Khoảng 8h tối,Diệc Nhiên nhận được một cuộc gọi của Dương Châm.
Cô ngán ngẩm không muốn nghe và để điện thoại kêu liên tục trên bàn.
Từ Dao đi qua tưởng Diệc Nhiên không để ý liền tiện tay gạt qua nút nghe một cái và...
- Chị ơi cứu em!!!!- Tiếng của Dương Châm gào thét từ bên kia.
Diệc Nhiên giật mình tóm lấy điện thoại và đặt lên vai.
Cô gọi to:
- Cô có chuyện gì thế!!?
- Chị ơi, mau tới cứu em với!!!!- Dương Châm gào rên thảm thiết.- Aaa!!!
-Con khốn!!! Mày có tới hai cái điện thoại cơ à!!?- Bên kia phát ra tiếng gầm rít của một tên đực rựa.
- Mày là thằng nào!!? Thả Dương Châm ra!!!- Cô vội vàng hỏi.
- Mày muốn cứu nó? Muộn rồi, bon tao sẽ chơi nó cho tới chết! Nếu muốn cứu nó thì mang 10 triệu vạn nộp ra đây rồi bọn tao thả nó đi!!!
Diệc Nhiên nuốt nước bọt.
Dù gì Dương Châm cũng là người nhà họ Dương và không thể nào một con người như cô có thể thấy người sắp chết mà không cứu.
Chí ít thì cũng vớt vát được nó.
Cuối cùng cô đành buột miệng phải đồng ý:
- Được! Địa chỉ ở đâu? Nhắn cho tao! Tao sẽ đem tiền đến chuộc!
- Xem như mày cũng có bản lĩnh đấy! Khách sạn Đế Bào Sâm, phòng số 3668 tầng 5.
Vào phòng đẻ tiền ở đấy và sang phòng 3670 bên cạnh lôi ả điếm này về! Nhanh lên không thì cánh tay này của em mày cũng không cần đến nữa đâu!
- Câm mồm!!!
- Nhớ đừng có báo cảnh sát hay nhờ bất cứ ai đấy!
Diệc Nhiên tắt điện thoại, vội vàng khoác chiếc áo da, đeo khẩu trang và đội mũ phớt và chạy ra khỏi văn phòng làm việc, tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ vội vã của cô và tò mò bàn tán.
Cô chạy vào thang máy và gặp lại Lục tổng.
- Chưa hết giờ làm việc, đi đâu vậy?
- Xin lỗi...!tôi...tôi có việc gấp, nếu có việc gì xin hãy để ngày mai! Nếu anh không vừa ý thì tăng ca cho tôi...còn giờ...!tôi đang bận! Tạm biệt!
- Khoan đã!!!...
Anh gọi với theo cô nhưng không kịp nữa rồi, cửa thang máy đóng sập lại.
Từ Dao xuất hiện từ phía sau.
- Lục tổng?
- Từ Dao, cô ấy đi đâu?
- Dạ cái đó...- Từ Dao gãi đầu không muốn nói.
Vốn dĩ Diệc Nhiên không muốn liên lụy tới bất cứ ai.
- Cho cô 3 giây khai toàn bộ sự việc!- Lục tổng nóng giận quát tháo.
- Dạ...dạ...!Dương Châm bị một đám người bắt cóc tống tiền.
Diệc Nhiên tự mình mang tiền tới để cứu cô ta.
- Địa chỉ ở đâu!!?- Anh càng quát to hơn.
- Dạ...!khách sạn Đế Bào Sâm...!ạ...
- Chết tiệt!!! Anh nguyền rủa một câu, quay lại thang máy CEO.
- Cung Húc! Chuẩn bị xe, đến khách sạn Đế Bào Sâm ngay lập tức, triệu tập người đến đây ngay cho tôi.- Anh phất chiếc áo khoác lên vai rời đi khỏi Tầm Bách.
***************************
Diệc Nhiên vào trong căn phòng 3668, cô mệt rã cả chân tay nhưng vẫn cố gắng.
Trong thẻ ngân hàng của cô là một số tiền không hề nhỏ nhưng cũng không đủ 10 triệu.
Cô chỉ mói có hơn 30 vạn mà cô đã dành dụm mà có được.
Bây giờ nếu bọn chúng phát hiện thì sao? Cô nuốt nước bọt, đặt thẻ lên bàn và kêu to:
- Tao đã để thẻ lên bàn, chúng mày tự cầm sử dụng, mật khẩu ngay phía sau.- Cô đang định rời đi thì đột nhiên cánh cửa phía sau cô đóng mạnh lại."RẦM,CẠCH!"
" Chết tiệt, khóa trái rồi!!? Làm sao bây giờ!? Mình không có chìa khóa mở cửa!!?"
Từ phía sau cô, bàn tay của ai đó nhét vào miệng cô một đống bột khô màu trắng mà không rõ đó là thứ gì.
Tên đó đổ ộc một chầu nước vào miệng cô khiến vô không thở nổi.
Mắt cô mờ dần, đầu bắt đầu trở nên choáng váng...
- Tận hưởng nhé, con điếm...- Tiếng phụ nữ cất lên nhẹ nhàng mà độc ác nham hiểm.
Tiếng cửa, nó mở ra rồi, Diệc Nhiên nghe thấy tiếng của mấy tên đàn ông.
- Tất nhiên rồi!
- Tiền tôi sẽ đưa sau, quay rõ hơn một chút, xong xuôi nhớ tung lên mạng ngay trong đêm nay nhé.
- Yên tâm cứ giao cho bọn tôi!
Cô bật dậy hết sức, cố gắng đẩy họ ra và lao thẳng trên hành lang, cơ thể cô mỗi lúc ngày một khó chịu và nóng lên như bị luộc chín.
- Bắt nó lại!!! Đừng để nó thoát!!!!
Và cuôi cùng chỉ còn tiếng thở dốc đều đều và tiếng chân người rầm rập trên hành lang khách sạn.