Ăn Mày Tu Tiên

Hai người áo đen: Sao lại có chó ở đây?

Trong góc, sắc mặt Vương Văn Nhã tái nhợt, cơ thể bị dây thừng trói chặt. Thấy vậy, Tiểu Hắc lập tức bày ra tư thế chiến đấu.

Hai chân sau của nó hơi chùng xuống, răng nanh và móng vuốt ánh lên tia sáng lạnh lão.

“Giết nó!”

Hai người áo đen ăn ý ra tay, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Tiểu Hắc, hơi thở bậc thầy lập tức bùng nổi!

Tiểu Hắc: Lên đi!

Hai người một chó đánh nhau, yêu thú Tiểu Hắc lấy một địch hai nhưng không rơi vào thế yếu chút nào.

Đôi mắt của Vương Văn Nhã mở to, không hiểu tình huống trước mắt này. Lúc này, bên ngoài căn cứ. Sát Hoàng phá tường bước ra, ông ta giơ tay lau máu bên khóe miệng.

Ba đường chủ chết lặng, những người còn lại càng cảm thấy khó tin.

Tổng đường chủ tiếng tăm lâu đời lại không thể đánh lại chàng trai hai mươi tuổi bí ẩn ư?

Sức chiến đấu của người bí ẩn này, thật đáng sợ...

Sát Hoàng ngửa mặt lên trời thét dài, khí thế trên người lại dâng cao. “Nhóc con, cậu đã thành công chọc giận ta.”

“Hoàng Tuyền Quỷ Trảo!”


Cánh tay phải của ông ta hóa thành móng vuốt bao bọc bởi chân khí đỏ tươi như máu, những bóng ma liên tục lao ra từ móng vuốt của ông ta. Kiếm Hiệp Hay

Những bóng ma đó đều mang bộ mặt dữ tợn như thể chúng có thật khiến mọi người đều lạnh sống lưng.

“Hừ, đây chính là chiêu thức mạnh nhất của tổng đường chủ, người từng chém chết dị năng giả cấp SS nước E chỉ bằng một chiêu.”

Vô Cực cười mỉa, nhìn về phía hai người với vẻ chờ mong. “Để xem thằng nhóc này lấy cái gì ra ngăn cản, ha ha ha!” Giữa sân, sắc mặt Tiểu Kha kiên định.

Hôm nay cậu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mang chị Tư đi. Ai dám cản trở, cậu sẽ đánh người đó!

“Thính Phong Kiếm Quyết, thức thứ tư!”

Vào lúc này, thân kiếm Kim Ô phân ra hơn một ngàn bóng kiếm, lơ lửng dày đặc giữa không trung.

Cậu nâng trường kiếm trong tay, ánh mắt kiên quyết nhìn chăm chằm lão giả mặc kimono.

“Phong Ma, hợp!”

Muôn vàn bóng kiếm dung hợp với Kim Ô, kiếm khí sắc bén cắt qua da thịt mọi người.

Trong lòng Sát Hoàng run bần bật, ông ta hoảng sợ nói. “Chẳng lẽ cậu đã đột phá lên tiên cảnh? Không thể nào!”

Chém ra một kiếm, kiếm khí lao vào ông ta trong chớp mắt.


Quỷ khí trong móng vuốt và kiếm khí va chạm nhau, hàng ngàn bóng ma bị tiêu diệt trong nháy mắt.

“Không!” Sát Hoàng hét lớn, lập tức tránh sang một bên.

Kiếm khí kia rất nhanh, tuy không giết được lão giả nhưng lại chặt đứt một cánh tay của ông ta.

Sát Hoàng dính đòn, khuôn mặt tái nhợt chảy đây mồ hôi.

Những người áo đen ngơ ngác nhìn cánh tay cụt dưới đất mà trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

“Bạn nhỏ, chúng ta thương lượng, dừng tay đi.” Sát Hoàng cố nén đau đớn, yếu ớt nói.

“Bạn nhỏ... Muốn người, chúng tôi trả cậu.”

“Vô Cực, làm theo yêu cầu của cậu ta.”

Vô Cực đang ngây ra tại chỗ nhận lệnh, ông ta quay người đi vào trong căn cứ.

“Giờ mới biết sức mạnh của tôi chứ gì!”

Tiểu Kha mất kiên nhẫn nói thầm.

“Sao không làm từ đầu đi, phải bị đánh mới nghe lời hay sao chứ.” Nghe thấy Tiểu Kha than phiền, ông ta không khỏi ói ra máu... “Đây là đâu?”

“Với cả, tại sao các người lại bắt Vương Văn Nhã?”

Tiểu Kha tiếp tục chất vấn.

Khóe miệng người áo đen co giật, thật sự không hiểu làm sao người thần bí này lại tìm đến được đây.

Trước sự tra hỏi của chàng trai mặc áo bào trắng, mọi người không dám nói dối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận