Lâm An Mỵ trao quyền Tổng giám đốc của tập đoàn Lương Đình cho Tống Tư Dật. Nếu là trước đây, Tống Tư Dật cảm thấy tự bản thân mình phải cố gắng lập công ti cho riêng mình, nhưng sau khi Tư Tư gặp chuyện lần này, anh nhận ra rằng một người mới bước chân vào xã hội như anh cho dù có tài giỏi đến đâu cũng sẽ bị tiềm lực của những thế lực lớn hơn chèn ép. Trước mắt anh phải biết tu dưỡng cho bản thân mình, trang bị đầy đủ để tự mình lập nghiệp.
Tập đoàn Lương Đình là nơi tốt nhất để học hỏi, năm nay anh chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Cố gắng học hỏi phấn đấu dưới sự chỉ dạy của Đại sư huynh Lương Đình thì có thể trước ba mươi tuổi anh có thể có sự nghiệp riêng của bản thân mình không thua kém Lương Đình hiện tại.
Anh hiểu rõ câu nói: "Cao nhân tất có cao nhân trị, núi cao tất có núi cao hơn" Năng lực hiện tại của anh không đủ tốt nên vẫn cần người chỉ dẫn, không thể thấy lợi trước mắt.
Lương Đình cười trộm nói nhỏ với anh: "Bà cô già sắp lấy chồng nên lười biếng đẩy hết cho nhóc!"
Chuyện công việc được xử lý đâu vào đấy, Tống Tư Dật trở lại lo cho lễ cưới của anh.
--- ---
Ngày cưới được định là vào mùng 9 tháng giêng, theo âm lịch là vào tết âm lịch. Ăn tết nguyên đán vừa xong là cả nhà tất bật lo đám cưới ngay cho bọn họ.
Mẹ An cùng mẹ Tống coi ngày thấy vào mùng chín tháng giêng năm nay là đại cát, đại lợi, cưới gả tốt nhất. Hai nhà sắp sửa tất bật lo đặt bàn tiệc cưới này nọ, khiến cho cái tết năm nay cực kỳ đông vui.
Ngày cưới, An Thuần Thuần mặc áo dài cưới màu đỏ thêu hình phượng đội khăn đóng. Để chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp cô phải thức dậy lúc ba giờ sáng để trang điểm, làm tóc.
Đến thời điểm đã định, Tống Tư Dật gương mặt hồi hộp pha chút phấn khởi mặc áo dài khăn đóng màu xanh dương đi theo vị trưởng tộc trong dòng họ mang theo đoàn người "đàn trai" bước xuống từ dãy xe hơi đen lóa mắt.
Trần Hạo ngẩng đầu nghênh ngang làm rể phụ bưng mâm đỏ đi trước. Bọn người Vương Gia Nghị, Đỗ Hạo Thiên, Trần Tuấn Anh, Nguyễn Vương Quân, Nguyễn Bảo Nam lập thành một dàn mỹ nam "bưng mâm", cả bọn hùa nhau mặc áo dài xanh lam giống như Tống Tư Dật để đẹp đội hình.
Thế nhưng khí chất của Tống Tư Dật lại vượt bật bọn họ, cùng một loại nhưng mặc trên mỗi người lại khác nhau, Gia Nghị cáu giận tại sao đồ trên người mình lại không đẹp bằng của Tống Tư Dật, rõ ràng là cùng loại. Mọi cười cười ầm lên, Đỗ Hạo Thiên vỗ vai cậu ta ai ủi: "Đáng thương cho cái áo mặc trên người cậu!" mọi người càng cười to hơn.
Cả bọn huyên náo ồn ào, bị trưởng tộc liếc một cái im bặt, ông ấy vừa quay đầu đi, bọn họ lại òa lên cười to.
"Nhà trai" bên này xôn xao vui vẻ trêu ghẹo nhau suốt cả đoạn đường. Đám người đẹp mắt gây hiện tượng ùn tắc trên đường đến nhà cô dâu.
Người "nhà trai" đến, trưởng tộc hai nhà ngồi hai bên thông báo lí do. Ba mẹ Tống và ba mẹ An ngồi đối diện nhau. Sau đó An Thuần Thuần được đưa từ trong phòng riêng ra phòng khách.
An Thuần Thuần mặc áo dài đỏ của cô dâu, tóc bới lên, đầu đội khăn đóng màu đỏ, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, vừa trang nhã vừa xinh đẹp. Tống Tư Dật mỉm cười nắm tay cô dắt đến trước mặt cha mẹ hai bên, sau khi chào hỏi theo tục lệ, mẹ Tống cười muốn toét cả miệng vui vẻ đeo trang sức cho cô. Nhẫn cưới do Tư Dật đeo cho cô, nhẫn là vàng thật do đây là truyền thống, dù cho hai người muốn đeo nhẫn bạc thì cũng phải làm hai cặp nhẫn một vàng một bạc.
Trên môi anh thấp thoáng một nụ cười khó mà đánh tan đi được, An Thuần Thuần cười muốn đơ cả hàm, không chỉ là vui vẻ mà hôm nay còn là ngày hạnh phúc nhất cả đời cô, nụ cười của cô là sự hiện diện cho niềm hạnh phúc hiện tại.
Các lễ nghi rườm rà cũng được lượt bỏ một số, những người lớn tuổi trong nhà đều hết sức thông cảm cho đôi vợ chồng trẻ tuổi. An Thuần Thuần vì sợ mệt mỏi nên chỉ mặc váy cưới khi đãi tiệc, sau khi rước dâu, nhà họ Tống đãi tiệc cưới tại nhà hàng.
Bật mí một chút, đây là nhà hàng thuộc quyền kinh doanh của Lâm An Mỵ. Còn vì sao cô ấy quyết định bao thầu chi phí tiệc cho Tống Tư Dật thì chỉ hai người bọn họ còn có Lương Đình biết.
Nhà hàng Á My thuộc hàng đẳng cấp trong số những nhà hàng ở thành phố H, tuy nhiên vì tầng lớp thấp cũng có thể vào dùng bữa nên Á My không thể trở thành nhà hàng đẳng cấp nhất thành phố H. Nhưng nếu xét theo một góc độ khác thì Á My hoàn toàn có thể đánh bại mọi nhà hàng khác chỉ với sự phục vụ, chất lượng và cả món ăn ngon. Nhờ đó, mà Lâm An Mỵ cứ thế trôi qua cuộc sống bình bình không cần làm việc chỉ cần lấy lãi từ việc kinh doanh nhà hàng là đủ sống mấy đời.
Ở đây, An Thuần Thuần đã thay một bộ váy cưới màu trắng hoa lệ. Từ phòng thay đồ bước ra, cô cười ngọt ngào nhìn anh.
Tống Tư Dật cảm thấy tim mình muốn không chịu nổi mà đập mạnh liên hồi, muốn ôm cô thật chặt rồi hôn thật sâu. Nhưng lý trí anh kịp thời nhắc nhở, đây là nơi đông người.
Nhưng rung động từ sâu trong lòng buộc anh phải hôn lên tay cô một chút để thỏa mãn bản thân. Áo cưới cúp ngực thịnh hành, nhưng đặc biệt được một người bạn là nhà thiết kế nổi tiếng của Lương Đình nhận thiết kế. Kiểu dáng hết sức tinh tế và xinh đẹp tao nhã.
Tống Tư Dật say đắm nhìn cô đang ngây ngốc cười hạnh phúc, anh cũng hạnh phúc lắm. Hôm nay cô chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, từ giờ trở đi cô mãi mãi là người phụ nữ xinh đẹp nhất của cuộc đời anh.
Hơi khẩn trương nhưng An Thuần Thuần vẫn cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn, hoàn thành được giấc mơ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, lấy được người chồng tốt biết yêu thương săn sóc cho mình, cô cảm thấy cô có quyền kiêu ngạo về chồng cô.
Tống Tư Dật vẫn luôn là sự chú ý của đám phụ nữ, anh đẹp trai, anh trẻ tuổi, anh tài giòi, anh còn biết kiếm thật nhiều tiền. An Thuần Thuần cảm thấy những người phụ nữ khác chắc chắn phải tức đến đỏ mắt khi thấy hiên tại anh là người của cô- ông xã đẹp trai của cô.
Mọi người muốn đến nhà hàng ăn cưới, vừa ngồi vào liền ăn sao? Bọn họ phải ân ái để ngược chết đám người độc thân mới được hay sao ấy!
Trình Hạo nhận vị trí MC, dẫn dắt mọi người vào câu chuyện của anh ta nói: "Thưa các vị quan khách, cùng quan viên hai họ nhà trai cùng nhà gái!" Giọng nói đầy hài hước của anh vừa vang lên liền làm cho cả nhà hàng trở nên sôi sục, tiếng vỗ tay vang vọng. "Mọi người có biết tôi là ai không?" Anh ta cằm micro thần bí hỏi mọi người.
"Không!!!" Một trận cười ồ lên.
"Tôi rất quan trọng đấy nhé!" Trần Hạo cười to, sau đó anh ta lại nói: "Trước tiên xin tự giới thiệu với tất cả mọi người ở đây. Tôi là Trần Hạo, là bạn thân của chú rể hôm nay!"
