Ăn No Sao

Không chút khoa trương mà nói, buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Tinh khóc thật thương tâm.

Có thể tưởng tượng, mong đợi được nếm thử đồ ăn ngon suốt mấy tiếng đồng hồ, bé bởi vì viên "kẹo sữa" mà cơm chiều cũng không ăn tử tế, giờ mới phát hiện viên kẹo này căn cũng không xong, bé thật thất vọng.

Đối với bạn nhỏ ham ăn Thẩm Tinh Lê mà nói, vấn đề này đã đật đến trình độ "không nhận được bông hồng nhỏ ở nhà trẻ" rồi.

Bé nằm trong cái chăn nhỏ, lại nghĩ đến chính mình đã xa mẹ thật lâu, cũng xa các bạn nhỏ thật lâu. Những việc này tất cả đều tích tụ lại với nhau, để lại bóng ma rất sâu trong lòng đứa trẻ mới năm tuổi, bởi vậy, bé đau lòng lau nước mắt.

Tay nhỏ bụ bẫm một bên nắm chặt, một bên an ủi chính mình: "Tinh Tinh không khóc, Tinh Tinh không khóc." Sau đó lại khóc càng dữ dội hơn.

Xét đến cùng, vẫn là viên kẹo kia gây ra họa.

Bé trèo xuống giường, nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ. Hai bà cháu đang ở phòng trên lầu hai, cách một hoa viên nhỏ, vừa lúc có thể thấy phòng của Ngôn Gia Hứa ở lầu hai biệt thự đối diện.

Lúc này, tiểu thiếu niên mới vừa tắm rửa xong đi ra, trên người mặc áo thun màu trắng, quần thể thao màu đen. Thật gầy, nhưng mà rất cao, giống như cây trúc cao ngất.

Cậu hơi hơi nhấp môi, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, tâm tư đều giấu hết vào trong.

Cậu đang ngồi trước cửa sổ đọc sách, bộ dáng nghiêm túc.

Đương nhiên mấy cái này Thẩm Tinh Lê đâu thể nhìn thấy được, thân hình nhỏ nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn trong chốc lát, có chút kinh hỉ hướng đối diện hô lớn: "Anh, anh!"

"Anh, anh!"

Đáng tiếc Ngôn Gia Hứa không có nghe thấy, thiếu niên đem sách ném qua một bên, ngược lại trèo lên giường nghịch điện thoại.

Thẩm Tinh Lê vẫy tay, lại nhìn thêm lát nữa, người ở đối diện không phản ứng lại, bé đành trở lại trong ổ chăn đi ngủ.

*

Lúc này trong phòng Ngôn Gia Hứa, mẹ cậu qua điện thoại có truyền qua vài lời như thông báo.

"Mẹ sẽ ở lại Melbourne hai tuần sau mới trở về, cha con lại không đáng tin. Trong khoảng thời gian này, hoặc là con đi theo dì Vương bảo mẫu, hoặc là đến nhà bà nội chơi cũng được." Lúc bà nói lời này, không mang theo bất luận tình cảm gì, cũng không hề cảm thấy áy náy.

Giống như tạm thời thông báo một chút mà thôi.

Ngôn Gia Hứa nhíu nhíu mi, vẫn chưa từng nhiều lời, nói với mẹ việc công cứ theo việc công, nói xong hai câu, liền ngắt kết nối điện thoại với bà.

Đây là thái độ bình thường, mấy đứa trẻ nhà có tiền, người làm bạn rất ít, phim truyền hình cũng đều bỏ qua rất nhiều yếu tố mang tính thực tế này.

Ngôn Gia Hứa không có trách cha mẹ, nhìn màn hình điện thoại biến đen, trầm mặc vài phút, sau đó lại tiếp tục việc mình đang làm dở, đọc sách.

Ngày trước nữa, cậu đã nói với bà nội, bản thân muốn ở đây một tháng.

*

Thẩm Vĩnh Hổ cùng Trương Lị Lị đến dưới lầu, nàng dừng lại đứng tại chỗ, gấp đến không chờ nổi hỏi: "Con gái của anh trai anh đó, có phải thật sự muốn ở chỗ này của mẹ anh mãi."

Thẩm Vĩnh Hổ liếc mắt nhìn vợ mình một cái: "Đúng vậy đấy, anh cả còn nhờ tôi tìm nhà trẻ cho Thẩm Tinh. Tiền cũng đã đưa cho tôi, một vạn đấy." Đó là phí chuẩn bị cho tất cả.

Trương Lị Lị nghe vậy lậ tức không thể cao hứng nổi, "Anh cả, chị dâu là có ý tứ gì vậy, đem con bỏ ở chỗ này?."

"Chị dâu mang thai, nhà họ đang trốn kế hoạch hoá gia đình, vậy nên không phải không có biện pháp, hai người đem Thẩm Tinh giấu ở chỗ của mẹ. Chờ thêm hai năm nữa phong trào kia qua đi, lại đón đứa bé trở về." Đem Thẩm Tinh Lê giấu ở đây là vì muốn giả mạo làm con của vợ chồng Thẩm Vĩnh Hổ, do đó mới không khiến người khác chú ý. Đến lúc đó lại trộm tìm một nơi nào đó sinh đứa bé ra.

Vốn dĩ Tằng Hồng cũng có thể từ chức trốn về nông thôn ở một thời gian, nhưng nếu nàng từ chức, hai đứa nhỏ trong nhà phải nuôi như thế nào đây?

Hiện tại đành phải ủy khuất Thẩm Tinh.

Trương Lị Lị này đúng là loại người tinh mắt thật sự, một hai phút liền hiểu thông suốt tất cả, nói: "Ý tứ chính là đứa bé kia ở đây ăn của mẹ anh, sống nhà mẹ anh, còn phải tiêu tiền lương hưu của mẹ, là cái ý tứ này sao?"

"Cô nói chuyện kiểu gì đấy?" Thẩm Vĩnh Hổ đã từng tuổi này, cùng anh trai Thẩm Vĩnh Long vẫn luôn tốt, tình cảm anh em tuy hai mà một, tự nhiên cũng không vui khi nghe vợ mình đem mọi chuyện nói khó nghe như vậy, "Anh trai tôi mỗi tháng đều gửi về cho đứa trẻ kia tiền ainh hoạt phí đấy. Cô không cần mang lòng ghen ghét mãnh liệt như vậy. Hơn nữa, mẹ tôi nguyện ý nuôi ai thì nuôi, nguyện ý cho ai tiền thì cho, cũng chẳng ảnh hưởng tới chúng ta có đúng không?"

Trương Lị Lị đem đồ ăn mẹ chồng đưa cho quăng hết trên mặt đất, cãi lại: "Nực cười, chu cấp sinh hoạt phí liệu có thể đảm bảo đứa ranh kia không xin tiền của mẹ anh không? Phải, tiền của mẹ anh tôi quản không được, nhưng về sau không phải sẽ thành hai đứa cháu rồi sao? Thẩm Tinh dùng nhiều một chút, Kiều Kiều nhà chúng ta liền ít tiền đi một chút."

Thẩm Vĩnh Hổ quả thực muốn trợn trắng mắt, "Cô cũng thật là tính toán, có giỏi cô cũng sinh lấy hai đứa đi, đem Kiều Kiều cho mẹ tôi nuôi."

Trương Lị Lị: "Điều kiện nhà chúng ta mà muốn tôi mang thai đứa thứ hai? Tôi mới không cần."

"Vậy cô liền câm miệng lại." Thẩm Vĩnh Hổ lên xe, có chút phiền khi vợ cứ lải nhải dài dòng, nữ nhân sao lại có nhiều đạo lý vậy chứ. Trương Lị Lị ngồi ở ghế phụ, trong đầu chạy qua rất nhiều ý tưởng, đến lúc về đến nhà, cô liền nói cho Thẩm Vĩnh Hổ: "Về sau mỗi cuối tuần, tôi sẽ đưa Kiều Kiều tới nhà mẹ anh ở đến hết tuần, bồi mẹ anh."

Thẩm Vĩnh Hổ không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói: "Tuỳ cô."

Trong lòng Trương Lị Lị đã đánh thật tốt bàn tính nhỏ, cô mới không để một nhà đại ca chiếm hết tiện nghi đâu. Thẩm Tinh Lê tiêu bao nhiêu tiền, Kiều Kiều cũng muốn xài bấy nhiêu tiền, một phân cũng không thể thiếu.

Bà Thẩm xuất thâm là cán bộ, tiền lương hưu một tháng cũng phải vài ngàn đồng, ở cái thời đấy, so với việc Trương Lị Lị bán thực phẩm chức năng đến mệt chết đi cũng không bằng số tiền kia. Mẹ chồng lắm tiền như vậy không bám vào thì chỉ có đứa ngốc?

*

Ngày hôm sau, việc đầu tiên Trương Lị Lị làm chính là để Thẩm Linh Kiều gọi điện thoại cho bà nội, nói rất nhớ bà nội.

Bà Thẩm nghe vậy đương nhiên mềm lòng đến rối tinh rối mù, vội vàng nói: "Cuối tuần liền đến nhà bà nội đi, bà làm đồ ăn ngon cho con."

Lúc gác điện thoại, Thẩm Linh Kiều khó hiểu mà nhìn về phía mẹ, "Làm gì mà bắt con gọi điện thoại a."

Hài tử bảy tuổi lên đến tiểu học rốt cuộc cũng không giống đứa trẻ con, suy luận logic đặc biệt rõ ràng, cũng có đôi mắt nhạt nhèo kèm theo danh lợi, "Con mới không thèm đi nhà bà nội đâu, TV vừa nhỏ vừa cũ còn không thu được mấy đài."

Trương Lị Lị một phen véo cánh tay Thẩm Linh Kiều: "Để con đi nhà bà con liền đi nhà bà đi, học đâu kiểu nói nhảm nhiều như vậy."

Cô chẳng phải đang vì con gái lót đường để về bên nhà mẹ chồng hay sao.

Chờ đến lúc hai giờ chiều, cô liền giúp con gái lấy cặp sách, sắp quần áo, để tất cả vào bên trong, quần áo còn đem thêm vài bộ. "Mẹ, con chỉ là đi ở đó vài ngày thôi." Thẩm Linh Kiều thấy tâm thế này của mẹ mình, tâm đều tuyệt vọng rồi.

"Con gái ngoan, chúng ta đây là đánh lâu dài nha."

*

Gần đây Ngôn Gia Hứa theo lệ vẫn luôn ở trong tiểu khu Hoa Long, cũng chính là khu nhà của hai vị bà nội này.

Nói là ở đây, nhưng cũng chỉ là cuối tuần tan học quay về,

Cứ việc Ngôn Gia Hứa gần nhất vẫn luôn ở tại hoa long tiểu khu, cũng chính là hai vị nãi nãi phòng ở nơi địa phương.

Nói là ở nơi này, nhưng cũng chỉ là cuối tuần tan học trở về, cậu đang ở trong kí túc xá trường cao nhị quốc tế, nội quy trường học lại vô cùng nghiêm khắc. Chỉ có thể cuối tuần về nhà.

Mỗi cuối tuần được tài xế đón về, lại lạnh lùng được đưa đi, chính là một tiểu thiếu gia cao cao tại thường không quan tâm ai.

Thẩm Tinh Lê đem quân mạt chược giấu ở trong túi áo chính mình một thời gian, mãi đến khi nghe bà nội nói "Anh đẹp trai" đã trở lại, bé mới nhớ tới nó.

Đứa nhỏ mà đều như vậy cả, rất hay quên, buổi tối ngày hôm đó rõ ràng đề uỷ khuất đến khóc, nhưng đến ngày hôm sau trời sáng lại quên hết tất cả, vô cùng vui vẻ nên làm gì thì cứ làm.

Bà nội bế bé dẫn đến cửa lớn biệt thự, nhìn thấy xe trượt cùng ván của Ngôn Gia Hứa đang ném ở trong sân, bạn nhỏ đôi mắt cũng sáng hết lên, vui vẻ hớn hở mà chạy ào vào, hô lớn "Anh, anh"

Nhóm người lớn đều cười, vui như vậy sao?

Ngôn Gia Hứa đang trong phòng lầu trên, nghe được thanh âm non nớt bên ngoài, còn có tiếng bước chân "bụp bụp" dồn dập, tức khắc cái đầu như to ra, cái bé con béo ú kia lại tới nữa a!!!

Nhưng Thẩm Tinh lại bị ngăn lại, không để cho bé lập tức đi lên lầu, bà Thẩm vẫn mong cháu gái nhỏ nhà mình không làm phiền người khác, liền nói: "Giờ còn chưa được." Ít nhất con phải đợi anh Ngôn Gia Hứa làm xong bài tập về nhà mới được đi lên.

Vì thế bé bị kéo xuống, chỉ cho phép ở trong sân chơi, để cho bé bồi bà nội Ngôn phơi nắng.

Vừa mới sắp xếp tốt tiểu gia hỏa này, Thẩm Vĩnh Hổ bên kia liền gọi điện thoại lại đây, nói muốn đưa Thẩm Linh Kiều qua.

Bà nội Ngôn phi thường khách khí mà nói: "Đều mang lại đây chơi đi."

Vốn dĩ bà Thẩm không muốn quấy rầy, nghĩ thầm dứt khoát đem tiểu gia hỏa này đón về, để hai chị em cùng nhau chơi ở trong nhà là tốt rồi.

Không thể lay chuyển được nhiệt tình của bà nội Ngôn.

Bà Ngôn tốt bụng, nghe thấy thanh âm chơi game ở lầu trên, không bao lâu đã để đứa bé nghịch ngợm này chạy lên lầu rồi. Một tuần không gặp mặt, Thẩm Tinh Lê đều vội muốn chết người "bạn tốt" này.

Bé đi đến bên cạnh Ngôn Gia Hứa, thật cẩn thận sờ sờ bàn của cậu, vui vẻ gọi: "Anh!"

Ngôn Gia Hứa kết thúc một ván game, nhìn đứa bé, vốn dĩ chân mày nhíu lại có chút tối tăm thế nhưng bỗng nhiên lại giãn ra, kỳ thật rất không thích có người ở trước mặt mình ríu rít, thiếu niên ở tuổi này đặc biệt không có kiên nhẫn, nhưng nhìn đến sinh vật đáng yêu như vậy, cũng đều bình thường trở lại.

Không cao hứng chính là vì cha mẹ đã nói rõ ngày về, thế nhưng đến cuối cùng lại đem lịch lùi lại.

Cậu cong cong khóe miệng, cặp chân dài vừa chạm sàn nhà, cái ghế liền bật ra xa. Thẩm Tinh Lê kinh hỉ mở to hai mắt, tròn xoe. Hôm nay, bé vẫn tết hai cái bím tóc, nhưng lại dựng đứng ở trên đầu, cong cong giống hai cái sừng dê, cũng có chút khả ái. Miệng nhỏ căng phồng, không biết là đang ăn thứ gì.

Ngôn Gia Hứa đi ra xa, bé lại định đi lên, cười tủm tỉm, ý tứ là cũng muốn chơi với cái ghế dựa kia.

Ngôn Gia Hứa không nhịn được liền sờ soạng khuôn mặt nhỏ lắm thịt một phen, nhéo vài cái, chê cười bé: "Tiểu mập mạp."

Thẩm Tinh Lê bĩu môi, kéo tay Ngôn Gia Hứa ra, thực nghiêm túc mà sửa lại nói: "Em không phải tiểu mập mạp."

"Vậy là cái gì?"

Thẩm Tinh Lê vẫn nghiêm túc giải thích: "Em chỉ là thịt nhiều một chút, mới không phải tiểu mập mạp."

Ngôn Gia Hứa: "......"

Nhưng mà bé không có rối rắm vấn đề mập mạp này quá lâu, chậm chạp bò lên trên ghế dựa, muốn cùng Ngôn Gia Hứa ngồi cùng nhau chơi. Thiếu niên cười cừoi, cũng may là Thẩm Tinh Lê lớn lên đáng yêu, mới không chọc cho cậu thấy phiền, còn có chút kiên nhẫn.

Phá lệ, cậu thế nhưng kiên nhẫn mà cúi người xuống, đem Tiểu Lê béo bế lên thả lại trên ghế, "Ngồi xong chưa."

"Rồi!" Người nào đó đầu nặng nề mà gật một cái, tay lại không tự giác mà cầm ngón tay Ngôn Gia Hứa.

*

Thẩm Linh Kiều bị mẹ đưa đến nhà bà nội, trên người còn cõng một balo "tác nghiệp", đầy mặt là vẻ không vui, bởi vì bé là bị bắt tới. Đương nhiên, lúc còn rất nhỏ bé cũng được bà nội bế, nhưng là chờ đến lúc bốn năm tuổi, liền không còn thân thiết với bà như vậy nữa.

Đây là đại đa số tình huống của mấy đứa nhỏ hiện nay.

Một khi lớn lên, liền sẽ rời xa nơi đã từng bao bọc che chở, càng thích mẹ tuổi trẻ lại xinh đẹp, chứ không phải tuổi già xuống sắc, thậm chí là bà nội lão niên.

Thẩm Linh Kiều bảy tuổi, tùy hứng lại kén ăn. Thân thể gầy nhom, chỉ phát triển chiều cao, tóc màu nâu nâu, mặt cũng nhỏ, xa xa nhìn qua trông như một đứa bé xanh xao vàng vọt, không đủ dinh dưỡng.

Trương Lị Lị đưa con đến đây xong liền muốn rời đi, "Mẹ, làm phiền mẹ rồi. Con cùng cha nó trong khoảng thời gian này có chút bận rộn."

Bà nội Thẩm thích Thẩm Tinh Lê, đương nhiên cũng thích đứa cháu gái nhỏ này, đối với hai đứa nhỏ đều bình đẳng như nhau.

"Vậy mau đi chuyện của con đi, đứa nhỏ cứ yên tâm giao cho mẹ chăm sóc."

Thẩm Linh Kiều nhìn bóng dáng mẹ mình đi xa, lại nhìn phòng ở "nhỏ vô cùng" này, càng thêm chán ghét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui