Ân Nhân, Thỉnh Chỉ Giáo Nhiều Hơn

Búi tóc buồn xuân lược biếng cài

Gió chiều đình viện chớm rơi mai

Áng mây lơ lửng nguyệt chơi vơi

Thụy não lò hun hương phảng phất

Lưu tô màn rủ chỉ hồng tươi

Thông tê xua lạnh có còn hơi?

< Lý Thanh Chiếu–Hoán khê sa kỳ 5 >

“Bọn họ…bọn họ muốn bắt ta đi gả cho một người nam nhân cực đáng sợ, nhưng là…” Tử Nãi Dạ ủy khuất nói càng lúc càng nhỏ “Nhưng là ta chỉ muốn để ca ca mang ta đi tìm vị hôn phu của ta thôi! Nhưng là… nhưng là muội muội của ta nói, ta phải gả cho cái tên nam nhân đáng sợ kia, cho nên…cho

nên không thể gả cho ca ca ta, bởi vậy… bởi vậy…”

Nàng rốt cuộc đang nói cái gì nha? Hai nam nhân vẻ mặt đồng dạng hoang mang mờ mịt nhìn nhau.

Cái gì nhưng là, nhưng là, cho nên, bởi vậy, nào là nam nhân đáng sợ, lại là vị hôn phu, lại là muội muội, cuối cùng còn …Di? Tộc Úy Ngột có thể để huynh muội lập gia đình sao?

Cái kia chẳng phải là loạn luân sao?

“Được rồi! vậy cô nương có biết lệnh huynh hiện tại ở nơi nào không?”

“Không biết.”

Mặc Kính Trúc nhíu mày: “Vậy còn vị hôn phu ở nơi nào, cô nương biết không?”

“Ca ca không nói cho ta biết.”

Hai hàng lông mày càng khóa chặt: “Vậy nhà nàng ở nơi nào, cái này hẳn là biết đi?” Mặc Kính Trúc vẫn kiên nhẫn hỏi lại.

Không nghĩ tới Tử Nãi Dạ chợt ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên: “Đương nhiên biết, nhưng là… nhưng là chị dâu nói không muốn ta trở về nữa

Hai nam nhân lại lần nữa hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không phải là nhặt được một cái đại phiền toái đi?

Mặc Kính Trúc bất giác thấy phức tạp xoa xoa chóp mũi, rồi lại cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt kia.

Nàng rất đẹp, không giống vẻ cao nhã đoan trang của Cơ Hương Ngưng, cũng không như Đổng Nhạc Nhạc (vợ của Cung Chấn Vũ, truyện của 2 người này được kể trong bộ ‘Đại hiệp, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn’) trong sáng lượng lệ, lại càng không như Thủy Tiên cuồng dã, táo bạo. Mà nàng có một vẻ hàm súc, e lệ, khiến người không nhịn được muốn đặt vào lòng bàn tay mà thương tiếc.

Cho nên giờ phút này mặc dù trong lòng hắn biết rõ nên cùng nàng bảo trì khoảng cách nhưng lại không khống chế được trái tim mà cự tuyệt sự nhờ cậy của nàng.

Thở dài, hắn vẫn là lặng lẽ khẽ đẩy nhẹ nàng ra một chút, nhưng vẫn tùy ý để nàng nắm lấy vạt áo mình.

“Cô nương, như vậy chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi tìm lệnh huynh”

“Hảo! Nhưng là…” Tử Nãi Dạ cúi đầu nói nhỏ: “Đi đâu tìm đây?”

Mặc Kính Trúc dở khóc dở cười: “Cái này…Cô nương, cái này phải dựa vào nàng thôi, như là các người dừng lại tại địa điểm nào?”

“Dừng lại hả?” Tử Nãi Dạ trầm ngâm: “Chúng ta dừng nghỉ từ hôm qua, nhưng là cái thôn kia thật nhỏ, ta cũng không biết tên của nó a”

“Được rồi! như vậy nàng còn nhớ từng dừng lại ở nơi nào trước đó không?”

Tử Nãi Dạ thoáng suy nghĩ một chút: “A, đúng rồi, thai Thất Khắc, chúng ta ở thai Thất Khắc có dừng lại một chút”

Nhẹ nhàng vuốt cằm: “Chúng ta đi tới thai Thất Khắc đi, tại hạ nghĩ lệnh huynh nếu tìm khắp nơi không thấy cô nương, hẳn là sẽ quay lại đường cũ để tìm” Mặc Kính Trúc n

Tử Nãi Dạ nhu thuận gật đầu: “Hảo, đều nghe lời ngươi”

Đều nghe hắn?

Nga… Lời này có điểm lỗi trong lời nói; lỗi ngôn ngữ, bất quá…

“Như vậy, cô nương, tại hạ nên xưng hô như thế nào với cô nương?”

“Di? A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ” Tử Nãi Dạ như ở trong mộng mới tỉnh, vẻ mặt hổ thẹn liên tục giải thích không thôi: “n nhân, ta thật hồ đồ, ngay cả tên còn chưa có nói cho ân nhân, ta…”

n nhân?!

Mặc Kính Trúc nghe được cảm thấy không thích hợp, vội nói: “Cô nương, tại hạ không dám nhận, vẫn là…”

“Nhưng là ân nhân đã cứu ta a!” Chưa đợi hắn nói xong, Tử Nãi Dạ liền kháng nghị :”Nếu không phải nhờ có ân nhân, ta đã sớm bị đám người Ngoã Lạt đó bắt đi!”

“Cái này… Cô nương, cái này thật sự không tính là cái gì ân, tại hạ cũng chỉ là tình cờ trên đường đi qua nơi đây, may mắn gặp dịp thôi, cô nương không cần để ở trong lòng.”

Hắn nói cứ nói, Tử Nãi Dạ vẫn là kiên trì.

“Mặc kệ huynh là cố ý, hay là vô tình, huynh thật sự là ân nhân đã cứu ta!”

“Không, cô nương, cái này thật sự chỉ là tại hạ tùy tiện nhấc tay chi lao mà thôi, cho nên cô nương không cần…”

“Là ân nhân!” Tử Nãi Dạ có điểm nổi nóng. Người này thực ngoan cố a! Rõ ràng chính là ân nhân! Vì cái gì không chịu thừa nhận chứ? Thừa nhận thì sẽ chịu thiệt sao?

“Aiz, cô nương, tại hạ thật sự chẳng qua là…”

“Là ân nhân!” Tử Nãi Dạ đột nhiên lớn tiếng lên, chẳng những giọng điệu cực kỳ oán giận, thậm chí còn một bộ đã muốn chuẩn bị tốt sẵn sàng cùng hắn tranh cãi ba ngày ba đêm.

Thật sự là ân nhân sao? Xem bộ dáng này của nàng, còn giống cừu nhân hơn.

Mặc Kính Trúc không khỏi ngẩn ngơ, tiện đà than nhẹ: “Được rồi! Ân nhân thì ân nhân, tùy tiện cô nương.” Hắn bất đắc dĩ lẩm bẩm nói. Tuy rằng một bên Thẩm Quân Đào đã cười đến thực quỷ dị, ánh mắt càng mập mờ, ẩn ý, nhưng hắn không muốn biến loại việc nhỏ này tiếp tục bùng nổ lên như vậy a.

Nghe vậy, Tử Nãi Dạ lập tức nở một nụ cười vui vẻ, cười đến hảo ngọt ngào, ngọt ngào tới mức làm cho Mặc Kính Trúc càng vô lực cự tuyệt nàng “n! Chuyện kia vậy hiện tại ta nên cho ngươi biết tên của ta, ta gọi là…” khi nàng mới nói tới đây, còn chưa có vào trọng điểm, Mặc Kính Trúc đột nhiên nghiêm mặt nhìn phía mấy người Ngoã Lạt vừa mới xuất hiện.


“Chớ có lên tiếng!”

“Sá?” Tử Nãi Dạ nhìn xem trong lòng giật mình, mặt cũng trắng bệch, nhưng kỳ quái là, nàng cũng không có sợ tới mức thét chói tai chạy đi, ngược lại càng dùng lực níu lấy vạt áo của hắn. “Sao… Như thế nào?”

“Lại có người đến!”

“Di? Sá a” một tiếng thét chói tai, Tử Nãi Dạ lập tức lại tiến vào trong lòng Mặc Kính Trúc: “Không cần! Không cần, oa, bọn họ lại muốn tới bắt ta! Bọn họ lại muốn tới bắt ta nha!”

“Không cần sợ, cô nương” Mặc Kính Trúc một tay nắm lấy nàng, tay phải nắm lấy kiếm tại bên người, chuẩn bị tùy thời đều có thể ra chiêu đánh trả: “Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng.”

Lúc này không cần hắn hống, Tử Nãi Dạ lập tức liền đình chỉ bệnh tâm thần thét chói tai, nhưng vẫn không rời khỏi trong lòng hắn: “Thật…?” lại ngước đôi mắt to sợ hãi nhìn lên: “Thật vậy chăng?”

“Ta thề!”

Đang khi nói chuyện, đằng xa kia quả nhiên chạy tới mấy thớt ngựa, làm người ta ngoài ý muốn là, kỵ sĩ khi vừa nhìn thấy bọn họ, liền rớt ra giọng quang quác quang quác rống giận

“Hỗn đản đăng đồ tử (dê cụ ^^), còn không mau thả muội muội ta ra!”

Di? Hỗn đản đăng đồ tử?

Hắn sao?

Còn có, muội muội? Ai là muội muội? Chẳng lẽ là…

Mặc Kính Trúc cảm thấy hồ nghi, tiện đà nhìn lại kỵ sĩ phục sức quần áo kia, lập tức đã hiểu rõ thân phận đối phương.

“Cô nương, Ca ca nàng tìm đến!”

“Ai? Thật sự?” Tử Nãi Dạ nhất thời kinh hỉ xoay đầu: “A, là thật nha!” Càng kỳ quái là nàng lại vẫn chui trong lòng Mặc Kính Trúc, không có vui mừng nghênh hướng thân nhân mà nàng quen thuộc nhất kia.

Có lẽ nàng gần đây đã cảm thấy vẫn là trong lòng Mặc Kính Trúc an toàn nhất đi!

Nhưng điểm này xem ở trong mắt Ô Bùi La, liền biến thành mỗ mỗ đăng đồ tử không biết biết xấu hổ đang bắt cóc Tử Nãi Dạ, hắn nhất thời nổi giận lôi đình, ngay cả quy củ xuống ngựa đều tỉnh lược, trực tiếp còn đang trên lưng ngựa đã tức giận quát to một tiếng, huy đao đánh về phía Mặc Kính Trúc.

Mà Mặc Kính Trúc nhìn chỉ thầm than: người này thật đúng là gấp gáp. Trên mặt vẫn như cũ trấn định như hằng, ngay cả lông mi cũng không động một chút. Chưa kịp làm gì Tử Nãi Dạ đã giành trước một tiếng thét kinh hãi, đồng thời vội vàng dang tay che ở phía trước Mặc Kính Trúc.

“Vương huynh, ngươi điên rồi, hắn là của ân nhân ta a!”

Lớn hơn nữa một tiếng thét kinh hãi, Ô Bùi La luống cuống tay chân thu đao lại, kém một ít sẽ đem Tử Nãi Dạ chém thành Không Đầu Dạ rồi; sau khi rơi xuống đất, cước bộ vẫn còn chút lảo đảo lung lay vài bước mới đứng vững, mãnh liệt liếc mắt một cái, nhìn hắn lúc này thực giống như sai nhịp khiêu vũ vậy, cực buồn cười.

“Muội …muội mới điên rồi” hắn rống giận: “Ta thiếu chút nữa ché trúng đầu muội đó, muội có biết không vậy?”

Đôi môi nho nhỏ đỏ mọng chu ra: “Là vương huynh không đúng, người ta là ân nhân của ta a! ngươi làm chi lấy đao chém người ta?” Tử Nãi Dạ lớn tiếng kháng nghị. Thực quá đáng, chém người còn dám kêu lớn tiếng như vậy!

“n nhân?” Ô Bùi La hơi hơi sửng sốt, lập tức khinh miệt liếc mắt nhìn Mặc Kính Trúc đang đứng phía sau Tử Nãi Dạ: “n nhân cái gì chứ?” Liếc mắt một cái, không phải chỉ là hai cái bình thường thư sinh người Hán hay sao, ừ thì nhìn xương cốt có vẻ dẻo dai, ngũ quan cũng tuấn tú, nhưng nhìn thế nào cũng không ra họ làm được chuyện gì đại ân a?

Hay Tử Nãi Dạ hướng bọn họ mượn chút bạc, vòng vo một hồi không cẩn thận đem chính nàng bán đi rồi?

“Vương huynh không nhìn thấy sao?” Tử Nãi Dạ chỉachỉa tay: “Nếu không có ân nhân đúng lúc cứu, ta thiếu chút nữa đã bị những người này bắt đi nha!”

Rốt cục cũng chú ý tới đám hôn binh Ngoã Lạt, Ô Bùi La kinh ngạc sửng sốt một lát, rồi sau đó đảo mắt hướng Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào qua lại đánh giá.

“Là bọn hắn đánh bất tỉnh đám binh Ngoã Lạt này cứu muội?”

“Chính là a!”

Cái này quả thực ngoài ý liệu, có lẽ hai người Hán này có luyện qua mấy kỹ năng phòng thân? Bất quá…

“Hắn làm gì cứ ôm lấy muội vậy?”

“Không phải!” Tử Nãi Dạ quả quyết phủ nhận: “Là ta ôm hắn! Người ta nghĩ đến lại có người muốn tới bắt, sợ quá nên trốn trong lòng hắn thôi!”

Trong lòng trầm xuống, Ô Bùi La lập tức cảm thấy có cái gì không đúng.

Tử Nãi Dạ luôn luôn sợ hãi người đến thái quá, đừng nói là người xa lạ, cho dù là hắn - ca ca của nàng cũng chưa từng được nàng trốn ở trong lòng khi sợ hãi để tìm kiếm che chở, thậm chí đôi khi còn có thể vì hắn mà bị dọa sợ tới mức thét chói tai chạy mất. Vậy mà trước người ‘ân nhân’ này, nàng cư nhiên quên mất hết thảy trốn vào trong lòng, tậm chí nhìn thấy ‘ca ca yêu quý’ đến đây rồi vẫn còn luyến tiếc chưa rời đi.

Hơn nữa, trừ bỏ những khi hét chói tai, nàng cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện, cũng không thấy tranh luận qua, thậm chí là một chút ý thức phản kháng cũng chưa từng có, lúc này nàng lại cư nhiên vì một người xa lạ mà kiên quyết kháng nghị, tranh luận, thậm chí là trách cứ hắn!

Hôm nay mặt trời lặn hướng đông sao?

Trực giác nhắc nhở hắn, nếu không nhanh chóng đem Tử Nãi Dạ cùng với vị ân nhân kia tách ra, tương lai không xa, hắn khẳng định phải nhảy vào thiên trì tìm chết!

“Hảo! ta hiểu rồi.” không lãng phí thời gian tranh cãi cùng Tử Nãi Dạ nữa, Ô Bùi La thô lỗ túm lấy nàng, Tử nãi Dạ lập tức phản xạ phát ra một tiếng thét chói tai khủng bố, sợ tới mức run lên, lá gan suýt chút cũng rụng mất. Không để ý đến sự kháng cự kia, Ô Bùi La kiên quyết tha nàng đến bên cạnh mình, đồng thời hướng Mặc Kính Trúc gật gật đầu:

“Như vậy, cảm tạ ân nhân công tử!” không đợi Mặc Kính Trúc đáp lời, hắn đã lôi kéo Tử Nãi Dạ xoay người bước đi: “Tốt lắm, chúng ta nhanh rời khỏi đây, miễn cho người Ngõa Lạt đuổi theo”

“A? Nhưng là…” ân nhân phải làm sao bây giờ? “Vương huynh, người ta còn chưa có nói cho hắn tên của ta, cũng còn chưa có hỏi tên của hắn nha!”

Xem đi, lại kháng nghị rồi!

“Không cần, về sau cũng không có cơ hội gặp lại, thông cái gì họ, báo cái gì danh? Quả thực là làm điều thừa mà!” Ô Bùi La nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vương huynh, không thể làm vậy được” Tử Nãi Dạ một bên kháng nghị, một bên vẫn lưu luyến không rời ngoái đầu lại: “Người ta đã cứu ta nha, cứ như vậy một câu liền giải quyết sao?”

Nghe đi, lại chỉ trích hắn!

“Chuyện kia về sau gặp lại sẽ tính, hiện tại an toàn của muội quan trọng hơn” Ô Bùi La lớn tiếng nói: “Vì tìm muội, ta đã đem nhân mã tất cả đều phân tán đi, lúc này nếu gặMã Cáp Tha, chúng ta vài người như vậy không thể làm gì được”

“Nhưng là…”

Xem đi, còn muốn tranh luận!

“Không có nhưng là!” Ô Bùi La thở phì phì nói, nâng nàng lên ngựa, chính mình cũng nhảy lên một con. Cho tới bây giờ không ai có thể cùng nàng cưỡi chung một con ngựa, bởi nàng vẫn sợ đến phát run, lắc đến người ngồi phía sau cũng theo bị lắc theo nàng, kết quả hai người cùng mất thăng bằng ngã xuống ngựa mới thôi. “Được rồi, mọi người quay về thôn Khuê Tô tập hợp”

Vì thế, sau một tiếng hét to, mấy thớt ngựa nhanh chóng biến mất trước mắt Mặc Kính Trúc, một trận kéo đến, lại một trận rời đi tựa như một cơn gió, để lại một chút nghi hoặc. Mặc Kính Trúc cùng Thẩm Quân Đào không khỏi hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng có cảm giác khó hiểu.

Rốt cục đây là cái tình huống gì a?


Sau một lúc lâu, Thẩm Quân Đào mới nhún nhún vai, dường như chưa từng có việc gì xảy ra, tiếp tục hướng Minh Sa Sơn mà đi đến. Hắn đương nhiên sẽ không để vì loại chuyện nhỏ này mà sinh khí, nếu không hắn nào có tư cách ở bên người Nhị gia lắc lư lâu như vây? Hắn hiện tại thầm nghĩ muốn đi nghe một chút xem rốt cuộc Minh Sa Sơn ‘nói’ những gì, ảo tưởng sẽ được tiết lộ một chút bí mật cổ xưa, thí dụ như nói ra chỗ nào có giấu bảo tàng tinh tinh gì đó…

Về phần Mặc Kính Trúc vẫn trầm ngâm nhìn hướng Tử Nãi Dạ biến mất hồi lâu mới xoay người bước chậm theo sau Thẩm Quân Đào. Không nghĩ tới còn chưa đuổi kịp Thẩm Quân Đào đã lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy lại, hơn nữa lại chạy rất gấp, vừa nghe liền biết là chạy nạn.

Hắn quay người, quả nhiên là Tử Nãi Dạ đang cưỡi ngựa chạy thẳng đến đây, gần lại, liền nghe thấy tiếng nàng khóc cùng gào to: “Ca ca nói hắn sẽ ngăn trở bọn họ, kêu ta đi trốn, nhưng là ca ca hắn…ca ca hắn…”

Câu nói chẳng có đầu chẳng có đuôi, giống như muốn khảo nghiệm trí lực người khác vậy. Nhưng Mặc Kính Trúc vừa nghe đã liền biết, không chần chờ, hắn lập tức phi thân ngồi xuống sau lưng nàng, giục ngựa rời đi, đồng thời bỏ lại một câuQuân Đào, cùng đi!”

“vâng, đại gia!” Vâng, vâng, ngài cưỡi ngựa, ta phải chạy theo!

Tại nơi kia, Ô Bùi La cùng ít ỏi mấy tộc nhân đang chặn đường hai mươi mấy người Ngõa Lạt, cầm đầu chính là Ngũ vương tử Ngõa Lạt quốc Mã Cáp Tha. Tên kia tuy rằng nhìn thế nào cũng thực anh tuấn, nhưng cũng thực tà ác, hơn nữa lại vô cùng ngạo mạn, luôn có vẻ mặt xem thường người khác.

“Thông minh thì hãy ngoan ngoãn đem công chúa Tử Nãi Dạ giao cho ta, như vậy ta còn thừa nhận ngươi là anh vợ, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình”

“Ngươi nằm mơ!” Ô Bùi La gầm nhẹ.

“Vì cái gì? Tốt xấu gì ta cũng là Ngũ vương tử Ngõa Lạt nha! Tương lai kế thừa vương vị tuy rằng không phải ta, nhưng người phụ vương thương yêu nhất cũng chính là ta!”

“Vậy thì sao?” Ô Bùi La cười nhạt nói : “Ngươi thế nhưng lại có tính ngược đãi cuồng biến thái, căn bản ngay cả một sợi tóc của Tử Nãi Dạ cũng chưa có tư cách đụng tới!”

“Phải không?” Ô Bùi La mắng khó nghe, Mã Cáp Tha rốt cục bắt đầu đại biến sắc mặt: “Ngươi thật sự không lo lắng sao? Phải biết rằng, Ngoã Lạt cùng Úy Ngột từ trước đến nay luôn luôn chung sống hòa bình, chẳng lẽ ngươi thật sự nguyện ý phá hư hòa bình hai nước chỉ vì che chở một tiểu công chúa bé nhỏ không đáng kể đến kia sao?”

“Tử Nãi Dạ là muội muội của ta!” Ô Bùi La rống giận: “Ta dù chết cũng sẽ không đem nàng giao cho ngươi, nếu không ta còn xứng là nam nhân sao?”

“Một khi đã như vậy…” Mã Cáp Tha cười lạnh: “…Vậy ngươi đi chết đi!”

Dứt lời, vừa định hạ lệnh sát phạt, khóe mắt hắn đã nhìn thấy Tử nãi Dạ cưỡi ngựa đang quay trở lại, hắn bất giác nở nụ cười hài lòng: “Công chúa là một người rất thông minh”

Ô Bùi La nghe vậy cả kinh, quay đầu nhìn lại, không khỏi hổn hển mãnh liệt giơ chân chạy tới gần nàng rống giận: “Ngươi ngu ngốc sao? Quay trở lại

“Ta, ta, ta…” Quay mắt vụng trộm dò xét Mặc Kính Trúc đằng sau, Tử Nãi Dạ ngập ngừng không biết nên giải thích như thế nào mới tốt. Nàng có thể nói nàng theo bản năng tin tưởng vị ân nhân xa lạ này sao?

Không cần Mã Cáp Tha động thủ, ca ca nàng khẳng định sẽ bị tức chết tại chỗ!

Mặc Kính Trúc liếc mắt đã thấy rõ tình thế, hắn hướng Thẩm Quân Đào vừa chạy đến hạ mệnh lệnh:

“Quân Đào, trước tước lấy binh khí của bọn họ!”

“Vâng, Đại gia!”

Mọi người ở đây chưa kịp để ý đến hàm ý câu đối thoại trên, đã thấy Thẩm Quân Đào phi thân hướng Mã Cáp Tha, chỉ nghe được vài tiếng kinh hô, Thẩm Quân Đào dĩ nhiên quay trở lại giữ ngựa, keng..keng…keng một đống lớn đao kiếm chất thành đống bên cạnh.

“Thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh!” Thẩm Quân Đào tiêu sái khom người nói, mặt không đỏ, khí không suyễn, coi như chỉ như đi dạo phố trở về mà thôi.

“Tốt lắm.” Ôm tay áo vung lên, Mặc Kính Trúc nhanh nhẹn phi thân xuống đất, rồi chậm rãi giúp đỡ Tử Nãi Dạ xuống ngựa, sau đó mới xoay người lại, trầm ổn nhìn vẻ mặt kinh sợ của Mã Cáp Tha: “Hiện tại, các hạ còn tính làm cái gì sao?”

Mã Cáp Tha mãnh liệt cắn răng một cái: “Ngươi là ai?”

Mặc Kính Trúc hơi hơi vuốt cằm: “Mặc kính trúc.”

Người hỏi chưa có phản ứng gì, ngược lại Ô Bùi La cùng Tử Nãi Dạ không hẹn mà cùng rên một tiếng kinh ngạc.

Rõ ràng tình huống đã rất khó coi, nhưng vẫn không chịu bỏ qua tư thái cao ngạo, Mã Cáp Tha không nói thêm chuyện núi cao sông dài linh tinh gì nữa, chỉ trực tiếp bỏ lại một câu “Ngoan” “Các Người nhớ kỹ cho ta, lần sau ta sẽ không khinh địch như vậy mà bỏ qua nữa!” sau mới chật vật đem người rời đi.

Nguyên lai hắn cũng rất s

Mã Cáp Tha vừa mới đi, Tử Nãi Dạ liền hưng phấn túm lấy vạt áo Mặc Kính Trúc: “n nhân tên là Mặc Kính Trúc?”

“Đúng vậy, cô nương”

“Từ kinh thành đến?”

Mặc Kính Trúc có chút kinh ngạc: “Đúng vậy, cô nương.”

“Đến Tây Vực tìm người?”

Càng kinh ngạc: “Cũng không sai, cô nương.”

“Tìm công chúa Tử Nãi Dạ của Úy Ngột tộc?”

“Cô nương làm sao lại biết?” Mặc Kính Trúc kinh ngạc hỏi lại.

Tử Nãi Dạ nở nụ cười, vừa vui mừng vừa thẹn nói: “Bởi vì ta chính là Tử Nãi Dạ”

“Di? Cô nương chính là…” Mặc Kính Trúc ngây dại.”TửNãi Dạ công chúa?”

Tử Nãi Dạ nhẹ nhàng gật đầu: “Ca ca muốn mang ta tới tìm ngươi”

Thịch… trái tim loạn nhịp trong chốc lát, Mặc Kính Trúc mới nhẹ giọng nói: “Quả thực không ngờ”. Chả trách Tam sư muội dặn hắn trực tiếp xông vào Tây Vực, nguyên lai để cứu vớt nàng một nạn này. “Như vậy…Công chúa đã biết ta là ai?”

Ngượng ngùng cúi đầu: “Biết” Tử Nãi Dạ ấp úng, ngay cả hai bên tai đều đã đỏ ửng: “Là vị hôn phu của Tử Nãi Dạ ta”

“Kia…” Mặc Kính Trúc chỉ có thể nhìn thấy đỉnh chiếc mũ tinh xảo đáng yêu của nàng: “Công chúa không phản đối?” những lời này nhất định phải hỏi.

Lập tức ngẩng mặt lên: “Ta vì cái gì phản đối?” Tử Nãi Dạ trừng lớn mắt kích động nói, ngay cả giọng nói trong phút chốc đã vút cao, vừa vặn nói xong liền “A!” một tiếng, nàng đang nói gì nha, không khỏi lại mặt đỏ, đầu lại rớt trở về: “Ách… ta… ý của ta là nói, ta không… không phản đối.” Lúc này thanh âm đã muốn hạ thấp cơ hồ không thể nghe được nữa.

Nàng nói xong rồi xấu hổ, bộ dạng vô cùng đáng yêu, Mặc Kính Trúc nghe được không khỏi cảm thấy thú vị. Ở một bên xem kịch, Ô Bùi La sớm cũng đã đen hết mặt.

‘Đằng đằng!’ Kẻ thứ ba phá đám là cái gì hắn không hiểu, dù sao lúc này nếu hắn không xuất trướng, phía dưới sân khấu sẽ không biết hắn cũng là diễn viên a: “Vị công tử này, chúng ta cũng không nhận ra ngươi, có thể nào chỉ bằng lời nói một bên của ngươi liền tin tưởng ngươi chính là vị hôn phu của Tử Nãi Dạ — Mặc Kính Trúc?”

Mặc Kính Trúc gật gật đầu: “Các hạ nói rất có đạo lý, như vậy, tại hạ nên làm thế nào mới chứng minh thân phận của mình đây?”


“Tín vật!” Không cần nghĩ ngợi, Ô Bùi La vươn bàn tay thô ráp ra: “Tín vật của Mặc Kính Trúc ngươi!”

Không chút nào do dự, Mặc Kính Trúc lấy từ trong áo một bảo kiếm lóng lánh ánh kim, trên vỏ kiếm có hình một con thanh long giương nanh múa vuốt uốn mình ôm lấy bảo kiếm.

“Cái chuôi Thanh Long ngâm này chính là tín vật, bởi vì công chúa cần ta bảo hộ nàng, mặt khác, trên đó còn có khắc một bài thơ”

Kế tử thương xuân thung càng sơ

Gió đêm đình viện lạc mai sơ

Đạm vân lui tới nguyệt sơ sơ

Ngọc áp Huân lô nhàn thụy não

Chu Anh đấu trướng dấu tua cờ

Thông tê còn giải ích hàn không.

(Lý Thanh Chiếu: Hoán khê sa kỳ 5)

Ngâm xong, Mặc Kính Trúc nói tiếp: “Đây là tín vật của công chúa, bởi vì bài thơ được khảm lên đây vốn là tên

“Đúng vậy!”

Tử Nãi Dạ lập tức điểm cao mũi chân, đồng thời, Mặc Kính Trúc cũng cúi xuống ghé sát lỗ tai cẩn thận nghe Tử Nãi Dạ thì thầm nói ra một cái tên, cái tên này chỉ có chính nàng cùng phụ thân nàng, và vị hôn phu của nàng mới biết được, cũng giống như bài thơ kia, chỉ có ba người mới biết hàm ý của nó.

Nghe xong, Mặc Kính Trúc lập tức thoải mái vuốt cằm nói : “Đúng vậy, công chúa chính là vị hôn thê của Kính Trúc.”

Đến lúc này, Ô Bùi La rốt cục đã triệt để tuyệt vọng, hắn bi thảm ngóng nhìn Tử Nãi Dạ, người hoàn toàn không hề cảm nhận được tâm ý của hắn. Từ trước đên giờ hắn vẫn cho rằng nàng như vậy hồn nhiên thật đáng yêu, thật ngọt ngào, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy nàng như vậy thực trì độn thực đáng giận!

“Tử Nãi Dạ, muội… muội thật sự nguyện ý gả cho hắn?”

“Ta nguyện ý” Tử Nãi Dạ một mặt vội vàng gật đầu, một mặt vô ý thức nắm chặt ống tay áo của Mặc Kính Trúc, dường như rất sợ hắn biến mất: “Hắn sẽ là người bảo hộ của ta.”

Một tia hi vọng cuối cùng tiêu tan!

“Như vậy…” Ô Bùi La cắn chặt răng: “Muội hiện tại sẽ cùng hắn quay về Trung Nguyên?”

“Ta…”

“Không” Tử Nãi Dạ mới nói một chữ, Mặc Kính Trúc liền thay nàng phủ quyết: “Bởi vì nguyên nhân nào đó, phụ thân công chúa đặc biệt công đạo qua, muốn chúng ta ở chỗ này thành thân sau mới trở về.” Hắn cúi đầu trưng cầu ý kiến của Tử Nãi Dạ: “Có thể chứ, công chúa?”

“Nga! Được, bất quá…” Tử Nãi Dạ chần chờ nhìn sang Ô Bùi La: ” vương tử Mã Cáp Tha…”

Mặc Kính Trúc nhíu mi: “Là Ngũ vương tử Ngoã Lạt?”

“P

“Hắn muốn thú nàng?”

Tử Nãi Dạ ủy khuất gật gật đầu: “Nhưng là hắn thật đáng sợ a! Ta mỗi lần vừa thấy hắn liền bị hù chết.”

Mặc Kính Trúc trầm ngâm: “Nếu đã như thế, để tránh bị người vô vị quấy nhiễu, chúng ta trước hết đến Xining thổ ty thành thân, sau mới quay về Trung Nguyên!”

Tử Nãi Dạ nhu thuận điểm điểm trán: “Hảo, đều nghe lời chàng.”

Ô Bùi La nhìn vậy, trong lòng lại chua xót không thôi, hắn yêu thương Tử Nãi Dạ gần mười năm, mà như cũ vẫn không chiếm được của nàng nửa điểm quyến luyến, mà một người chẳng qua chỉ là mới quen mà thôi, cũng đã được nàng tuyệt đối tín nhiệm.

Đây là thiên ý sao?

Đã là thiên ý, hắn lại há có thể nề hà?

Hắn hít một hơi thật sâu, phun ra, rồi sau đó dứt khoát nói: “Hảo, ta đây sẽ đem nàng giao cho ngươi, ngươi nhất định phải hảo hảo yêu thương nàng, bảo hộ nàng, tuyệt không thể để cho nàng chịu chút ủy khuất, nếu không, cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi, cho ngươi hiểu được hậu quả sai đãi nàng!”

“Mặc Kính Trúc thề chắc chắn hảo hảo chiếu cố cho nàng, thương tiếc nàng.” Mặc Kính Trúc vẻ mặt thận trọng, ánh mắt nghiêm túc đối Ô Bùi La ưng thuận lời hứa: “Nếu có chút vi thệ, cho dù thiên đao vạn quả, Kính Trúc cũng không dám oán hận nửa câu.”

“Tốt lắm!” Ô Bùi La vuốt cằm, tiện đà chuyển hướng Tử Nãi Dạ: “Tử Nãi Dạ, hảo hảo bảo trọng!” Lập tức không chút do dự xoay người đi nhanh rời đi. Hắn không phải thật sự không hề lưu luyến, mà là không dám chần chờ, chính hắn hiểu được, chỉ cần hơi có một tia do dự, hắn sẽ không thể hạ quyết tâm đem Tử Nãi Dạ giao cho Mặc Kính Trúc.

Tử Nãi Dạ há mồm định nói, Mặc Kính Trúc đúng lúc ngăn trở nàng, bởi vì hắn đã sớm nhận thấy được Ô Bùi La đối với nàng phân khác hẳn với tình cảm huynh muội, nhưng nếu Ô Bùi La đã có thê thất, mà thê tử hắn lại không dung Tử Nãi Dạ, Tử Nãi Dạ đối với hắn lại vô tình, như vậy, như vậy tách ra đối bọn họ mới là tốt nhất.

Nhìn bóng lưng ca ca dần dần đi xa, ngực Tử Nãi Dạ bỗng dưng có một cỗ cảm giác kinh hoảng, lúc này nàng mới nhận thấy được sự thật tàn khốc, đơn giản là nàng một tiếng “Nguyện ý”, hiện tại ca ca thật sự đã từ biệt nàng mà đi, không bao giờ hồi đầu nữa, từ nay về sau, nàng chính là một người cô đơn, không có người chiếu cố nàng, cũng không lại có người làm bạn nàng, lại càng không có người…

“Công chúa, có thể đi rồi sao?”

Chính lúc còn đang có cảm giác giác kinh hoàng, bỗng nhiên lọt vào tai ngữ thanh mềm nhẹ, ngực Tử Nãi Dạ không khỏi nóng lên, trong lồng ngực kia cảm giác kinh hoảng thoáng chốc lại hòa tan thành một dòng nước ấm kỳ dị.

Nàng lén lút ngước mắt nhìn, vẫn là đôi đồng mâu ôn nhu tựa như giọt nước cho nàng cảm nhận được sự quan tâm thân thiết lại nhất mực chân thành, người này đã nhận lời nàng thề không thay đổi. Hắn nhẹ nắm của nàng, giống như có cọng lông chim mềm nhẹ lại ấm áp nhẹ nhàng trêu chọc trong lòng của nàng, tạo nên những vòng tròn gợn sóng rung động.

“Hảo, chúng ta đi thôi!” Nàng than nhẹ.

Không, nàng sẽ không cô đơn, cũng không cần nữa sợ hãi, bởi vì nàng tin tưởng hắn-vị hôn phu của nàng-người mà nàng vừa mới nhận thức không đến nửa ngày-Mặc Kính Trúc.

Vì cái gì ư?

Chẳng vì cái gì cả, chỉ vì đôi đồng mâu của hắn thực ôn nhu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tử Nãi Dạ vô cùng tin tưởng vị hôn phu của mình, nhưng là, nàng thật sự không hiểu được vì sao bọn họ lại phải gấp gáp đến vậy?

Nguyên tưởng rằng Mặc Kính Trúc sẽ cùng nàng du sơn ngoạn thủy đến Xining để thành thân, không nghĩ được rằng một đường đi tới lại đúng là giống như đang chạy trối chết vậy, cứ như đang bị truy đuổi, hại nàng nhịn không được thỉnh thoảng ngoái lại nhìn một cái xem có phải hay không thực sự có người đuổi theo

Không có!

Nhưng là, bọn họ là thật sự thực chạy gấp, thậm chí ngay cả hôn lễ cũng đơn giản hoá rất nhiều, bởi vì nhờ Hồi tộc thổ ty hộ làm chủ trì hôn lễ, cho nên, bọn họ không có theo Hán tộc hôn nghi, cũng không phải cử hành Úy Ngột tộc hôn lễ, mà là nhập gia tùy tục dựa theo Hồi tộc nghi thức để thành thân.

Quan trọng nhất là, trừ bỏ thời gian vội vàng chuẩn bị hôn lễ, hơn một tháng hôn kỳ, thế nhưng giảm bớt chỉ còn ba ngày liền giải quyết, cái loại tân gả nương khẩn trương kiểu này sự chờ mong cùng hưng phấn còn chưa kịp có, bọn họ đã thành vợ chồng, điểm ấy thực khiến nàng có chút ‘nho nhỏ’ thất vọng.

Bất quá, vừa đến đêm tân hôn, khi nàng ngồi chờ ở trên giường hỉ, vừa nghĩ tới nàng tiếp theo sẽ phải cùng một người nam nhân đồng giường cộng chẩm, hơn nữa nam nhân kia còn có thể cùng với nàng làm ra một ít chuyện thân mật, thì lúc này nàng không thể không khẩn trương được nữa; nàng chẳng những là khẩn trương muốn đòi mạng, lại còn có thêm một phần sợ hãi, là bởi vì sự kiện mười năm trước kia mà sợ hãi.

Tay nàng không nhịn được run run, tim đập như tiếng sấm, hơn nữa mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng, nếu lúc này có người thoáng dọa nàng một chút, nàng không chỉ ngã lăn xuống giường đi, chỉ sợ là sẽ còn lập tức phóng lên nóc nhà trốn mất!

Nhưng mà ──

“Thực xin lỗi.”

“Di?” Một tiếng mạc danh kỳ diệu thực xin lỗi, nhất thời làm cho Tử Nãi Dạ kinh ngạc đã quên luôn sự khẩn trương: “Vì cái gì?”

Mặc Kính Trúc ngã hai ly rượu lúa mì thanh khoa, bình thản đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa cho nàng một chén.

“Ta biết công chúa nhất định rất kỳ quái vì cái gì chúng ta phải gấp gáp như vậy, nhưng là công chúa một câu cũng chưa hỏi qua, cũng không hề có nửa câu oán hận, chỉ yên lặng đi theo ta…”

Tử Nãi Dạ không nói gì, lẳng lặng xuyết uống xuống ly rượu lúa mì thanh khoa tinh khiết và thơm ngon. Bởi vì nàng không biết có nên hay không thành thật nói cho hắn, không phải nàng không nghĩ hỏi, mà là không biết phải hỏi như thế nào, cũng không tốt lắm ý tứ hỏi.


“… Bất quá, hiện tại ta tốt nhất nên nói cho công chúa, ba ngày sau chúng ta sẽ khởi hành.”

“Nga? Nhanh như vậy?” Ba ngày yến hội vừa chấm dứt liền đi luôn sao?

Lén lút vì nàng rót đầy rượu, Mặc Kính Trúc mới nói tiếp: “Đúng vậy, chúng ta phải nhanh một chút chạy về Hỏa Châu.”

“Nha! Hỏa châu?” Tử Nãi Dạ kinh ngạc, mắt choáng váng: “Vì sao a?” Lại mặt sao? Cho dù là thế, cũng không cần gấp gáp như vậy đi? người Hán đều thích đi loạn vậy sao?

“Công chúa đã quên sao?”

Mặc Kính Trúc một ngụm uống cạn ly rượu, cầm lấy bầu rượu trước vì chính mình rót đầy, rồi sau đó lại làm bộ thuận tiện mà vì nàng rót rượu, Tử Nãi Dạ nâng cốc uống xong, hắn lại vì nàng rót đầy. < ta ngửi thấy mùi âm mưu đen tối >

“Đã quên cái gì?”

“Mã Cáp Tha.”

“Sá?”

“Hắn nói, hắn sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta.”

“Nhưng là hắn không có đuổi theo nha!”

Mặc Kính Trúc lại một lần lặp lại động tác, lại vì nàng rót đầy rượu.

“Hắn còn không dám như vậy lỗ mãng đuổi tới đây.”

“Kia… Kia không phải đã không có việc gì sao?”

“Như thế nào lại không có việc gì? Hắn nhất định sẽ nhân cơ hội này đi tìm Thổ Lỗ Phiên vương.”

“Nhưng là… Nhưng là c dù hắn đi tìm phụ vương lại như thế nào?” Tử Nãi Dạ khó hiểu hỏi lại: “Phụ vương nói qua, chỉ cần hắn tìm không ra thiếp, cũng sẽ không có cách. Dù thế nào, hắn cũng không có khả năng vì một nữ nhân mà khơi mào chiến tranh hai nước a? Cho dù hắn tưởng, Ngoã Lạt vương cũng không cho phép hắn làm như thế “

“Thổ lỗ phiên vương nghĩ đến rất đơn giản, công chúa” Mặc Kính Trúc lại một lần nữa rót đầy hai ly rượu: “Hai năm qua, Ngoã Lạt vương không chỉ có không ngừng công kích Tatar (đông Mông Cổ), còn liên tiếp hướng chúng ta yêu cầu ban thưởng quyền sở hữu Cam Túc cùng Trữ Hạ, dã tâm mở rộng lãnh thổ đã rất rõ ràng. Bởi vậy, nếu để cho Ngoã Lạt vương tìm được lý do ── vô luận lý do này bé nhỏ đến cỡ nào, hắn đều sẽ nhân cơ hội này tiến công Úy Ngột”

Kinh ngạc, Tử Nãi Dạ vội vàng nuốt xuống một ngụm rượu làm cho chính mình có thể trấn định lại, nhưng vẫn không yên hỏi: “Kia… Vậy phải làm sao bây giờ?”

Mặc Kính Trúc lại đem Tử Nãi Dạ chén không rót đầy : “Cho nên chúng ta cần về gấp hỗ trợ.”

Không tự giác, Tử Nãi Dạ lại một ngụm uống cạn rượu, mới bất an nột nột nói : “Chúng ta… được không?”

Lại rót đầy: “Đương nhiên được.”

“Thật sự?”

“Thật sự, ta cam đoan sẽ không làm cho nghĩa phụ nàng chịu thiệt.”

Rất kỳ quái, tuy rằng chỉ là vài lời nói suông, nhưng Tử Nãi Dạ chính là rất tin tưởng Mặc Kính Trúc, vì thế, nàng há miệng vô ý thức càng uống càng nhiều rượu, tới khi khuôn mặt đã ửng hồng, mới nhíu mi buồn bực nói: “Kỳ quái, đầu của thiếp như thế nào thấy vựng vựng?”

Xem ra tửu lượng của nàng cũng không phải tốt lắm: “Công chúa thấy mệt mỏi?” mục đích nếu đã đạt tới, Mặc Kính Trúc cũng hài lòng thu hồi ly rượu của nàng, rồi thuận tay đỡ nàng nằm xuống, còn “săn sóc” thay nàng cởi ra áo khoác, cởi giầy, trải đệm, kéo chăn: “Nằm ngủ một chút sẽ thoải mái hơn”

“Nga… Nhưng là thiếp chưa muốn ng

“Như vậy ta bồi công chúa cùng nhau nằm tâm sự nha!” < ta biết mà >

Dứt lời, Mặc Kính Trúc liền thuận thế thoát y treo lên trên giường, ngủ ở bên người nàng. Tử Nãi Dã đã lờ mờ say không hề suy nghĩ gì mà tiến sát trong lòng hắn, đã sớm đã quên chuyện nàng chưa từng cùng nam nhân cùng giường cùng miên qua, lại càng đã quên chuyện phải làm buổi tối hôm nay.. đêm tân hôn của nàng.

“Chúng ta đây tán gẫu cái gì?”

“n… Tâm sự cuộc sống công chúa ở Úy Ngột đi!”

“Nga! Vậy… A! Đúng rồi, thiếp vẫn muốn hỏi chàng, như thế nào nói được tiếng Úy Ngột vậy?”

“Bắt đầu từ ngày chúng ta đính ước, ta liền bắt đầu học tập ngôn ngữ của Úy Ngột.” Mặc Kính Trúc thản nhiên bắt đầu ngọ nguậy.

“Như vậy a! vị Thẩm công tử đâu?”

“Hắn có vị bạn tốt là Úy Ngột tộc nhân.” Tay hắn nhẹ nhàng đặt ở của nàng trên ngực.

“Thì ra là thế. Bất quá, cho dù ngươi sẽ không nói được tiếng của Úy Ngột cũng không quan hệ, bởi vì ta sẽ nói Hán ngữ!”

“Ta biết” hắn lén lút xốc nội sam của nàng lên: “Cho đến tám tuổi, nàng đều là nói Hán ngữ.”

“Nguyên lai chàng cũng biết a?”

“Đương nhiên, ta cũng biết.”

“A… Ân nhân, ách! Không, phu… phu quân, chàng đang làm cái gì vậy?”

“Ta đang nghe nàng nói chuyện.”

“A… Nhưng là, chàng như vậy… thực ngứa a!”

“Như thế này sẽ không ngứa, nàng tiếp tục nói đi!”

“Nga! Kia… Chúng ta nói đến chỗ nào rồi? A! đúng rồi, nói đến cuộc sống của thiếp ở Úy Ngột…”

Hiển nhiên, đêm tân hôn không có khả năng chỉ nói chuyện phiếm tinh khiết, hai người bọn họ tán gẫu tới chỗ nào, cũng chỉ có hai người bọn họ mới biết!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Đại gia, thì ra ngài cũng thực gian trá nha” Được Mặc Kính Trúc đặc biệt phân phó chuẩn bị hai bầu rượu đến tân phòng, Thẩm Quân Đào đã nghĩ biết được hai bầu rượu kia rốt cuộc có cái công dụng gì rồi: “Đại dã lang đều là giống như vậy mà ăn luôn tiểu bạch thỏ a!”

Tuy là tân hôn, Mặc Kính Trúc vẫn thói quen trời vừa sáng liền thức dậy, giờ này đang thản nhiên mà trợn mắt liếc vẻ mặt mập mờ của Thẩm Quân Đào, than nhẹ: “Aiz, không có biện pháp, nếu không phải đáp ứng sinh phụ nàng vô luận thế nào cũng phải nhanh chóng thành thân. Rồi lại vô tình lúc này vướng phải chuyện của Ngõa Lạt vương, thì ta cũng đâu cần gấp gáp như vậy để đi hỗ trợ. Nếu đã không có thời gian để gần gũi quen thuộc nhiều hơn một chút, thì cũng chỉ còn có cách đó thôi”

Nghe nói thế, Thẩm Quân Đào lại bị khơi mào lòng hiếu kỳ: “Đại gia, sinh phụ công chúa rốt cục là ai a?” hắn rắp tâm bất lương trộm dò xét cửa tân phòng: “Vì sao lại vội vã giục hai người mau chóng thành thân vậy? tại sao phải thành thân xong mới quay về Trung Nguyên?”

“Lại hỏi?” Mặc Kính Trúc lắc đầu cười: “Ta không phải đã nói qua, chờ sau khi quay về kinh chẳng phải sẽ biết hay sao?”

“Keo kiệt, hiện tại tiết lộ một chút cũng không thiệt thòi ma” Thẩm Quân Đào than thở: “Chúng ta đây có cần gọi trợ giúp hay không?”

Trầm ngâm một hồi Mặc Kính Trúc dứt khoát nói: “Tạm thời không cần, có thể báo cho bọn họ biết tình huống hiện tại, nhưng không cần phải gấp gáp tới, nếu Ngõa Lạt vương không như ta nghĩ thì làm vậy sẽ là lỗ mãng. Nói không chừng sẽ không cần bọn họ đến hỗ trợ”

“A! Đã biết” Thẩm Quân Đào có điểm thất vọngĐại gia nói thì sợ là sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra để hắn có thể phát huy a “Chúng ta có…”

Vừa nói đến đây, từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai. Hai người còn đang ngẩn ngơ, lại nghe thấy tiếng vật bị rơi vỡ, Mặc Kính Trúc bèn chạy qua.

“Cứ như thế đi, ta đi xem nàng một chút, miễn cho nàng bị chính mình hù chết!”

Ngơ ngác nhìn Mặc Kính Trúc nháy mắt biến mất ở của tân phòng, Thẩm Quân Đào không khỏi thở dài.

“Chắc chắn là tối hôm qua không cẩn thận làm cho công chúa uống nhiều lắm, cho nên… aiz! Lấy được một thê tử cái gì cũng không hiểu, lại nhát gan như vậy, thực không hiểu được là Đại gia vận khí tốt, hay vẫn là không tốt?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận