Cung Húc ngồi trên xe chung với Lục tổng tài.
Anh không ngớt lời đọc tài liệu và kế hoạch cho sếp.
- Tối nay từ 7h đến 8h30, cậu có một cuộc gặp mặt đối tác với U.D.O, 9h đến 10h là kiểm tra lại danh sách các diễn viên sắp tuyển.
10h đến 10h30 là tập boxing.
11h đến 12h là kiểm tra dữ liệu thu nhập cuối tháng này của tập đoàn.
Sáng ngày mai có cuộc họp của hội đồng vào lúc 7h đúng.
Đến 8h sẽ đi kiểm tra việc quay phim của đoàn A25 với bộ phim hình sự sắp hoàn thành.
9h30 kiểm tra đội lồng tiếng phim mới học việc.
10h là về văn phòng hoàn thành 25 tài liệu khảo sát của phòng nhân sự...
- Cung Húc!!! Mau im lặng đi!!! Cậu đã nhắc những điều này đến 5 lần rồi!- Lăng Sở xoa đầu vẻ mệt mỏi.- Bây giờ hãy chú tâm vào việc đầu tiên đi, là lái xe!
- Hầy! Đúng là tên lạnh lùng sắt đá.
- Tôi đang trong cương vị là sếp của cậu đó Cung Húc! Và cần thiết tôi có thể sa thải cậu ngay bây giờ!
- Cái đồ bạn bè vô tình kia!!! Cậu phải nể mặt bạn bè 5 năm của cậu chứ hả!!!?- Cung Húc tru tréo lên.
- Mặc kệ cậu!
Lục Lăng Sở được đưa đến một nhà hàng Tây cách trung tâm thành phố không xa lắm.
Anh phải gặp một đối tác của một tập đoàn khác là U.D.O.
Nhưng anh không có hứng thú lắm với nó, thứ mà anh hứng thú nhất bây giờ chính là cô ấy.
- AAAAHHH!!! MẸ ƠI ĐỪNG ĐÁNH NỮA!!! CON XIN MẸ!!!!
Một tiếng kêu thất thanh của chú nhóc từ xa vọng tới làm anh bất giác giật mình.
Lăng Sở đảo mắt về phía sau và kinh hồn nhìn thấy một cậu nhóc chừng 13, 14 tuổi bị một phụ nữ và 2 con chó ngao đuổi đánh.
Cậu nhóc vừa gào khóc vừa ôm đầu kêu cứu điên cuồng.
Ánh mắt mong chờ sự cứu giúp hướng thẳng về phía anh và theo phản xạ thường tình, anh bỗng cúi người ôm chặt lấy cậu bé.
- Xin chú hãy cứu cháu với!!!! Cháu xin chú!!!! Đừng để bà ta đánh cháu!!!! Cháu sẽ chết mất!!!...- Thế rồi cậu nhóc ngã quỵ xuống đất.
Máu từ phía vai và bên hông bụng không ngừng chảy.
LaqngbSowr vội đỡ lấy đầu cậu bé ấy.
- Cậu nhóc, cháu bị sao thế này!!!?- Cung Húc đứng bên giật mình.
- Bà ta...!không phải mẹ ruột cháu...!Xin chú hãy cứu cháu...- Thằng nhóc nắm chặt lấy áo của Lục Lăng Sở.
Tròng mắt anh như ngập tràn cái gì đỏ ngầu tanh ngòm.
Mặt anh tối sầm lại trước cái cảnh ấy.
Cậu bé trước mặt anh đang cầu xin anh vẻ tuyệt vọng và có vẻ nó không thể sống nổi nữa.
Nó bị thương quá nặng rồi...
- Chú à...!Cháu xin chú...!hãy cứu cháu...!Cháu không muốn...!chết...- Giọng cậu bé yếu dần đến nỗi anh không thể nghe rõ được hơn.
Cậu nhóc rút ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho anh và thế rồi...
- Này nhóc!!! Mau tỉnh lại đi!!! Nhóc à!!! Cháu thấy chú không??
Lăng Sở lay mạnh cậu bé.
Chú nhóc đáp lại bằng một tiếng thở dài." Vâng...", và cuối cùng im hẳn, chỉ có dòng máu là vẫn không ngừng chảy.
Trong đầu anh như xuất hiện một ma lực kinh dị.
Thế rồi trước mắt hiện ra những dòng hồi tưởng kinh dị, người đó chính là anh ngày bé sao? Nó đang vật vã trên mặ đất sau khi bị châm một que sắt nung lên cánh tay yếu ướt...
- Thằng kia!!! Bỏ nó ra cho tao!!! Hôm nay tao phải đánh chết nó!!!!- Bà mẹ ác độc cũng từ xa vùa chạy tới vừa thét lên những tiếng hô hào như đi đánh trận.
- Bà...!là bà đã hành hạ thằng nhóc!!?- Cung tổng chỉ thẳng tay vào mặt bà ta.
- Con tao tao đánh!!! Đến lượt chúng màu chõ mồm vào à???- Bà ta khoanh tay vẻ khinh bỉ, hai con chó mập mạp béo ú cũng đứng bên mà hằm hè.
- Bà..!!!
- Phế nát bà ta!
- Hả!?- Cung Húc ngoảnh nhìn sếp.
- Làm đi!
- Chúng mày có quyền gì mà làm thế với tao hả!!!?- Bà ta lớn họng hơn.
Nhưng không cản nổi nữa rồi, vệ sĩ lao vào ầm ầm và phế tan cơ thể bà ta ngay tức khắc.
Cậu bé sau đó được chôn cất cẩn thận cùng với mảnh giấy.
Trên mảnh giấy có viết những chữ rất to
"XIN HÃY COI TÔI LÀ CON NGƯỜI !"
Lăng Sở đã hoãn lại buổi gặp mặt đối tác hôm nay vì tâm trạng anh bắt đầ trở nên tệ hơn.
Anh và Cung Húc phải trở về.
- Lục Lăng Sở, lên xe đi!
Anh chầm chậm đặt một chân lên, có cái gì như bóp chặt lấy não của anh rồi...
" BỊCH!"
- Lục Lăng Sở!!!?
Anh ngã xuống nền đất và ngất xỉu.