Ấn Quỷ

"Cậu còn có việc gì sao?" Thấy Châu Đông vẫn chần chờ không bước vào phòng, Tiếu Vũ lên tiếng hỏi.

"Không...không có việc gì, tôi vào ngay đây" Nói rồi cũng không đợi Tiếu Vũ phản ứng trực tiếp mở cửa bước vào.

"không được sợ hãi, những thứ ma quỷ như thế này giỏi nhất chính là hù người khác, không sợ thì tự nhiên cũng sẽ không đến hù mình nữa". Châu Đông tự cổ vũ bản thân một chút, dù sao phải ở đây tận 7 ngày, cũng không thể không vệ sinh tắm rửa. So với việc đi vệ sinh ở căn phòng nằm cuối hành lang, vẫn là ở phòng mình tiện hơn một chút, cùng lắm thì bị hù vài cái.

Châu Đông nghĩ nghĩ rồi mở cửa phòng tắm bước vào, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cậu rời đi, không có gì thay đổi, bức tranh treo trong phòng tắm đã trở lại bình thường, trong tranh là tấm lưng vẽ một cô gái quay lưng lại, không nhìn thấy mặt.

"Quả nhiên mình không có nhìn nhầm" Châu Đông lẩm bẩm, vươn tay trực tiếp tháo tấm tranh xuống vứt thẳng vào sọt rác, còn không quên lật úp nó lại. Cũng không biết là có tác dụng không, nhưng vẫn là nên làm cái gì đó, ai biết được cứ mặc kệ treo như thế, lần khác cậu lại nhìn ra thứ gì khác còn kinh dị hơn.

Châu Đông đơn giản vệ sinh cá nhân một lúc, mệt mỏi đặt lưng lên giường, dường như nhớ ra lời Tiếu Vũ lúc nãy, lại lục lục ngăn kéo đầu giường, quả nhiên bên trong là đồng hồ và điện thoại của cậu.

Châu Đông bật điện thoại, phần trăm pin hiển thị 100%, nhưng không nằm ngoài dự đoán sóng điện thoại ở đây là vô hiệu, cậu mở khóa điện thoại tùy tiện lướt lướt vài cái, không có gì đặc biệt, thư mục hình ảnh cũng không có mọc thêm mấy tấm hình quái lạ, càng không có tự động cài đặt thêm vài cái app kỳ quái không gỡ được giống trong phim.

Kiểm tra một hồi vẫn không thấy có gì khác lạ, lúc này đồng hồ hiển thị 11h52 phút, cách ban đêm chỉ còn 8 phút. Cậu nhanh chóng tắt điện thoại ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ, miễn cho một lát ngủ không được, lại phải thấy những cái không nên thấy.


==================

Tiếu Vũ vừa vào phòng, liền cảm thấy không đúng, cửa sổ cạnh giường anh ta mở toang, từng đợt gió lạnh bên ngoài ùa vào, còn cuốn theo vài hạt tuyết rơi xuống nền, xem chừng cửa đã mở được một thời gian rồi, đến nỗi dưới nền còn đọng lại hẳn một tầng tuyết mỏng. Tiếu Vũ còn nhớ rõ lúc ra ngoài mình đã đóng cửa cẩn thận, hay nói đúng hơn, anh chưa từng mở cửa, cũng chưa từng đến gần cái cửa sổ đó

"Chẳng lẽ có người vào phòng?" Tiếu Vũ một mặt nghi hoặc, khả năng này cũng rất cao, đã có người nhân lúc bọn họ đi kiểm tra bên ngoài mà đột nhập vào với mục đích nào đó, ngoài ra, còn tồn tại một khả năng khác...

Thứ mở cửa căn bản không phải con người.

Nếu là vế thứ nhất, người Tiếu Vũ có thể nghĩ tới là Khuynh Tiểu Mao, với kinh nghiệm một lần vượt ải của cậu ta, có thể bây giờ cũng đã phát hiện ra điều gì đó, những người khác không biết có người đang giả vờ hay không, nếu có thì cũng có khả năng là người đó đi?

Nhưng nếu là vế thứ hai...

Tiếu Vũ mặt không cảm xúc đi đến đóng lại cánh cửa sổ, gió lạnh lập tức bị chặn ở bên ngoài, từ trong nhà nhìn ra, anh còn có thể thấy được bên ngoài đang bắt đầu nổi bão tuyết, từng hạt từng hạt rơi xuống, đọng lại trên bệ cửa kính một lớp tuyết thật dày.

Nếu là vế thứ hai, có khả năng thứ đó vẫn còn ở trong phòng!

Anh bắt đầu lật tung các ngóc ngách của căn phòng, muốn xem xem có thiếu đi thứ gì không, phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh, đến ngay cả một góc trong tủ quần áo cũng không bỏ qua, nhưng kiểm tra một hồi vẫn là không có gì đặc biệt, mọi thứ vẫn như lúc anh vừa rời phòng, không mất thứ gì, cũng không có thêm thứ gì kỳ quái khác.

Tiếu Vũ không còn cách nào khác đành trở lại trên giường ngủ, nhìn đồng hồ lúc này chỉ còn một chút nữa là đến nữa đêm. Cũng không miễn cưỡng nữa đơn giản vệ sinh cá nhân qua một lần, vùi đầu vào chăn. Chuyện của ngày mai, ngày mai tính tiếp.

Đừng thấy một mặt không biểu cảm của Tiếu Vũ mà hiểu lầm, anh ta thật ra cũng không khác gì những người khác ngu ngơ bị kéo vào trò chơi trốn thoát chết chóc này. Lăn lộn cả một buổi tối, thần kinh Tiếu Vũ lúc nào cũng căng thật chặt, bây giờ đặt lưng xuống nệm liền không ngăn cản được cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều.

"Lạch cạch"


"Lạch cạch"

"Lạch cạch"

Qua không biết bao lâu, Tiếu Vũ lại bị một loạt âm thanh kỳ quái đánh thức.

"Lộp cộp"

"Lộp cộp"

Âm thanh của tiếng giày cao gót, có quy luật từng đợt từng đợt nện xuống sàn nhà, giống như một người đang bước đi trong thông đạo chật hẹp, mỗi một cái đáp chân lại kéo theo một tràng âm thanh vọng lại, nghe đặc biệt rùng rợn.

Tiếu Vũ bật dậy, nhìn một vòng xung quanh, cửa sổ vẫn đóng, cả căn phòng đều chìm vào bóng tối, đèn ngủ trên đầu giường lại không biết tắt từ lúc nào, xung quanh không có lấy một tia sáng.

Âm thanh của giày cao gót đã biến mất, nhưng thứ tiếng động "lạch cạch lạch cạch" vẫn như cũ ngọ nguậy, Tiếu Vũ nhận ra, âm thanh đó phát ra từ trong tủ quần áo.

Kỳ quái, anh chắc chắn trước khi ngủ mình đã kiểm tra rất kỹ tủ quần áo, còn đặc biệt khóa nó lại, đề phòng thứ gì đó nữa đêm lại bật ra đi dọa người, và đương nhiên, chắc chắn không thể nào có thứ gì lọt vào được.


Tiếu Vũ với tay bật đèn ngủ, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn qua, giây phút khi đèn bật sáng, tủ quần áo đột nhiên im bặt, tiếng động cũng theo đó dừng lại, cửa tủ lại không có dấu hiệu bị mở khóa.

Tiếu Vũ bước một chân xuống giường, chầm chậm tiến lại gần cánh cửa tủ, một tay rút chốt cửa, mở ra.

Cảnh tượng trước mắt anh đột nhiên thay đổi, phía sau cánh cửa tủ ngoài dự đoán không phải là hình ảnh những bộ đồ được treo ngay ngắn...

Mà là một thông đạo.

Đúng vậy, là một thông đạo sâu hun hút, không nhìn thấy được điểm cuối, không ai biết phía cuối thông đạo là thứ gì.

Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến cho Tiếu Vũ trở tay không kịp, trong một phút, anh thậm chí nghĩ rằng mình đang đứng giữa ranh giới của hai chiều không gian song song.

Tiếu Vũ quay đầu nhìn lại sau lưng mình, sau lưng vẫn như cũ là phòng ngủ, nhưng cánh cửa tủ trước mặt lại dẫn đến một nơi khác, mà phía bên kia cánh cửa, là con đường dẫn thẳng xuống địa ngục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận