Ăn No Sao


Cuối tuần, Ngôn Gia Hứa đưa Thẩm Tinh Lê cùng nhau về nhà, hai người nắm tay ở cửa chính, không có
ý buông ra, chỉ đến trước cửa nhà mới buông ra.
Xe của Ngôn Thận theo sát phía sau, bọn họ không nhìn thấy.
Thẩm Tinh Lê sợ lạnh, trêи cổ choàng khăn của Ngôn Gia Hứa, cô cúi đầu ngửi ngửi, có cỗ mùi thơm cỏ
cây nhàn nhạt, cô mải mê ngửi, cười tủm tỉm, chui vào trong ngực anh, bàn tay lạnh liền luồn vào
trong áo lông của anh, vòng qua sau lưng, sờ soạng lung tung một trận.
Eo của người đàn ông rất hẹp, có lực.
Thẩm Tinh Lê nghịch ngợm nói: "Là của em, đều là của em!" Trêи khuôn mặt xinh đẹp không thiếu sự
đắc ý.
Ngôn Gia Hứa để tùy cô làm ầm ĩ, yên tĩnh một lát, anh nhướng mày hỏi: "Tối nay tới phòng anh, ngủ
với anh?"
Thẩm Tinh Lê giật nảy mình, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai nghe thấy mới đỏ mặt đẩy anh:
"Anh nói cái gì đó?"
Ngôn Gia Hứa mỉm cười, khiêu khích lỗ tai cô: "Em ngược lại có gan nghĩ nhưng không có gan làm."
Lúc trêu chọc anh thì rất gan dạ, đao thật súng thật liền sợ rồi.

"Em đi về đây." Cô xua tay.
"Tới đây."
"Làm gì." "Hôn một cái."
Thẩm Tinh Lê đều đi xa rồi, lại "vù vù" chạy tới, xông vào lòng anh, nhắm chuẩn cằm anh, mạnh mẽ
hôn mấy cái.
Ngôn Gia Hứa ấn lấy ót cô, nâng mặt lên, ngậm lấy môi cô, ʍút̼ vào ngậm lấy, một hồi lâu mới buông
ra.
Khăn choàng cổ lớn che khuất khuôn mặt cô, không ai nhìn thấy.
"Thật sự phải đi đây." Thẩm Tinh Lê cười: "Đợi chút nữa bà nội em từ trong cửa sổ thò đầu ra, nhìn
thấy chúng ta như vậy, em sợ trái tim bà cụ không chịu nổi."
Điều này cũng đúng, trước tiên cần phải làm một chút giảm sốc mới được.

Ngôn Gia Hứa cười cười, lại
ôm cô một cái mới nói: "Đi đi, cô bé ngoan."
Thầm Tinh Lê lườm anh một cái, chuẩn bị rời đi.
Lúc nà, Ngôn Thận ngồi trong xe thật lâu từ phía đối diện đi tới.

Chiếc Mercedes đậu ở chỗ đó đã
lâu, vô cùng khiêm tốn, trời lại chạng vạng tối dày đặc, hai người không nhìn thấy.
Ngôn Thận vẫn là âu phục màu đen phẳng phiu như cũ, áo khoác lông dê nhung màu xám bên ngoài.

Người
sáu mươi tuổi, còn duy trì dáng người hoàn mỹ, cao gầy, thẳng tắp, nho nhã.

Ngôn Gia Hứa ở một mức
độ nào đó, tướng mạo và khí chất giống như ông.

Có điều Ngôn Gia Hứa không có ra vẻ đạo mạo như
vậy, cười lên là khóe môi vểnh lên, mang theo một cái lúm đồng tiền, lộ ra vẻ xấu xa không đàng
hoàng.
Ngôn Gia Hứa gật đầu, thấp giọng nói: "Bố?"
Nụ cười trêи mặt Ngôn Thận an lành, ánh mắt lướt qua Ngôn Gia Hứa, rơi lên người Thẩm Tinh Lê, hỏi:
"Còn đang đi học sao?"
"A." Thẩm Tinh Lê kinh ngạc một giây, kịp phản ứng lại đây là đang hỏi mình, cô lễ độ cung kính
nói: "Chào bác."
Ngôn Thận ngoại trừ cười ôn hòa thì không lộ ra vẻ gì khác, trầm ổn lễ độ nói: "Đi vào ăn một bữa
cơm đi."
Thẩm Tinh Lê nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, anh lại một lần nữa kéo tay cô, dường như không quá để ý
đến lời của Ngôn Thận.
Thẩm Tinh Lê nói: "Không cần đâu ạ, gia đình bác ăn bữa cơm, cháu không làm phiền nữa."
Ngôn Thận: "Không phiền, bà cụ rất lâu rồi không gặp hai đứa các cháu, cùng ăn đi."
Ngôn Thận đều nói như vậy rồi, Thẩm Tinh Lê biết từ chối nữa thì ít nhiều gì cũng có chút không lễ
phép, đành phải gật đầu đồng ý.

Sau khi Ngôn Thận đi vào, Ngôn Gia Hứa siết chặt tay Thẩm Tinh Lê,
nắm lấy kéo đi vào.
Thẩm Tinh Lê nói với bà nội tối nay cô ăn cơm ở Ngôn gia, bà nội không có phản ứng gì, chỉ dặn dò
cô lễ phép một chút.
Thẩm Tinh Lê đầy miệng đồng ý.
Cô cho rằng Ngôn Thận sẽ đưa Hạ Manh cùng tới.
Nói đến, từ khi năm đó náo loạn ra tình cảnh như vậy, Thẩm Tinh Lê vẫn chưa từng gặp lại Hạ Manh.

Nhưng trong tiềm thức vẫn còn có chút sợ hãi, một khi cô ta xuất hiện tình hình sẽ trở nên không
thể khống chế.
Nhưng mãi cho đến thời gian ăn cơm, Thẩm Tinh Lê đều không thấy
người tới.

Sau này mới biết được, Ngôn Thận và Hạ Manh đã đạt đến nhận thức chung, Ngôn gia tụ họp
gia đình các loại, Hạ Manh sẽ không tham gia.
Đây cũng là tiền đề Ngôn Gia Hứa và Ngôn Thận giảng hòa.
Cho nê, Ngôn Gia Hứa có thể ôn hòa nhã nhặn mà thảo luận với Ngôn Thận về vấn đề của Quảng Thị trêи
bàn cơm.
Thẩm Tinh Lê cúi đầu ăn cơm, bọn họ không tị hiềm gì cô, thoải mái mà thảo luận công việc.
Vẫn là nói đến tài chính hiện nay của Quảng Thị, cùng với hướng đi tương lai.

Đều là vấn đề mang
tính quyết sách.
Con người Ngôn Gia Hứa rất có chủ ý, đương nhiên là không cần Ngôn Thận nhiều lời.
Cuối cùng không nói đến Quảng Thị được bao lâu, chủ đề của hai người lại rơi trêи Khoa học kỹ thuật
Tinh Vân.
Động tác lớn gần đây của Tinh Vân, gần một năm đã thu mua hai công ty làm trí tuệ nhân tạo có tiềm
lực.
Ngôn Thận hỏi: "Con đã nói chuyện với Trương Hằng sao?"
Ngôn Gia Hứa lắc đầu: "Không có nói kỹ.

Gặp nhau một lần ở hội nghị đỉnh cao tại thành phố Lâm vào
nửa năm đầu."
Ngôn Thận nói: "Trương Hằng ở trong nghề này hai mươi năm, rất có thủ đoạn, con lĩnh giáo chủ ấy
nhiều hơn một chút, có thể khiến Quảng Thị đi nhanh hơn."
"Con biết rồi." Nói như vậy nhưng trong lòng anh đã có ý tưởng rồi.

Ngôn Thận muốn nói lại thôi,
cuối cùng cũng coi như không có gì.
Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Lê cùng bà nội Ngôn nói chuyện.
Ngôn Thận đứng trong phòng một lúc, nói vài câu với bảo mẫu về tình hình gần đây của bà cụ, sau đó
nói mình có chuyện gì đó rồi rời đi.
Bây giờ đầu óc bà cụ Ngôn có chút hồ đồ rồi, chân cũng không có cách nào bước đi lưu loát nữa.
Ngược lại bà vẫn nhận ra Thẩm Tinh Lê.

Bàn tay khô ráp sờ đầu cô, cười tủm tỉm.
Trêи TV chiếu chương trình giải trí, không ai xem.
Ngôn Gia Hứa ôm máy tính ngồi một bên ghế sô pha, vắt chéo chân, đang làm việc.
Thẩm Tinh Lê liếc nhìn TV một cái, lại kể về chuyện lý thú của mình ở trong trường học, chủ yếu là
khoe khoang, nói mình thi giữa kỳ được hạng nhất, môn chuyên ngành cũng xuất sắc như vậy.

Bà cụ
Ngôn vô cùng vui vẻ, nói: "Thật là lợi hại nha."
Thẩm Tinh Lê: "Còn không phải sao?" Khuôn mặt cô lộ vẻ vui mừng, có chút đắc ý.
Ngôn Gia Hứa liếc nhìn cô một cái, không có gì để nói, người bao lớn rồi, còn lừa gạt bà cụ để được
khen ngợi.
Thẩm Tinh Lê từ trong túi lấy ra một túi đồ ăn vặt nhỏ, là từ trong phòng trà nước của công ty anh,
đồ ăn vặt hot trêи mạng, bà cụ Ngôn lắc đầu cho cô nhìn răng của mình: "Tất cả đều là giả, giả đó!
Không ăn được!"
Thẩm Tinh Lê vui vẻ: "Ha ha ha ha." Còn nói: "Của cháu là thật!"
"Bà nội, thế này đi, cháu ăn cho bà xem, vui không?" Bà cụ Ngôn hồ đồ rồi: "Được."
Ngôn Gia Hứa liếc Thẩm Tinh Lê một cái, nói: "Bây giờ em ghê thật, dám lừa gạt bà nội."
Thẩm Tinh Lê cười hì hì, nói: "Bà nội, cháu bóp chân cho bà nha." "Được."
Thế là con ong mật nhỏ bắt đầu siêng năng làm việc.

Bà cụ nhớ tới: "Bà có đồ tốt muốn cho cháu."
"Cái gì vậy ạ?"
Bà muốn Thẩm Tinh Lê dìu bà về phòng, bà cụ lục hồi lâu, từ dưới gối lấy ra một cái hộp sắt bánh
quy, trêи đó còn in áp phích , phim này cũng không phải của thời đại Ngôn Gia Hứa.
Thẩm Tinh Lê không biết là bà giữ nó từ hồi bà có con, một mực giữ tới bây giờ.
Nhưng bà cụ chăm con chính là như vậy, con cái đều tiến về phía trước, bà cụ còn ở tại chỗ.
Bà cụ mở cái nắp lên, lại là một cái kẹo sữa thỏ trắng.
Bà nói: "Đây là thứ Tinh Tinh thích nhất, bà nội đều giữ lại cho cháu đấy."
Thẩm Tinh Lê cầm lấy kẹo, hốc mắt phiếm hồng, mũi chua xót.

Cô đã lớn rồi mà.
Kẹo là do con trai nhà bảo mẫu cử hành hôn lễ mang tới, trẻ con sau những năm 90 đều thích ăn kẹo
thỏ trắng.

Kẹo mừng của cô dâu chú rể cử hành hôn lễ theo kiểu cổ cũng là kẹo thỏ trắng, kẹo trái
cây cứng các loại.
"Thế nào? Chê ít à?" Bà cụ nhìn cái đầu rũ xuống của Thẩm Tinh Lê, lo lắng hỏi.
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không ít đâu."
Bà cụ: "Bà chỉ có ngần ấy, toàn bộ tích góp cho cháu rồi, sau này để Gia Hứa mua cho cháu."
"A ~~"
Bà cụ sờ đầu cô, nói: "Ngoan, hòa hợp với Gia Hứa biết không?" Thẩm Tinh Lê sửng sốt, nghĩ thầm, có
lẽ bà cụ đã sớm biết rồi.
Ngôn Gia Hứa nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn một già một trẻ, cũng cười.
*
Dương Khải.
Manh Huy và Phan Dương ở văn phòng, nói tới đầu tháng này, trong ngành có công ty khoa học kỹ thuật
tên Vision bị Tinh Vân thu mua.
Giai đoạn nước đều không có một chút tin tức nào.

Động tác của Tinh Vân thật là nhanh chóng.
Nửa năm đầu, Vision một lần rơi vào vấn đề tiền bạc, bởi vì quy mô công ty nhỏ, người sáng lập
không có tài nguyên nhân mạch.
Dương Khải từng giao chiến với công ty này, bởi vì làm sản phẩm cùng loại hình, Dương Khải đương
nhiên là vui vì nhìn thấy nó đóng cửa.
Thật ra kỹ thuật của Vision gần như không có vấn đề, thua ở việc quản lý, đủ loại không theo kịp,
đồng thời hướng thị trường cũng không tính toán trước.
Phan Dương cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào.
Trong đầu của anh, nghĩ tới đầu năm ở Lâm thị, nhìn thấy Tổng giám đốc Trương Hằng của Khoa học kỹ
thuật Tinh Vân, quan hệ của ông ấy và Ngôn Gia Hứa rất tốt.
Công ty năm nay Tinh Vân thu mua, gần như đều để đó cho người ta nhìn, phân biệt công ty.
Như vậy Tinh Vân có thể thu mua Quảng Thị hay không?
Nhưng cũng rất không có khả năng, Ngôn Gia Hứa quá có tiền, dù sao thì sau lưng cậu ta có mắt xích
tài chính là tập đoàn Ngôn thị hùng mạnh làm chống lưng, thị trường, nhân mạch cũng không thành vấn
đề, bố của cậu ta, Ngôn Thận đương nhiên sẽ trải đường cho cậu ta.
Ngôn thị cùng làm trí tuệ nhân tạo, mới có thể buông tay mấy năm nay để Ngôn Gia Hứa chơi đùa Quảng
Thị.
Theo Phan Dương biết, Quảng Thị trước mắt không đưa vào bất cứ đầu tư nào.
Sau khi Mạnh Huy trở về từ Lâm thị đã điều tra bối cảnh của Tinh Vân.
Không có thu hoạch, không tra ra bất cứ lão đại gì, Trương Hằng chính là người đại diện pháp lý của
Tinh Vân, đương nhiên loại công ty lớn này, phía sau có ai ủng hộ chắc chắn sẽ bưng bít thông tin.
Bất kể như thế nào, Quảng Thị thế đang mạnh.
Nhưng cuối năm nay, chắc chắn sẽ đưa ra quyết sách trọng đại, Ngôn Gia Hứa chỉ cần không ngốc, chắc
chắn sẽ không để Quảng Thị chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng nếu như tên con em nhà giàu này,
thật sự muốn cố ý tìm đường chết, Phan Dương và Mạnh Huy cũng sẽ không để miếng thịt mỡ này rơi vào
trong miệng con vịt khác.
Bộ phận kỹ thuật có một người thiết kế tên là Ngô Chân, là học đệ của anh ở trường đại học Khanh
Thành.
Phan Dương biết quan hệ của cậu ta và Cao Tử Xuyên không tệ, thế là tìm cậu ta, thông qua cậu ta,
có được phương thức liên lạc của Cao Tử Xuyên, trò chuyện xem có tính toán đổi nghề hay không.
Lão đại một công ty tìm đến lão đại một công ty khác, chỉ cần trí thông minh không có vấn đề, mọi
người đều biết là xảy ra chuyện gì.
Nhưng theo Ngô Chân biết, Cao Tử Xuyên ở Quảng Thị có cổ phần không ít, Quảng Thị chính là mạng của
Cao Tử Xuyên, bất kể Phan Dương đưa ra điều kiện gì, Cao Tử Xuyên cũng sẽ không đồng ý.
Muốn kỹ thuật, muốn người cũng sẽ không có kết quả.
Nhưng không nghĩ tới, có một ngày Cao Tử Xuyên thật sự gặp mặt Phan Dương.
Hai người vừa gặp đã thân, trò chuyện vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui