* KHÔNG DÁM NÓI GÌ TỚI CẢNH NÀY*
Anh đặt cô vào trong bồn tắm phòng mình.
Cảm giác nóng nực từ người cô tràn qua người anh.
Trong đêm tối, từng chiếc áo quần lần lượt bị rơi xuống chậm rãi.
Chỉ còn lại tiếng rên rỉ hòa nhịp cùng hơi thở dốc...!Hai người họ cùng hòa vào nhau.
" Diệc Nhiên...!chúng ta có thể biến cuộc tình này thành thật không? Bản thân tôi bây giờ nhìn em, không thể cưỡng lại nổi..."Anh ấy không chắc anh ấy có yêu cô hay không.
Nhưng anh không thể khỏi lưỡng lự khi tiếp nhận nó.
Thật sự muốn cô ấy hoàn toàn thuộc về mình...
Cứ thế đến lờ mờ sáng, cuộc yêu của họ dừng lại.
Lăng Sở thấy chính anh trong một căn hầm, mụ béo dằn những vút roi da xuống thân anh, anh nhìn thấy bàn tay mình nhuốm một màu máu đỏ tươi ghê tởm.
Anh nghe thấy cả tiếng thét lác đau đớn của những đứa trẻ nhỏ đang bị người ta trói trên cột và liên tục giánh xuống những cú trời giáng đau đớn.
Anh thấy lại chính mình, anh thấy mình bị người ta đối xử tệ bạc, đánh đập dã man.
Rồi mờ mờ ảo ảo, có một bàn tay mềm mại chìa ra, hướng về phía anh...!Anh nhìn rõ hơn trong cái sáng ấy là một người con gái tóc vàng...
..Những gì bạn trải qua là tôi đã trải qua, nào tin tôi, nào đi với tôi, hãy cùng tôi bước ra khỏi căn hầm tăm tối.
Nhìn đi bạn có thấy không? Ngọn lửa ấy đang cháy sáng dưới ánh mặt trời.
Hạnh phúc, thứ mà bạn nghĩ là xa vời, đang ở ngay trước mắt..."
Tiếng hát ấy nghe thật quen thuộc...
và...
RRREEEEENNNNGGGGGG!!!!!!!!!
Cái đồng hồ báo thức vang lên, anh thấy mình đang ngồi trong một chiếc xe đang lao rầm rầm xuống dốc không kịp phanh.
Anh liên tục vặn ga phanh gấp nhưng cuối cùng xe đâm thẳng vào một gốc cây...
---------
- AAHHH!!!- Lăng Sở bật dậy khỏi gối.
Anh định thần nhìn lại hai bàn tay của mình, may quá, nó chỉ là mơ...!Nhưng điều đó thật kinh khủng.
Lục Lăng Sở nhìn qua bên, Diệc Nhiên trên người không một mảnh vải, làn da trắng mịn của cô như phản lại dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa kính che không hết rèm.
Anh bần thần nhớ ra cái đêm mãnh liệt hôm qua, vội vàng lấy hai tay che mặt lại." Mình đã làm cái gì vậy !!?" Nhưng cô ấy đang khóc sao? Anh đưa ngón tay thon dài chạm vào gò má trắng hồng mềm mịn của cô ấy và có chút ướt át.
- Tiểu Sở...
" Cô ấy...!vừa gọi tên mình?".
Rồi bất giác theo cảm tính, anh trả lời:
- Ơi, tôi đây...?
Cô ôm lấy cánh tay anh thật chặt vào lòng mình, bàn tay anh một lần nữa bị cái ấm áp của cơ thể con gái làm nổi dục vọng.
- Anh...!là đồ ngốc...
- Ừm...- Anh hôn trán cô âu yếm nhẹ nhàng.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu để cô ấy ngủ thêm một chút.
Anh cầm chiếc điện thoại lên, Cung Húc gửi một file gì đó cho anh, đó là một video? Nah thuận tay bấm nút và tiếng nhạc Basic nỏi lên điên cuồng.
"Ấy chết chết chết!!!! Mình quên không tắt loa điện thoại!!!"
- Ưmhh....- Diệc Nhiên dụi mắt, cô mơ màng tỉnh dậy...- Ah...ai vậy...?
-Tôi...- Anh nuốt nước bọt.
Cô chạm tay vào phải một cơ thể săn chắc.
- Anh...!là...- Diệc Nhiên định thần nhìn lại.- Cơ bụng đẹp lắm...! Mà anh là...
Cô nhìn thẳng lên trên, Lăng Sở đang đỏ mặt nhìn cô.
-ÁÁÁÁÁHHHHH!!!!!!!SA..SA..SAO ANH...!ANH LẠI Ở ĐÂY!!!?
- Đây là nhà tôi!! Tôi không ở đây thì ở đâu!!? Cô không nhớ đã xảy ra chuyện gì hôm qua à?
Dương Diệc Nhiên ngồi lặng người một lúc lâu.
Cô nhớ ra toàn bộ mọi chuyện.
Trên người cô và anh ấy đã không còn lấy một mảnh vải nào.
- Đêm qua...đêm qua chúng ta...!đã...
- Đấy là bất đắc dĩ...
- Bất đắc dĩ cái đầu anh ấy!!! Có biết đây là lần đầu của tôi không!!!?- Cô quấn chặt chăn vào người, rưng rưng nước mắt.
- Cô bị chúng bỏ thuốc kích dục.
Tôi cứu cô đấy.
- Anh...!anh...Tôi đi tắm!!!!
Cô vọt vào nhà tắm ngay tắp lự.
Anh nhìn cô mỉm cười hiền từ vẻ mãn nguyện." Cơ thể cô ấy dưới ánh nắng sớm thật tuyệt..."