Không chỉ có Thẩm Tinh Lê, hai người bạn cùng phòng còn lại cũng nghi ngờ lời đồn là do Lâm Thanh
truyền đi, nếu không thì không còn ai nữa, hơn nữa bình thường cô gái này không thân thiết với ba
người còn lại, cả ngày một vẻ mặt bi quan chán đời.
Nhưng bởi vì không có chứng cứ, còn có hai tiếng trước ở cửa ra vào, Lâm Thanh cũng chỉ trả lời lập
lờ nước đôi.
Cũng không tiện trực tiếp tìm cô ấy tính sổ.
Liêu Hiểu Vân xoa xoa đầu, Thẩm Tinh Lê hỏi: "Muốn ăn tôm hùm đất không? Tớ gọi."
"Cậu còn có tâm tình ăn tôm?"
"Không phải.
Các cậu đều vì tớ mà bị đánh, phải bồi bổ một chút."
Liêu Hiểu Vân: "Thẩm Tinh Lê tớ khuyên cậu nói chuyện khách khí một chút, là tớ đánh người khác,
làm sao ở trong miệng cậu tớ lại là cái chày gỗ rồi?"
"Được được được, cậu đánh người khác."
"Không ăn, quá muộn rồi, ăn vào sẽ mập." Liêu Hiểu Vân nói, mắt đảo một vòng, nhìn về phía Lâm
Thanh xem phim Mỹ ở một bên, Lâm Thanh không hề bị lay động, việc không liên quan đến mình.
Thẩm Tinh Lê thở dài, nhanh chóng rửa mặt, đọc sách một lúc.
Đợi các bạn cùng phòng đều đi ngủ, cô
bật máy tính lên, vào trong mấy nhóm ẩn danh trong khoa.
Ở trong group chat, điều tra khắp nơi.
Lục lại mấy trăm tin, lại tìm kiềm từ mấu chốt, cuối cùng cũng tìm ra một chút gì đó, bởi vì người
A kia nói, tin tức là ẩn danh.
Từ trong nhóm truyền ra.
Lại còn có ảnh chụp.
Một tấm là Hoàng Tĩnh Di, Tần Vi Vũ còn có Thẩm Tinh Lê ba người từ bên ngoài
ăn cơm trở về, bởi vì Thẩm Tinh Lê mua đồ rất nặng, bạn bè giúp mình xách về tiễn đến dưới lầu,
trong tấm hình mơ hồ chỉ chụp Tần Vi Vũ và Thẩm Tinh Lê, lại gạt bỏ Hoàng Tĩnh Di ra khỏi tấm hình.
Một tấm khác chính là, ngày đó Thẩm Tinh Lê nói muốn đến công ty Ngôn Gia Hứa chơi, anh tự mình lái
xe tới đón, là chiếc Maserati chói mắt kia.
Hai tấm ảnh chụp hợp lại như thế, Thẩm Tinh Lê liền biến thành một cô gái chân đứng hai thuyền.
Trong nhóm ai cũng không biết ai, vốn dĩ không thể biết được hình chụp là từ trong điện thoại của
ai gửi vào.
Phía dưới có người nói, trêи diễn đàn của trường học cũng có, hình chụp chính là từ chỗ đó chuyển
qua đây.
Thẩm Tinh Lê thuận theo đường link đi xem, trong đó toàn bộ đều là bát quái của trường học, một
tầng mới thình lình phủ lên bát quái và tên của cô.
Một đám người trào phúng không thôi.
Các loại lời khó nghe.
Thẩm Tinh Lê từ nhỏ đến lớn, nào có từng chịu những thứ này.
Cô đăng ký ID, căn cứ theo lý lẽ biện luận mà giải thích với người trong đó, cho dù cô giải bày sự
thật nói lý lẽ, nhưng vẫn bị giễu cợt như cũ.
Cãi nhau không phải là điểm mạnh của Thẩm Tinh Lê.
Tất cả mọi người là muốn nghe bát quái, nóng hổi, sung sướиɠ rỗi rãi, hình ảnh vui vẻ, ai quan tâm
bạn đang nói cái gì?
Ánh sáng màu lam yếu ớt, chiếu vào trêи mặt quật cường của cô.
Cảm giác bất lực lớn nhất, Thẩm Tinh Lê lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, trong miệng đắng chát,
bờ vai cũng không chống đỡ nổi.
Bất kỳ sự cố gắng nào cũng không dùng.
Vì không quấy rầy đám bạn cùng phòng đi ngủ, cô rón rén đi đến ban công, thật sâu là thở ra một hơi
nguội lạnh, thử mấy lần, toàn thân vẫn run rẩy như cũ.
Có lẽ chuyện này đối với người khác mà nói, chờ đến hừng đông cũng quên đi, nên làm gì thì làm cái
đó.
Nhưng đương sự Thẩm Tinh Lê lại không qua được.
Tất cả cảm xúc đều xông lên đầu, cô ngồi xổm xuống, bất lực ôm lấy bờ vai mình, ô ô khóc lên.
Giường ngủ của Thịnh Hạ ở gần ban công, nghe thấy tiếng đầu tiên, cô ấy đánh thức Liêu Hiểu Vân.
"Có cần đi an ủi Tinh Tinh không."
Liêu Hiểu Vân nói: "Đừng.
Chuyện này trước khi chúng ta nghĩ ra cách, ai lắc lư trước mặt cậu ấy
cũng thêm phiền, để cậu ấy một mình bình tĩnh lại đi."
Thịnh Hạ không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn thấy Lâm Thanh ở giường đối diện ngồi dậy, cô ấy đang
nghe điện thoại.
Lập tức nổi trận lôi đình: "Đã nói im lặng một chút, cậu nghe không hiểu tiếng
người sao?"
Lâm Thanh không có phản ứng.
"Chuyện Tinh Tinh chân đứng hai thuyền, có phải là cậu truyền đi
không? Phòng chúng ta đều biết rõ bạn trai của cậu ấy là ai, bạn học Bách Khoa là bạn trai của bạn
cậu ấy."
Ánh mắt Lâm Thanh nghiêng một cái, phiền chán nói: "Tớ có rãnh rỗi như vậy sao?"
Thịnh Hạ: "Tinh Tinh không hề có lỗi với cậu nhỉ, trước đây cho cậu ăn ngon uống sướиɠ, đưa đồ cho
cậu, cho cậu mượn ghi chép, thật con mẹ nó lòng lang dạ sói."
"Tớ nói không phải tớ là không phải tớ.
Tình huống ngày hôm nay đặc biệt nên tớ nhịn cậu, còn nói
thêm gì nữa, tớ không ngại trở mặt với cậu."
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, ngày mai rồi nói." Liêu Hiểu Vân quát một tiếng, lúc này mới yên tĩnh
lại.
Hai phút sau, Lâm Thanh không để ý đến sự phản đối của Thịnh Hạ, tự mình xuống giường đi đến ban
công tìm Thẩm Tinh Lê.
Thẩm Tinh Lê ngồi dưới đất, thấy có người đến, nghiêng đầu lau sạch nước mắt.
Lâm Thanh nói: "Cậu đừng khóc nữa, đêm nay đi ngủ trước đi đã."
Thảm Tinh Lê: "Cậu có thể đừng để ý tới tớ không?" Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô đã có
sự căm giận rồi.
Lâm Thanh ngồi xổm xuống bên cạnh, đưa cho cô một tờ giấy, hỏi: "Có phải là cậu cảm thấy, chuyện
này là do tớ truyền đi hay không?"
Thẩm Tinh Lê nhìn cô ấy, thầm nghĩ, chẳng lẽ không phải à?
Lại suy nghĩ một chút, mình cũng không có chứng cứ, liền không nói gì.
Lâm Thanh nhìn vẻ mặt của cô, cười khổ nói: "Tớ biết bình thường
tính cách của mình chẳng ra sao cả, không quá khiến cho người ta yêu thích.
Nhưng Thẩm Tinh Lê, tớ
thề, chuyện này nếu như là tớ nói ra, tớ đi ra ngoài sẽ bị xe đâm chết."
Thẩm Tinh Lê mở to hai mắt, lông mi ướt át đều dính vào nhau, quả thật không thể tin được, loại lời
ngây thơ này là từ trong miệng Lâm Thanh nói ra.
Cô vội nói: "Tớ không có nói là cậu, cậu đừng thề độc với chính mình như vậy."
Lâm Thanh cười: "Cậu xem cậu đi, im lặng nghi ngờ tớ thì cũng thôi, cứ một mực mềm lòng như vậy,
cảm thấy cho dù là tớ làm chuyện thất đức, nhưng lại không nỡ lòng tớ gặp báo ứng."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô có chút xấu hổ, cảm thấy mình rất không có tiền đồ.
Lâm Thanh và cô ngồi song song, ngửa đầu nhìn trời.
Nói ra: "Bản thân tớ một đống chuyện ngổn
ngang, ngay cả các cậu cũng không để ý, còn có thể nhàm chán mà nặc danh bôi nhọ cậu sao?"
Điều này cũng đúng, bất kể là làm gì, cô ấy đều sẽ giống như người ngoài.
Thẩm Tinh Lê ngừng khóc thút thít, bởi vì ở trước mặt Lâm Thanh thì đây cũng quá mất thể diện rồi,
lau lau nước mắt, liền bất lực sờ lấy điện thoại, theo bản năng muốn tìm Ngôn Gia Hứa trò chuyện,
dù là anh trêu chọc mình.
Lâm Thanh nhìn, cười nói: "Làm sao, muốn tìm bạn trai cậu dốc bầu tâm sự à? Nếu không bảo anh ta
dùng ít tiền, bắt từng người trong nhóm tới?"
Thẩm Tinh Lê lau nước mũi, lại để điện thoại xuống: "Mới không phải.
Tớ chỉ muốn nói chuyện với anh
ấy."
Lâm Thanh hừ cười một tiếng, nói: "Cảm thấy cậu rất ỷ lại vào anh ta?"
Thẩm Tinh Lê suy nghĩ một lúc, gật đầu thừa nhận.
Lại cảm thấy không ổn, tìm cách nói tinh tế chuẩn
xác: "Không có, khi còn nhỏ tớ rất ỷ lại vào anh ấy, sau khi lớn lên tất cả mọi người có việc mà
bản thân phải làm."
"Khi còn nhỏ?"
"Đúng thế, tụi tớ cùng nhau lớn lên.
Từ năm tuổi tớ đã biết anh ấy, bạn bè bên cạnh tụi tớ có đôi
khi sẽ cười nói anh ấy hoàn toàn là bố của tớ..."
Lâm Thanh: "Thật tốt..."
"Nhưng chuyện này, cậu muốn giải quyết thế nào?"
Thẩm Tinh Lê: "Tớ vẫn chưa nghĩ ra.
Chỉ biết là, tớ không nên biến thành bình xịt trêи mạng.
Tớ còn
phải đi học, lấy học bổng, tiếp tục đào tạo sâu, nếu như sau này tớ có thể triển lãm tranh cá nhân,
có tiếng thì sẽ rất vui vẻ, nhưng không thể là nổi danh vì cãi nhau với trêи mạng."
"Đã vào lúc này rồi, con mẹ nó cậu còn có thể suy nghĩ như vậy, lợi hại."
"Tớ chỉ là, lý trí cân nhắc đối với tớ như thế nào mới là tối đa hóa lợi ích nhất."
...
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng vẫn tươi đẹp như cũ.
Trong hiện thực, cũng không có bạn học thảo luận nhiều hơn với Thẩm Tinh Lê.
Phần lưng của cô thẳng
tắp, đi học.
Tháng thứ hai, sinh viên năm nhất năm hai năm ba, lần lượt đánh giá học đổng.
Năm nhất vốn dĩ không
có, nhưng năm nay vì để khích lệ tân sinh viên nên cũng lựa chọn ra ba người.
Là học bổng toàn phần, ba phần học bổng đặc biệt đã được chọn, đương nhiên là sinh viên ưu tú nhất
về các phương diện.
Thẩm Tinh Lê phiền việc đó, không có ý kiến gì đối với học bổng.
Có ngày giảng viên chủ nhiệm lớp
gọi cô vào văn phòng, báo cho cô biết: "Biểu hiện trong học kỳ trước của em không tệ, điểm số các
môn đều đứng nhất.
Học bổng có của em một phần, 5000 tệ.
Nào, em điền vào tư liệu của mình đi."
Thẩm Tinh Lê mơ màng, liền vội vàng nói cảm ơn.
Giảng viên Tùy: "Không cần cảm ơn.
Đây là em nên có được."
Thẩm Tinh Lê ở trong phương diện học tập khiến cho người ta không nói nên lời.
Lúc cô ngồi xuống điền đơn, mắt liếc về phía một chồng giấy khác, là đơn xin học bổng.
Tờ thứ nhất, thình lình hai chữ Lâm Thanh.
Mẹ: Thi Linh.
Bố: Qua đời.
Lý do xin học bổng: Gia đình mồ côi bố.
Thu nhập khó khăn.
Trong đầu cô lờ mờ, nghĩ đến tin đồn liên quan đến Lâm Thanh lúc khai giảng, cậu ấy tới muộn một
tuần, nghe nói là người lớn trong nhà qua đời.
Điền tờ đơn xong, cô lại liếc mắt nhìn, rút tờ giấy A4, che tư liệu của
Lâm Thanh lại.
Hỏi giảng viên Tùy: "Việc này em còn phải lên sân khấu diễn thuyết sao?"
Giảng viên Tùy hiền lành nói: "Theo lý thuyết là vậy, lúc em khai giảng không phải nói với tôi, bản
thân sợ loại tình cảnh này sao? Thầy đã giúp em từ chối rồi."
Thẩm Tinh Lê nhát gan, sợ nói chuyện trước mặt người khác.
Xấu hổ, vừa căng thẳng liền đỏ mặt cà
lăm.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi nói: "Thầy ơi, em muốn nói, có thể cho em một cơ hội không?"
"Đương nhiên là có thể, em muốn phát biểu thì không còn gì tốt hơn rồi.
Có điều em muốn nói gì?"
Thẩm Tinh Lê: "Một chút cảm xúc."
"Em đến đi học hơn nửa năm rồi, cảm thấy mình có một chút thu hoạch."
Giảng viên Tùy: "Em có suy nghĩ này là rất tốt.".