Ân Nhân À Anh Chờ Em Lâu Rồi


Dưới cơn mưa rào và ánh đèn mờ mịt ở công viên ngoại ô, từng bóng người đội dù vô tình chạy qua chạy lại.

Trời đã sang thu rồi sao? Người ta không thể biết được nếu không xem lịch thường xuyên.

Có lẽ vẫn hè thôi...!nhưng có người lại cảm thấy lạnh lẽo đến lạ lùng.

Dương Diệc Nhiên ngồi chết lặng trên con ghế đá nhỏ cạnh cây đèn cao, Nước mắt cô hòa vào dòng nước mưa đang chảy rào rào, cô không có lấy một chiếc dù hay chiếc áo mưa nào cả.

Đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định như thể tâm hồn cô ngập tràn những sự bi thương.

Trái tim cô đau thắt lại và như bị xé toạc ra lúc ấy...
" Cộp, bõm..."
Có tiếng người bước đến...
- Cô gái, sao cô ngồi ở đây?- Là một người đàn ông.
Cô ngước đôi mắt xanh đẫm lệ nhìn anh ấy.

Đó không phải là Lục Lăng Sở, đó có vẻ là một thành viên trong giới giải trí mà cô từng xem phim của anh ấy.

Nước mắt giàn ra khắp mi khiến cô không thể nhận rõ ràng đó là ai.
- Anh...!anh là...
- Cô ngồi đây sẽ bị cảm lạnh đấy.

Mau đứng lên đi.
Anh dịu dàng nắm cánh tay cô giúp cô đứng lên.


Đó chẳng phải là Lôi Phong sao? Chính xác là anh ấy.

Tại sao một ngôi sao lớn khắp thế giới như anh ấy lại lang thang trong công viên lúc đêm mưa lạnh ngắt này?
- Anh là...!Lôi thiếu..?
- Phải! Tôi là Lôi Phong! Cô biết tôi sao?
- Tôi có xem phim của anh...
- Vinh hạnh được làm quen! Tôi đưa cô về nhé.

Nhà cô ở đâu?
Cô đứng dậy chỉnh trang lại đầu tóc, song dưới mi mắt vẫn còn tồn lại cái hung đỏ.

Lôi Phong thẫn thờ nhìn cô như cảm thấy tim đập rộn ràng đến lạ.

Anh chưa từng gặp cô gái nào như vậy.
- Cô...!không trang điểm sao...?
- Hả?
- Ừm...
- À tôi không! Tôi chỉ đánh một ít son dưỡng môi mỗi sáng thôi...!Mà...!sao anh hỏi thế?
- Không có gì! Tôi đưa cô về.
Lôi Phong bất giác mà hành động theo cảm tính, anh đưa chiếc dù bạc cho cô cầm và cởi chiếc áo vest ra, choàng lên người cô.
Ơ...! Tôi!
- Đừng động đậy, làm như vầy sẽ giúp cơ thể cô ấm lên.
- Ca...cảm ơn...
Hai người trèo lên xe của Lôi Phong, họ lái đi khỏi công viên mà không để ý sau cột đèn có một bóng người cầm ô đứng lặng quan sát...là Lục tổng...Tim anh co thắt không ngừng.
" Em giỏi lắm Dương Diệc Nhiên!!! Tại sao lại leo lên xe của hắn? Được lắm! Kẻ nào phản bội và quay lưng với tôi, kẻ đó sẽ phải nhận cái kết đắng"
*******************
Tiểu Sở chạy đến bên bóng người phảng phất dưới mưa.

Nền đất phả lên một mùi tanh ngòm của máu.

Cậu bàng hoàng quỳ xuống nhìn con người đang thoi thóp và đỡ bà ấy dậy.

Khắp người bà ấy chỉ có máu và máu...
- ***Mẹ ơi!!!!!Mẹ!!!! Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi!!!!! Mẹ đừng chết!!!!!!! Đừng bỏ con!!!!
Người đàn bà thoi thóp mỉm cười:
- Tiểu Sở ngoan...!mẹ không sao...
Cậu nhóc ôm mẹ, nước mắt tuôn trào như suối.
- Mẹ ơi...!!!!!!
- Mẹ xin lỗi...!vì không thể bên con...được nữa, mẹ xin lỗi...
- Mẹ...mẹ đừng nói vậy mà mẹ!!!!
- Con nghe mẹ nói...!lần cuối...
- Mẹ à...

Bà đưa tay bàn tay đầy máu lên vuốt vào mặt đứa con...
- Hãy tha thứ cho mẹ vì đã nói dối con...!Là mẹ không tốt...Tiểu Sở sẽ tha thứ cho mẹ chứ...?
- Mẹẹẹ!!! Mẹ không làm gì sai với Tiểu Sở cả!!!!
- Con...!không phải là con ruột của mẹ...!Nhưng mẹ rất vui vì đã được ở bên con...!Nếu như ngày ấy không nhận nuôi con, con...đã không phải chịu khổ thế này...
- Chỉ cần có mẹ!!! Con chỉ cần mẹ thôi!! Con không mong chờ bất cứ gì nữa mẹ ơi!!!!!
- Cố sống tốt với người ta con nhé, lúc mẹ đi...!con cũng nhớ đừng trách bà ấy, là lỗi của mẹ...!Mẹ...yêu...con...
Thế rồi bà thở dài...!Tiếng nói yếu ớt ân hận chìm vào tiếng mưa rào và tiếng gió rít qua khe nhà một cách thê lương...!Tiểu Sở đứng tim.

Cậu hít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời gào thảm thiết vô vọng :
- Mẹ...mẹ...Mẹẹẹẹẹ!!!!!!!! Mẹ tỉnh lại đi mẹ!!!! Đừng bỏ rơi con mà mẹ ơiiiii!!!!! MẸẸẸẸẸẸẸẸ !!!!!!!!!!!
Bà mẹ đã ra đi mãi mãi.

Dù chỉ là mẹ nuôi nhưng đã làm cậu đau khổ tê tái đến nhường này.

Máu trong cơ thể dường như ngưng lại tắc nghẽn, không chảy được...!Cậu nhóc tội nghiệp gục đầu xuống đất giữa vũng máu tươi tanh ngòm ôm chặt đầu mà khóc...
- Bà ấy sẽ không quay lại đâu...!Mày sẽ trở thành nô lệ của tao...ahahahaha....
- Là ai!!? Là ai!!? Các người đừng tơi đây!!!
Xác người mẹ trước mắt tan biến, không gian nhuôm một màu đen và không có bất cứ gì ngoài cậu.

Cậu gào thét kinh hãi chạy mãi...!Căn phòng đen như không có điểm dừng và một giọng nói kinh dị vẫn văng vẳng hai bên tai..." Mày...!đi chết đi...thứ rác rưởi...đi chết đi..."
Bỗng một bàn tay dài nhọn hoắt khổng lồ vươn ra từ phía sau...
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA***!!!!!!!!!!
Lực Lăng Sở bật dậy khỏi giường ngã huỵch xuống đất.

Anh lại một lần nữa gặp ác mộng.

Ngoài trời vẫn mưa à? Anh thở hổn hển dưới nền đất và cảm thấy cô đơn lạ lùng.

Lăng Sở đưa tay với lên bàn cạnh giường để lấy điện thoại và
" Cạch!!!"
Cái gì ướt vậy, tối quá và anh không thể nhìn rõ vật đó là thứ gì.


Nó chảy xuống tay anh lạnh buốt.

Trong đầu anh thoáng qua cái cảnh máu chảy nhuốm đỏ cả hai bàn tay...
- Khô...không!!!! Không phải!!! Không phải...!!!- Hơi thở càng dồn dập hơn.

Anh như trở nên điên cuồng, đầu óc bắt đầu như xoắn chặt lại.
" Điện thoại...!mình phải gọi cho Tiêu Du..."
Anh bấm máy điện thoại bàn điên cuồng, đầu dây bên kia đáp lại:
- Alo anh hai!?
- Cứu..

anh...!Máu...!là máu!!!!
- Anh hai!!? Anh hai!!!? Anh sao vậy!!!?
Không thấy tiếng trả lời.

Cô chắc chắn răngd anh ấy đã phát bệnh.

Cô gọi một cuộc nữa cho Cung Húc và bác sĩ Quan.
- Đến nhà anh tôi ngay đi!!! Anh tôi lại phát bệnh rồi!!!!
Lại một lần nữa điều kinh hoàng trong tiềm thức bấy lâu nay bị mờ đi, nó đã quay lại như sóng thần cuốn biển khiến người ta không tài nào khống chế được.

Cái đả kích của quá khứ mất đi và quay lại ồ ạt đáng sợ như địch Bắc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận