứng liềm ôm chặt hôn lên trán “Em à, có chuyện gì phải bắt anh hứa thế. Nói đi nếu làm được anh sẽ giúp em”.

Cậu cười rạng rỡ ghé vào tai anh nói nhỏ “Đề thi ngày mai là gì vậy?”.


Ñaøi Hoa Cuùc 66

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Giang đầu thối hóa đá thì ra lời yêu nãy giờ của Hải Minh đối với anh chỉđáng giá bằng đề thi kiểm tra ngày mai thôi sao. Giang đầu thối không thể chịu nổi đả kích quá lớn đẩy cậu ra nằm ngửa trên giường, nghiến răng ken két “Nếu em muốn nó như vậy thì tựđi mà học bài đi”.

Nói rồi anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm tiếp. Âm mưu dùng thủđoạn dụ dỗGiang đầu thối thất bại cậu khóc rưng rức mở vở ra đọc bài.

Tùng! Tùng! Tùng!

Trống vào lớp, cậu nằm vật ra bàn với đôi mắt gấu trúc, “Tụi bây chép phao hết chưa?” cậu hỏi thằng bạn bên cạnh.

Thằng bạn ngẩng mặt hất cằm về phía cậu “Mày nhìn đi”, sau đó vén ống quần lên lấy tay chỉ chỉ lên đó.

Cậu trố mắt, thằng bạn thật là có tương lai mà, ngay cả cọng lông chân cũng không có trên đó chỉ có chi chít chữ với số mà thôi.

“Tao mới đi tẩy lông tối qua. Nói thật với mày chứ ngồi viết lên cũng lâu lắm nha với

lại thầy ngồi ở trên thì tao kéo lên thầy xuống tao che lại”

“Thế lỡ thầy bắt mày thì sao? Chặt chân mày à!”

Thằng bạn gãi đầu “Ha ha ha bất quá tao đi rửa thôi, mà mày đừng nói xui vậy chứ”.


Tạm gác tên này qua một bên, cậu quay qua tên còn lại “Mày có chép phao không?”.

Thằng thứ hai liếc mắt khinh thường nhìn cậu “Mày nghĩ tao như vầy mà đi chép phao hả”. Hải Minh bị ánh mắt khinh thường của thằng thứ hai cảm thấy mình thật thua kém xa trình độ chép phao của nó.

“Mày cứ nói đại là mày chép phao lên bàn đi ai nói mày ngu đâu, làm bộ ta đây thanh cao lắm vậy đó”, cậu không khách khí vạch trần bộ mặt thật của thằng bạn.

Thằng bạn thứ hai bị cậu nói đến nỗi xì hơi ra bên ngoài, cậu giơ tay lên bịt lấy mũi “Kinh tởm”, thằng bạn cười hề hề.

Giang đầu thối vào lớp, tất cả mọi người đứng lên chào sau đó ngồi xuống lấy tập bứt

giấy ra làm bài kiểm tra. Anh từ tốn mở cặp cười cười lấy xấp đề, nói “Kiểm tra ha”.

Mặt trận lúc này các binh lính đều đã sẵn sàng ra, ai nấy đều thủ vũ khí trong người. Lớp trưởng vuốt tóc nhìn nhìn xấp tài liệu photo nhỏ xíu cỡ bàn tay giấu trong kẹt bàn. Đội trưởng đội văn nghệ ngó ra cửa sổ rung rung đùi, nhìn kỹ lại sẽ thấy có mảnh giấy nằm giữa đầu gối kẹp với mặt bàn phía dưới. Quay sang bên cô gái trẻ

Ñaøi Hoa Cuùc 67

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

trong bộ áo dài trắng muốt ngồi gấp máy bay đừng thấy vậy mà tưởng lầm, trong bóp

viết cô ta có vật gì đó làm bằng kim loại mở chếđộ màn hình quẹt lên sẽ thấy chữ.

Người ngoài đi ngang đều cảm nhận được sự nghiêm túc trên mặt các binh lính chúng ta, thật ra ai nấy đều có mưu tính trong lòng.


Giang đầu thối đứng dậy đồng loạt binh lính ngóc đầu lên tay khoanh tay ngoan ngoãn nhìn từng cử chỉđộng thái của Thầy. Tờđềđầu tiên đáp xuống bàn đầu tiên, cô gái ồ lên tất cả binh lính chúng ta nhao nhao dòm ngó.

Phát hết đề kiểm tra, Giang đầu thối ngồi chống cằm lên bàn nhìn xuống dưới lớp phán “Bắt đầu tính giờ làm bài”.

Ai da da binh sĩ chúng ta bắt đầu rục rịch rồi nha, Hải Minh khuề thằng bạn kế bên “Ê mày có chép câu này không?”.

Thằng bạn kéo giấy nhìn lên mặt bàn, mồ hôi chảy ròng “Chết rồi mày ơi, câu này tao chưa kịp chép”.

Hải Minh tiếp tục quay sang thằng còn lại “Còn mày”.

Thằng bên này lấy tay vén ống quần lên hết chân này đến chân kia sau đó quay sang Hải Minh rươm rướm nước mắt “Không có”.

Giang đầu thối cười cười.

Dãy bên kia đã bắt đầu triển khai kế hoạch. Lớp trưởng thò tay vào hộc bàn kéo xấp giấy trong kẹt ra liếc mắt nhìn Giang đầu thối một cái rồi lại lật lật “Chít men! Câu này nằm ởđâu vầy trời”.

Cô gái tóc dài áo trắng tinh đưa đôi mắt lơđãng nhìn ra ngoài kia còn tay thì quẹt xẹt xẹt trong bóp viết “Cái lề gì thốn! Không có vầy chài”.

Đội trưởng đội văn nghệ nhẹ nhàng thả lỏng đùi kéo tờ giấy ra nhìn nhìn “Trời ơi! Sao chẳng thấy ởđâu hết”.

Giang đầu thối nhìn một lượt khắp mặt trận, đứng dậy đưa tay sau lưng khom người đi xuống, lập tức các binh sĩđột ngột trở nên nghiêm túc tiếng xoạt xoạt đồng loạt vang lên, mặt ai cũng nguy hiểm theo nhiều góc độ.

“Lớp trưởng đem giấy để lên bàn đứng khoanh tay lại cho tôi”

Lớp trưởng giật thót tim, xanh mặt cầm giấy kiểm tra để lên bàn ngay cả phao cũng để một bên. Giang đầu thối tiếp tục quét mắt rà soát.

Ñaøi Hoa Cuùc 68

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù


“Hai bạn trai ngồi cạnh Hải Minh, một đứa để chân lên bàn, một đứa ra chồng chuối”

Hai thằng bạn ỉu xìu đứng dậy, Hải Minh mặt mũi xanh mét nhìn nhìn tờ giấy vẫn chưa có gì trong đó. Giang đầu thối đi đến cuối lớp xoay người lại nhìn dãy bên kia “Áo dài, mang điện thoại lên chuẩn bị cho tôi tờ giấy mời phụ huynh”.

Áo dài thất thỉu đi lên. Đi một hồi vài vòng trong lớp các binh sĩ chúng ta lần lượt gục lên súng mũđứng khoanh tay trước lớp, bấy giờ mặt trận chỉ còn lác đác vài người trong đó có Hải Minh.

Hải Minh run sợ nhìn lên chỉ thấy bốn mươi mấy cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, lại quay sang Giang đầu thối cầm cây dũa móng tay thổi thổi.

“Đội trưởng đứng lên”

Ngay lúc này Hải Minh cảm thấy chưa bao giờcậu muốn mình được đứng trong hàng ngũđó cả. Nếu không chắc rằng hết tiết hôm nay cậu sẽ không lết ra được khỏi lớp. Chính vì thế cậu cầm lên tờ phao mình đã chuẩn bị hiên ngang lẫm liệt để lên mặt bàn chép lấy chép để, trong lòng thì cầu nguyện “Giang đầu thối đến bắt tôi đi, mau bắt tôi đi”.

Khổ nỗi phao của cậu nhìn sơ qua chỉ như tờ giấy trắng, nhìn kỹ lại thì chữ chi chít trên đó được viết bằng bút hết mực.

Giang đầu thối đi đến kế bên ngoáy mũi nhìn cậu, sau đó lại đi sang chỗ khác.

“Giang đầu thối anh không thấy tôi viết phao sao, bắt tôi đi, cầu xin anh đó”, trong lòng Hải Minh khóc thét.

“Hết giờ làm bài, tất cả mang giấy lên”

Hải Minh lệ trào đầy mặt “Giang đầu thối anh giết tôi rồi”.

Ngay khi chuẩn bịđi ra, Giang đầu thối phán một câu xanh rờn “Ai chép phao ngày hôm nay, tôi tha cho một mạng còn có lần sau thì đừng trách. Tốt nhất là đối xử với Hải Minh đàng hoàng, nếu không…”.

Một lời này của anh đã cứu vớt những linh hồn tội lỗi, mọi người nhất loạt vỗ tay nước mắt lưng tròng nhìn Hải Minh “Cám ơn mày nhé, tối nay hãy chăm sóc thầy Giang cho tử tếđó”.

Miệng cậu chảy dài xuống bàn, “Không…………!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận