"Cha nói vậy là sao? Còn Tần Khoa?"
"Ừ, không lo nữa.
Chuyện này nếu là nó tự bỏ đi, sau khi bắt được nó về không cần nói hai lời, con tự mình đưa nó ra sân bay.
Để lại cho nó số tiền đủ để nó học xong, nếu nó sử dụng đúng cách thì tốt, còn không thì nó phải tự chịu.
Còn nếu là bị người bắt đi, còn sống thì mang về, ngược lại...thì xem như nghiệp do no tự tạo.
Nếu người làm hại nó là do thù hận giang hồ của nó, thì phải truy cho ra, nếu là vì những hành động thiếu suy nghĩ của nó thì không cần truy."
"Ý cha nói là chuyện của cậu học sinh tự tử gần đây sao?"
"Ta đã nghe nói mọi chuyện trước đó.
Tần Khoa làm bậy tự chịu, nhưng vì nó là cháu trai của Tần gia ta, nên mới năm lần bảy lượt không bị gì.
Tuy lần này nó không trực tiếp cầm dao giết người, nhưng xem như cũng không khác mấy.
Con thử nghĩ, người như nó liệu có gánh vác được Tần gia hay không? Có thể là một người thừa kế khiến người khác nể phục hay không?"
Có thể nói, cả đời Tần gia thật sự chưa từng làm việc nào như thế này.
Mấy ngày nay chỉ vì những hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ của đứa cháu trai trời ơi.
Mà hiện tại ở Vĩnh Hòa này, không ai biết Tần lão đường đường một thời, người người kính trọng nữa.
Mà hiện tại, "người nói dối", "kẻ bày trò", "dàn dựng mưu kế", mới là ông.
Điều đó thật sự khiến Tần lão cảm thấy sự thất bại của bản thân trong cách dạy con, dạy cháu của mình.
Còn về chuyện mặc kệ sống chết của Tần Khoa.
Thử hỏi, người thân, người quan trọng của bản thân mình, bỗng dưng bị một tên học sinh cá biệt non kém hại chết, ai sẽ nhịn được.
Khi nghe người bên ngoài nói, Tần Khoa nhân lúc hỗn loạn đã không thấy đâu, ông đã có dự cảm chẳng lành.
Tần lão biết rất rõ tính cách của Tần Khoa.
Hắn đúng là một đứa trẻ hư hỏng, nhưng không phải là đứa thiếu suy nghĩ, đến mức không biết bản thân đang nằm trong hoàn cảnh nào.
Hơn thế nữa, Tần Khoa luôn rất e sợ Tần Kiên, vì khác với những người trong Tần gia.
Tần Kiên có sự nghiệp, quyền lực và sức ảnh hưởng của riêng ông.
Cho nên bên trong Tần gia, ai cũng có thể bị tài sản hay quyền lực của Tần lão mê hoặc.
Nhưng Tần Kiên thì không cần những thứ đó, vì ông ta đã có nó rồi.
Tần Khoa có thể lấy danh nghĩa người thừa kế, để uy hiếp hay gây sức ép cho những người khác.
Nhưng đối với Tần Kiên, hắn không thể làm như thế.
Cho nên một khi Tần Kiên đã ra mặt sắp đặt mọi chuyện, Tần Khoa sẽ không dám làm trái.
Hơn nữa, Tần Khoa chắc chắn bị định tội, cho dù nó có được nghênh ngang đi lại ngoài kia đi nữa.
Ai cũng thừa biết, cảnh sát nhất định không để cho hắn tự do, cho dù Tần lão có là người đứng sau đi nữa.
Vậy mà ngay ngày hôm nay, mặc kệ sự xuất hiện của cảnh sát, Tần Khoa vẫn bị mang đi.
Ông tin chắc việc ông đưa tin ra ngoài về "bệnh tình" của mình, cùng Tần Khoa được đưa đến đây, đã sớm bị truyền ra ngoài rồi.
Điều đó có nghĩa là, chuyện Tần Khoa bị mang đi đã được người kia chấp nhận mọi rủi ro mà thực hiện.
Cũng vì vậy, Tần lão mới nói là có điều không lành ở đây, Tần Khoa thật sự có thể gặp nguy hiểm.
Mọi chuyện còn lại Tần lão quyết định sẽ không nhúng vào nữa, ông sẽ để cảnh sát lo chuyện đó.
Tần Kiên sau khi hiểu rõ ý của Tần lão, trong lòng tuy có chút không nỡ, nhưng vẫn không lên tiếng phản bác.
Đôi khi có những chuyện không phải cứ trừng phạt, răn đe hay xin lỗi thì mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra.
Vì nỗi đau của những người ở lại, người ngoài cuộc như ông cũng không lên tiếng thay được.
"Mọi chuyện nó làm cứ để nó tự trả giá!"
Tần lão cùng Tần Kiên rời khỏi bệnh viện, một lúc sau thì những người cảnh sát theo lệnh của Gia Tề Vũ cũng đã đến bệnh viện.
Theo camera giám sát, họ nhanh chóng khoanh vùng được đối tượng khả nghi.
Bên bệnh viện cho biết, hôm nay có sáu bệnh nhân được xuất viện.
Trong đó có bốn người già được người thân đến đón, một thanh niên bị gãy tay tự đi về, một người khác sẽ xuất viện vào buổi chiều hiện tại vẫn đang làm thủ tục.
Chính là nói, không có bệnh nhân nào xuất viện mà cần phải đẩy xe lăn cả.
Lúc này Lập Thành mới nhớ đến, hai người đi lướt qua hắn trước cổng vào sảnh.
Xét ra thì vóc dáng người ngồi trên xe lăn đó có phần hơi giống Tần Khoa, với lại trạng thái của người đó cũng hơi kỳ lạ.
Lập Thành nhớ rõ, anh nghe được người đó nói chuyện, nhưng khi nhớ lại thì người ngồi trên xe lăn hình như không đáp lại anh ta.
Theo những đặc điểm mà bọn họ hình thấy trên camera, cộng với lời Lập Thành miêu tả, bên cảnh sát ban đầu có thể vẻ ra hình dáng cơ bản của đối tượng.
Việc tiếp theo chính lần theo đường đi của người này, tìm ra hoặc ít nhất là khoanh vùng nơi Tần Khoa được đưa đến.
........................
Tại chung cư Hoa Thịnh, Cố Duệ Thành và Tử Ngôn vừa đến nơi, hai người họ đều biết nếu Chương Viễn là người làm chuyện kia, xác suất anh còn ở nhà là rất thấp.
Nhưng hiện tại đây chính là nước đi hiệu quả nhất, ít nhất bọn họ có thể tìm hiểu tình trạng anh đã nghiêm trọng đến mức nào.
Ngay lúc bước vào cửa, Tử Ngôn nghe được những lời người giao hàng đứng bên cạnh cửa nói gì đó có liên quan đến Chương Viễn.
Theo phản xạ, Tử Ngôn gọi Cố Duệ Thành một tiếng rồi nhanh chóng đi lại phía họ.
Người giao hàng đang nói gì đó với một người phụ nữ, nhìn qua chắc có lẽ là người ở chung cư vì trên tay người đó hiện đang cầm túi rác.
"Những người tôi quen trong chung tư này có bốn người tên Chương Viễn, nếu anh không biết được địa chỉ, thì hãy tới phòng bảo vệ hỏi hết số nhà của bốn người kia sau đó gặp từng người mà đối chiếu.
Tôi chỉ có thể giúp được vậy thôi."
"Vậy cũng được, cảm ơn chị!" Nói xong, người giao hàng này định chạy đến phòng bảo vệ thì bị Tử Ngôn gọi lại.
"Anh tìm người tên Chương Viễn sao? Anh không có địa chỉ? Bạn của tôi cũng tên Chương Viễn, có thể là người anh tìm đấy." Nếu ai hỏi tại sao Tử Ngôn lại làm như thế, có thể đó không phải Chương Viễn mà cậu quen.
Nhưng có một thứ luôn tồn tại trên đời bỏ mặc mọi định luật hay lời giải thích, chính là trực giác.
"Chuyện là như vầy! Chúng tôi nhận được món hàng này từ hai tuần trước, nhưng do bất cẩn nhân viên của chúng tôi đã làm mất sổ lưu địa chỉ của vị khách hàng.
Hiện tại bên chúng tôi chỉ có thể xác định được người gửi, người nhận tên là Chương Viễn, địa chỉ là chung cư Hoa Thịnh.
Còn những thứ cụ thể như số điện thoại hay căn hộ nằm ở tầng nào và số nhà thì không rõ.
Bên chúng tôi đã gọi điện cho bên người gửi rất nhiều lần nhưng không liên hệ được, vì phải chờ đợi xem bên gửi có hồi âm lại hay không nên thời gian bị kéo dài rất nhiều.
Cuối cùng biện pháp duy nhất chính là, theo những thông tin ít ỏi này đến chung cư Hoa Thịnh để đối chiếu.
Chung quy đây là lỗi bên chúng tôi, nên làm phiền khách hàng nhiều lần là không nên, vì thể chúng tôi đến để xác nhận và xin lỗi." Tuy không biết người bạn của người trước mắt này có phải Chương Viễn mà bọn họ tìm hay không? Nhưng thái độ của người giao hàng này, thật sự rất chân thành.
"Người nhờ gửi món hàng này tên là gì vậy?"
"Tên là Tống Tử Thanh" Cái tên được nói ra khiến Tử Ngôn và Cố Duệ Thành cứng cả họng.
"Số điện thoại của người đó là 254582XX05 phải không?"
"Sao anh biết?!"
"Anh sẽ không thể gọi được nữa đâu.
Vì nó đã được hỏa thiêu cùng với chủ nhân nó rồi.
Người nhờ gửi bưu kiên đã mất từ hai tuần trước, người đó là anh trai của tôi.
Nếu anh không thấy phiền, tôi có thể giúp anh đưa món hàng này cho người tên Chương Viễn, cũng sẽ giúp anh giải thích."
Người giao hàng thật sự không kịp tiếp nhận thông tin trước mắt, nhưng vẫn theo ý Tử Ngôn đưa món hàng cho cậu.
Tử Ngôn nhận lấy món hàng, gọi là món hàng nhưng nó giống như là giấy tờ gì đó.
Bên ngoài được gói bằng giấy, nhìn kích thước thì giống như một bức thư.
Nếu là Tử Thanh gửi, Tử Ngôn đó chính là lời mà anh muốn nói với Chương Viễn, khi biết bản thân không thể thẳng thắn với nhau được.
"Nếu là của Tử Thanh, anh tin nó sẽ giúp cho Chương Viễn rất nhiều." Cố Duệ Thành đứng bên cạnh nói.
"Em cũng nghĩ vậy, chúng ta nhanh tìm anh ta thôi."
Vừa lúc đó thì Gia Tề Vũ tới, thêm vào hai người cảnh sát khác, năm người cùng nhau xông lên nhà của Chương Viễn.
Đứng bên ngoài, Cố Duệ Thành bấm chuông, gõ cửa, đập cửa bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Bọn họ đều nghĩ có lẽ không có ai bên trong, vừa lúc quay người định đi ra ngoài, một tiếng "cạch" từ phía cánh cửa vang lên.
Đám người quay lại, người đứng trong nhà có thái độ rất ngạc nhiên khi nhiều người lại tụ tập trước cửa nhà mình.
"Có chuyện gì sao?" Chương Viễn nói.
Không đợi Cố Duệ Thành lên tiếng, Gia Tề Vũ đã đi tới giơ thẻ cảnh sát lên, "Tôi vào nhà anh xem một chút được không?".
Anh chỉ hỏi cho có mà thôi, vì sau câu hỏi đó không đợi Chương Viễn trả lời, Gia Tề Vũ đã đẩy anh lên chen vào bên trong nhà.
"Anh đây là đang làm cái gì hả?" Một tiếng chất vấn của Gia Tề Vũ từ bên trong vọng ra, những người bên ngoài cũng vì thế mà thuận thế đi vào trong.
Một bồn tắm mini được đổ đầy nước nằm tại phòng khách, một cơ thể người được đặt bên trong, cơ ngực phập phồng cho thấy người đó vẫn còn sống.
Nhưng nước bên trong đã dần dần chuyển từ màu trắng sang màu hồng nhạt và có đang có nhiều hướng đậm thêm.
Cổ tay Tần Khoa bị rạch một vết, vết thương có vẻ nông, máu đang theo vết cắt hòa vào trong nước.
Trên khuôn mặt hắn không hề che giấu được sự hoảng sợ tột độ, hai chân và cánh tay còn lại bị chói vào thành bồn, hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn máu của mình đang dần dần bị rút ra khỏi cơ thể.
"Tôi chỉ đang khiến cho hắn nếm trải cảm giác của Tử Thanh mà thôi.".