Nhà họ Cao – một trong bốn gia tộc tài phiệt lớn nhất Ma Đô.
Trong thư phòng, Cao Gia Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế bành, đôi chân dài bắt chéo.
Sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Kha đã phá hỏng chuyện tốt của anh ta, Vương Tiểu Kha là con cháu nhà họ Vương ư?
Cùng là một trong bốn gia tộc giàu có quyền thế, anh ta hiểu rõ về việc đứa trẻ mồ côi nhà họ Vương bị bắt cóc cách đây năm năm trước hơn là người bình thường. Có điều, sức mạnh của những người đứng phía sau vượt xa sự tưởng tượng của bốn gia tộc lớn của Ma Đô này.
“Người đâu.” Cao Gia Tuấn cất giọng lạnh tanh.
Bên ngoài thư phòng, một nữ thư ký có thân hình thướt tha yêu kiều đi tới.
Bấy giờ Cao Gia Tuấn đặt bút viết một lá thứ, đóng gói cẩn thận rồi đặt vào trong một chiếc túi được dán kín, anh ta nói: “Giao bức thư này cho vị ở Thủ đô kia.”
Nữ thư ký cầm bức thư rồi chuẩn bị rời đi ngay, nhưng Cao Gia Tuấn lại ôm chặt vòng eo thon nhỏ của cô ta rồi kéo vào lòng mình, cất giọng: “Không cần vội, lát nữa rồi đưa, hôm nay cậu chủ tôi đây khó chịu quá.”
Dường như cảm nhận được hơi thở khô nóng của cậu chủ Cao, nữ thư ký đỏ mặt.
Tại trang viên nhà họ Vương.
Bấy giờ Tiểu Kha đang chuẩn bị nhét khoáng thạch vàng đen vào lò luyện đan, ai đó bất ngờ đẩy cửa phòng ra.
Tiểu Kha quay đầu nhìn người vừa tới, hoá ra là chị bảy của mình.
Vương Tư Kỳ tựa người vào khung cửa, nhìn cậu em trai trai không chớp mắt, miệng nói: “Em trai, em đang làm cái gì vậy? Sao lại căng thẳng như thế?”
Tiểu Kha trả lời chị gái một cách ấp úng: “Em muốn nhìn cái lò luyện đan này một lúc, trông nó rất đẹp.”
Nghe thấy lời giải thích ấp a ấp úng của em trai, Vương Tư Kỳ cũng không để tâm quá nhiều. Dù sao thì chuyện này cũng không quan trọng với cô ấy lắm, lần này cô ấy tới là có mục đích khác.
“Được rồi em trai.”
“Có chuyện gì sao chị bảy?”
“Vì để vun đắp cho tình cảm chị em chúng ta, xây dựng một bầu không khí gia đình tốt đẹp, cho nên chị quyết định từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ngủ cùng nhau.”
Lúc mới nghe thấy lời này, đầu óc Tiểu Kha như thể lọt vào trong sương mù, mãi đến khi nghe đến câu nói cuối cùng cậu mới tỉnh ngộ.
Chị bảy muốn ngủ cùng cậu ư?
Chẳng lẽ vẻ ngoài đẹp trai lại có thể gây ra lực sát thương lớn như vậy cho nhóm chị em bạn dì à?
“Không được, em đã năm tuổi rồi, em có thể tự ngủ một mình.” Cậu bé từ chối thẳng thừng.
Nếu ở chung phòng với chị gái thì e là cậu sẽ không thể tu luyện bình thường được.
“Nghe lời đi em trai, chỉ một ngày thôi, được không?”
“Thật ạ? Ngày mai em không cần ngủ với chị nữa đúng không?”
“Đúng vậy, chị đây nói lời giữ lời mà.”
“Vậy được rồi.”
Cuối cùng, sau vài câu dỗ dành lừa gạt, Tiểu Kha đã ngoan ngoãn theo chị đi vào tầng ba.
Đến khi bước vào phòng, Tiểu Kha mới phát hiện phòng của chị bảy lớn hơn phòng cậu một chút, cách bài trí tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Tấm thảm lông xù trải dưới giường thật mềm mại, các món đồ bày biện bên cạnh và phong cách trang trí khá giống nhau. Cả căn phòng mang gam màu vàng ấm áp, tạo cảm giác vô cùng thoải mái.
Cả hai chị em đều mặc đồ ngủ, Vương Tư Kỳ mặc bộ đồ ngủ màu trắng rộng thùng thình, mà Tiểu Kha thì lại mặc bộ khủng long trông vô cùng đáng yêu.
“Em trai, em biết tại sao lại có người bắt cóc em đi không?” Vương Tư Kỳ đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt búng ra sữa của em trai mình.
Tiểu Kha lắc đầu, cậu mới chỉ nghe chị nói rằng mình bị người ta bắt cóc từ khi còn nhỏ, còn những chuyện khác cậu không biết.
“Nói lại từ đầu thì, chuyện này có liên quan tới ông nội chúng ta. Cha của chúng ta tên Vương Nhạc Hạo, mẹ tên Trần Tuệ, họ đều không phải người Ma Đô. Cha chúng ta là người thủ đô, cậu hai của nhà họ Vương ở thủ đô. Từ nhỏ ông ấy đã sở hữu tài năng thiên bẩm, nhưng lại yêu mẹ chúng ta, người của gia tộc thủ đô và rất chú trọng việc liên hôn giữa các quý tộc…”
Tiểu Kha lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng đột nhiên cậu lại nhận ra chị đã ngủ rồi.
Tiểu Kha ấm ức vô cùng, đang nghe chuyện xưa mà mới chỉ nghe được một nửa, vậy chẳng khác gì ăn cơm chỉ ăn được nửa bữa, uống nước không thể uống đủ để hết khát, rất khó chịu.
Thấy chị mình đã ngủ say, Tiểu Kha nhẹ nhàng động đậy định rời đi, hôm nay cậu vẫn chưa tu luyện xong.
Đột nhiên, lúc Tiểu Kha chuẩn bị rời đi, một bàn tay ngọc ngà lập tức tóm cậu lại, ôm chặt cậu vào lòng, nếu không phải cậu có tu vi trong người thì có lẽ đã không thở nổi rồi.
Hương thơm đậm mùi nữ tính truyền đến, một mùi hương dễ ngửi đến lạ, nó thấm vào ruột gan cậu.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Kha tiếp xúc với chị gái ở khoảng cách gần như vậy, cậu ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của chị.
Chị gái cậu sở hữu làn da trơn bóng bẩm sinh, cánh tay trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nước quả hạnh, đôi môi đẹp không tì vết, lông mi không cần tô vẽ vẫn rõ nét, trông quyến rũ hơn ngày thường một chút.
Oàm...
Tiểu Kha ngáp một cái, sau đó cậu cũng rúc vào lòng chị gái rồi thiếp đi. . Đam Mỹ Hiện Đại
Lúc ngủ Tiểu Kha rất ngoan, đôi tay nhỏ bé khẽ đặt trên eo người chị đã ngủ say, không hề có động tác thừa nào.
Sáng sớm, những giọt sương nhỏ từ đầu nhọn lá cây xuống đất, ánh mắt trời xuyên qua kính cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt Tiểu Kha.
“Chói mắt quá đi~” Tiểu Kha giơ hai ngón tay dụi mắt, sau đó ngồi dậy vươn vai với điệu bộ lười nhác.
Tiểu Kha ngủ rất say, một giấc ngủ ngon khiến tinh thần cậu thoải mái hơn hẳn, không thể phủ nhận rằng giường của chị rất thoải mái.
Sau khi quan sát khắp mọi nơi, Tiểu Kha vẫn không tìm thấy bóng dáng chị gái đâu, có lẽ chị đang ở dưới tầng.
Tiểu Kha rửa mặt xong lại nhảy nhót xuống dưới tầng.
Quả nhiên, bấy giờ chị bảy đang ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt sâu đẹp đang nhìn điện thoại di động.