Vẫn là nhà hàng quen thuộc mà Lục Tiêu Du dẫn cô tới hôm đó.
Chán thật, lại còn bị Từ Dao và Tiêu Du kéo đi mua đồ ở trung tâm thương mại cả chiều nữa chứ, mệt muốn chết mất.
Chưa bao giờ cô thấy áp lực như đến mức này a.
Bỗng chuông điện thoại réo lên ầm ĩ.
Một giọng nói quen thuộc của thằng nhóc em trai trẻ tuổi của cô:
- Hi Tỷ Tỷ! Đệ về nước rồi!!! Đệ đang ở nhà hàng Roduct, tỷ qua ăn với đệ được không?
- Bảo Phong!!? Thằng nhóc này làm ảnh đế bên Mĩ chán quá rồi giờ mới vác xác về à? Nương tử của đệ đâu? Mau cho ta gặp!!!
- Ây dà tỷ à, tỷ đừng nhắc nữa được không? Đệ không thích có nương tử, đệ muốn độc thân!!!
- Thôi thôi thôi thôi! Tỉnh lại đi ông tướng! Đừng nói chyện theo phong cách Trung cổ nữa, mệt quá! Lát chị cũng qua Roduct, chờ khoảng 30 phút nhé.
Cô đi xe chung với Cung Húc, Kiều Lam và Từ Dao.
Họ sắp tới nơi trong không khí hứng khởi vô cùng.
Thật đáng mong chờ vào buổi tiệc hôm nay.
Là tầng 9, không phải tầng 22.
Lục tổng và Vân Châu cùng Dương Bảo Phong đã có mặt.
Diệc Nhiên bước vào thấu em trai, hai chị em ôm chầm lấy nhau cười nói.
- Dương thiếu, vị này là...- Lâm Vân Châu nhìn anh ngơ ngác.
- Đại tỷ của tôi đó!- Bảo Phong vui mừng.
Lục Lăng Sở nghĩ anh đã ăn một bình dấm chua:
- Chỗ này đâu phải để ôm nhau! Muốn ôm ấp gì thì về nhà!
- Anh ta sao vậy Phong? Mà sao em ở đây?
- À, em gặp Lâm tiên sinh ở hành lang và chú ấy mời em vào đây.
À nghe nói hôm nay được gặp anh Lôi Phong đấy!
- Thật á!!? Hay quá! Chị sẽ được chụp ảnh anh ấy!
********************
Tất cả mọi thứ được sắp đặt trên bàn tiệc lớn.
Mọi người trong đoàn nói chuyên vui vẻ với nhau như một cuộc họp lớp.
Thật sự không có lấy một trở ngại gì ngoài ba con người kia.
Diệc Nhiên, Lôi Phong và Lăng Sở.
Lôi Phong rất có hứng thú với Diệc Nhiên từ khi hai người vô tình gặp nhau ở sân bay.
Bây giờ họ ngồi với nhau thật giống một đôi tình nhân.
Kiều Lam nhìn thấy điều đó.
Cô hích vai Lâm đạo diễn, hai người thì thầm vói Lục tổng:
- Lục tổng? Lôi Phong nhìn có vẻ khá đẹp đôi với Dương Diệc Nhiên nhỉ?
- Phải đấy! Anh không thấy sao?
Lục Lăng Sở dằn dĩa xuống bàn:
- Nhảm nhí, ghê tởm, tôi muốn sa thải hắm từ lâu rồi! Tôi ra ngoài đây, cứ từ từ thưởng thức!
Anh hằn học ghen tuông bước ra ngoài như đứa trẻ con đang hờn dỗi, trông thật đáng yêu.
Kiều Lam và Vân Châu bụm môi cười khúc khích.
Lần đầu thấy Lục tổng có thái độ như vậy đó.
**********************
Lăng Sở đứng lặng hồi lâu trước lan can tầng hai...!Anh tháo chiếc găng giày cộp của mình ra, rồi ngẫm nghĩ về giây phút anh hôn cô trong phòng họp.
Lúc đó anh đã bảo rằng anh chỏ đang minh họa nhưng thực tế là anh đang kiểm chứng lại bệnh cuồng sạch sẽ của bản thân mình.
Tiêu Du theo anh từ sau lúc nào không biết.
- Ổi bo ra đây làm gì? Sao không ăn nữa đi?
- Anh hai đang ghen sao?
Lục Lăng Sở nhìn em gái, anh cụp mắt xuống không nói.
- Hai à, hai cứ mặc cho Lôi Phong với chị dâu em gắn kết sao? Hai nhớ em nói gì chưa? Nếu hai không lấy chị ấy, hai sẽ hối hận.
Chị ấy đợi Hai 15 năm rồi đấy!
" 15 năm!!!".
Khoảng thời gian mà người ta nghe đã đủ ngán ngẩm.
Cô ấy chờ gặp lại anh tận 15 năm.
Nhưng có vẻ anh đã làm cho cô thất vọng.
- Anh thực sự không nhớ ra chị ấy là ai sao? Anh lạnh lùng quá vậy!? Sao không nói lấy nửa chữ!!?
Lục tổng nhìn vào trong jhoong gian rộng lớn của trời đêm.
anh thật sự dang có cảm xúc gì mà anh khó chịu tói vậy? Cuối cùng Lăng Sở chì dám nói ra đúng hai từ có thể goin là anh đang làm đau đớn cho chính mình:
- KHÔNG HỨNG!
- Đồ khốn lạnh lùng! Anh không có trái tim!!! Mau biến khỏi tầm mắt của chị Nhiên Nhiên đi!!!
Tiêu Du khóc nấc lên, cô bé không chịu nổi nữa chạy vút đi.
" Cảm giác khó chịu gì thế này! Không phải là không hứng, mà là không thể nhớ ra cô ấy.
Chỉ biết cô ấy là một người rất quen thuộc với mình, quan trọng với mình."
******* 2h sau...
- Ự....- Diệc Nhiên say rồi.
Mọi người đã về hết, để mình cô và Tiêu Du với Bảo Phong ở lại.
Hai đứa nhóc tửu lượng có vẻ cao, chỉ hơi say một chút.
Cô đi khỏi phòng ăn, tìm nhà vệ sinh.
- Ưm...Chóng mặt...quá...sao nhà vệ sinh xa quá...ư...vậy...
Cô chạm cửa khu vệ sinh, bỗng nhiên bị hai tên đàn ông chặn lại.
- Hoh! Em gái xihh đẹp! Đi đâu đây?- Hắn nắm tay cô.
- Chơi vui với tụi anh chút nào!
- Tránh ra!!! Lũ đê tiện...dê già..! Ự...- Diệc Nhiên kháng cự.- Tụi mày không đánh răng hả, miệng ...thúi quá đấy! Tao ngửi không...!nổi!
- Con nhỏ này gan đấy! Nhưng không sao, nhìn cũng khá nóng mắt, trông em rất quyến rũ.
- Tránh ra cho bản tiểu thư!!! - Cô đẩy hắn ra bằng tất cả sức lực vốn có và chạy vội.
- Con khốn! Mày đẩy tao! Anh em bắt lấy nó!
- Bắt lấy nó!!!
Cô chạy dọc trên hàng lang dài ttong cơn say khướt và không dám ngoảnh đầu lại mà nhìn, chỉ biết chúng đang rất gần cô và có thể tóm lấy cô bất cứ lúc nào.
Nên cô cứ thế cắm đầu chạy đến khi vướng vào chiếc thảm lau chân và ngã" huỵch" xuống đất.
- Chạy gì nữa! Mày không chạy được đâu!- Tên béo nắm chặt hai cổ tay của cô.
Cô hoảng sợ hét lên một tiếng thất thanh vang vọng cả tầng 9 nhà hàng:
-CỨU TÔI VỚIIIIII!!!!!!!!AAAAAAA!!!!
Lục Lăng Sở, Tiêu Du và Bảo Phong nghe thấy tiếng la thất thanh ấy.
Lăng Sở chạy về phía có tiếng kêu và dừng lại nơi góc tường.
Cô bị chúng trói hai cánh tay lại, áo sơ mi ngoài đang tả tơi đôi chút và cả người cô ướt như chuột lột.
Cô bị chúng hắt nước lên người và hình ảnh bây giờ mà anh thấy là sự thảm thương của cô ấy.
Càm giác như dòng máu đang căng đét dướt mạch thái dương.
Và anh cũng chẳng quan tâm tại sao lúc đó anh lại như vậy.
Cái đó thì phải hỏi độc giả này.
Lục Lăng Sở nắm tay thành nắm đấm:
- Chúng mày chán sống phải không? Được, muốn đụng tới cô ấy thì bước qua xác tao đã!!!
- Thằng đầu đất non trẻ mà muốn solo với tụi anh sao? Ok, anh em, lên!
Lũ đầu gấu lao thẳng vào phía Lăng Sở nhưng trong phút chốc, chúng nằm la liệt trên sàn như rạ ngả.
Anh ra hiệu cho bảo vệ:
- Dọn dẹp sạch sẽ một chút, sẵn tiện mang luôn cho tôi đôi găng tay vói cái áo khoác mới.
Anh dằn đầu tên béo xuống sàn bằng chân, khắp ngườu tỏa ra một ám khí chết chóc:
- Nhớ kĩ mặt tao:" Lục Lăng Sở, Tầm Bách"! Đừng có quên! Hôm nay tao chỉ tính phế hai tay của chúng mày thôi! Lọt tai nhé!
Lăng Sở quay lại nhìn cô đang co rúm trên sàn nhà như vàu trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Anh cầm chiếc áo khoác mới, khoác vào cho cô và đặt cô vào vòng tay to lớn của mình.
- Không sao! Đừng khóc nữa, an toàn rồi!
Diệc Nhiên vẫn đang trong cơn mê man đau khổ, cô gục đầu vào cánh tay anh lầm bầm:
- Đưa tôi đi, đừng để tôi ở lại đây, đưa tôi đi...
- Cô muốn về đâu?
- Hả? - Cô nhìn mặt anh rồi cười thầm.- Anh đẹp trai lắm ha...Thật...muốn cắn một cái a...
- Này, nghiêm túc đấy, cô muốn về đâu?
- Ài...- Diệc Nhiên tựa vào ngực anh và mơ hồ nói- Về nhà anh đi.
Tôi muốn ngủ! Cho tôi chiếm tiện nghi của anh một chút nhé.
Cô ngủ ngon lành như một đứa trẻ, cái khoảnh khắc thiên thần đang ngủ đáng yêu tới nỗi khiến anh cảm thấy bối rối.
Thực sự cô ấy đáng yêu vô cùng khiến anh cảm thấy lòng mình rạo rực.
Nhưng anh đã cố kiềm chế lại và đành đưa cô về nhà mình.
Bảo Phong và Tiêu Du đã thấy hết cái cảnh anh hùng cứu mĩ nhân ấy, họ theo chân anh chị trở về nhà.