Đám đông "Ồ!" một tiếng.
Anh ta lại ra vẻ thần bí nói: "Các bạn muốn nghe chuyện tình của chú rể Tống Tư Dật và cô dâu An Thuần Thuần không?"
Đám đông sôi trào: "Muốn!!!!"
"Không nói cho mấy người biết!" Trần Hạo giở trò lật mặt, sau đó cảm thán một câu: "Bọn họ yên nhau khiến người ta cảm thấy ghen tỵ chết đi được!"
Đám đông bị giọng điệu của Trần Hạo thu hút cười rộ lên.
Anh bắt đầu thao thao bất tuyệt nói không ngừng: "Để tôi kể cho mọi người nghe tình sử của bọn họ." Anh ta tằng hắng lấy giọng bắt đầu kể một câu chuyện xưa.
Anh ta lên giọng thảng thốt: "Hai người bọn họ sao? Yêu nhau từ cái thuở dậy thì!" Bên dưới cười phá lên vì cách pha trò của anh ta. "Để bạn thân của bọn họ từng người lên kể chuyện xưa cho người hiểu hơn về cuộc tình của họ nhé!... Chúng ta sẽ được xem một đoạn clip được tổ biên tập Tư Tư của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị cho tân lang và tân nương. Mời mọi người cùng xem nhé!"
Phía sau lưng Trình Hạo xuất hiện màn hình được máy chiếu chiếu lên một đoạn phim, mở đầu là hình ảnh đẹp trai ngời người của Lương Đình, góc nghiên thần thánh khiến các cô gái trong tiệc cưới sôi trào, anh cười một cái lay động cả chúng sinh, các cô gái bên dưới cảm thấy mình sắp trở thành fangirl của anh đẹp trai này rồi. Âm thành truyền ra là giọng nói đầy thu hút của Trần Hạo và Lương Đình, đoạn đối thoại như sau: "Anh muốn nói lời nào nhất cho anh Tống Tư Dật và cô An Thuần Thuần nhân ngày kết hôn!"
Lương Đình: "Tôi chỉ muốn nói là hai người các người, kết hôn xong rồi làm ơn về nhà mà ân ái. Các người có biết tôi đang là kẻ độc thân không hả? Thật là quá đáng!"
Lâm An Mỵ: "Tân hôn vui vẻ! Chờ mong cặp đôi đáng yêu của hai đứa kết hôn lâu rồi! Tôi cũng muốn được yêu sớm." Cô cười tươi hướng màn hình nói thêm. "Trăm năm hạnh phúc!"
Trình Duệ: "Kết hôn vui vẻ! Còn có, tôi cũng muốn kết hôn. Chúc hai người "Răng long đầu bạc"!"
"Ý! Tại sao anh chàng này lại xuất hiện nhỉ? Chắc hậu kì có vấn đề ý ạ! Chúng ta xem tiếp nhé.
Vương Tiểu Vy: "Bảo bối Thuần Thuần của tôi giao cho cậu tôi rất yên tâm! Tống Tư Dật, cậu nhất định phải nuôi An Thuần Thuần trắng trẻo mập mạp nếu không tôi sẽ gọi người tới xử lý cậu!" Cô cười thật tươi nghẹn ngào nói: "An Thuần Thuần, cô dâu đẹp nhất hôm nay là mầy đó, nhớ chưa hả! Còn có, bảo bối, nếu tên họ Tống kia dám ăn hiếp mầy thì bà đây sẽ thuê xã hội đến xử!"
Vương Hiểu Ly lém lỉnh nhìn màn hình cười nhạo: "Từ trước đến nay trong bốn người chúng ta thì chỉ có Du An Kỳ là kết hôn rồi thôi! Nay An Thuần Thuần cũng lấy chồng rồi!" Cô giơ nắm tay lên trời lớn tiếng nói: "Bao giò mới đến lượt tôi chứ?" Sau đó lại bụm miệng cười, lấy lại giọng điệu thục nữ: "Tôi nhớ một câu hát thế này "Bởi vì đúng lúc gặp gỡ người", An Thuần Thuần đúng lúc gặp gỡ Tống Tư Dật. Chúc cả hai, ngày nào cũng như ngày yêu, vui vẻ hạnh phúc mau chống chống sinh baby. Haha!"
Du An Kỳ cùng Diệp An Phong đứng tựa vào nhau cực kỳ tình cảm, Du An Kỳ cười dịu dàng: "Kết hôn là sự cam kết về mặt pháp luật, giống như mua bảo hiểm cho tình yêu vậy! Tình yêu của hai người mang cung bọ cạp với nhau chắc chắn đôi lúc cũng sẽ cảm thấy khó khăn trong việc này nọ. Thế nên tôi chúc hai người sống cả đời không tranh không cãi, khắc khẩu "thân càng thêm thương"." Diệp An Phong trầm tĩnh cười nhẹ, đưa tay dịu dàng vén tóc cho Du An Kỳ: "Duyên phận vốn đã sắp đặt sẵn, tình yêu của hai người cũng khiến tôi và An Kỳ ghen tỵ. Mong cho hai người sớm sinh được đứa bé đáng yêu giống như tôi với An Kỳ."
Trần Hạo bên dưới luyên thuyên bình luận khiến người ta phì cười: "Ôi trời, Diệp Tổng đại nhân chúc mừng kết hôn mà giống như đang khoe khang "như tôi và vợ tôi", thật là khiến người ta buồn cười."
An Vỹ Phong: "An Thuần Thuần, vốn dĩ anh không thích em chút nào! Ai đời lại thích cái đứa sinh đôi với mình cơ chứ? Nhưng mà, không tệ lắm! Nhóc con chạy loi choi gọi anh hai giờ đã lấy chồng rồi. Sau này cho dù có chuyện gì, bị ức hiếp thì tìm anh hai, anh sẽ đánh cậu ta nằm liệt giường. Sau này đã là vợ của người ta rồi thì phải biết hạn chế tính xấu của bản thân lại, không nên quá tùy hứng, còn có quản chồng cho chặt một chút rõ chưa?" Anh đột nhiên nghiêm túc hẳn ra: "Tống Tư Dật, tôi cực kỳ không thích cậu. Tôi phải nói rõ ra chuyện cậu dụ dỗ em gái tôi yêu sớm, giờ còn dụ dỗ nó về nhà cậu. Tôi không thích cậu nhưng mà tôi nói cho cậu một bí mật nhỏ, em gái tôi từ nhỏ đã để ý cậu, lúc nào cũng luyên thuyên nói Tống Tư Dật thế này, Tống Tư Dật thế kia. Cho cậu chút mặt mũi đấy... em rể!"
An Thuần Thuần nhìn một màn này mắt đỏ lên, khóe mắt có chút cay cay. Bình thường An Vỹ Phong sẽ không nghiêm túc nói nhiều như vậy, anh ấy vẫn luôn như một đứa trẻ chọc phá khắp nơi. Nhưng trong nội tâm anh ấy luôn là một người anh tốt của cô. Chắc vì hôm nay đặc biệt ở vị trí cô dâu nên cô rất cảm động với những lời của những người thân quen của mình.
Trần Hạo không để cho không khí trầm lắng quá lâu, bèn giớ thiệu tiết mục tiếp theo: "Mọi người nhất định là đói bụng lắm rồi phải không? Chắc chắn có người cảm thấy, ôi thôi, tôi đi ăn cưới mà sao cứ cho họ nói nhiều thế, đói chết tôi rồi. Quý quan khách, cùng quân viên hai họ nhà trai "and" nhà gái. Trước khi các vị dùng bữa, các vị phải nghe cô dâu An Thuần Thuần và chú rể Tống Tư Dật bày tỏ tình cảm cho nhau trong ngày hôm nay chứ? Đúng không nào? Không để mọi người đói bụng quá lâu chúng ta mời hai người họ trực tiếp lên sân khấu nào!"
Bên dưới vỗ tay rào rào.
Trần Hạo hài hước nhìn bọn họ sao đó nói với An Thuần Thuần: "Cô dâu xinh đệp à, hôm nay bạn hãy nói gì đó với chú rể đẹp trai mà bạn cưới về đi nào. Bạn cũng có thể tuyên bố chủ quyền cảu mình trước toàn thể những cô gái ở đây cho bọn họ tiếc hận. Haha!"
An Thuần Thuần mỉm cười, ngày hôm nay quả thật là cười không khép miệng, hàm cũng đau cứng nhưng mà cô không nhịn được mà nở nụ cười, cô đưa bó hoa cưới cho Tống Dật cầm lấy, một tay vẫn nắm chặt tay anh, tay còn lại vươn ra đón lấy micro do Trần Hạo đưa tới. Giọng nói của cô có chút trầm lắng: "Thật ra tôi muốn nói với anh ấy một câu: Em muốn cùng anh nắm tay cả đời!"
Trần Hạo phì cười: "Hai người mau đặt một cái còng tay đi!" Anh ta nắm đôi bàn tay đang đan vào nhau của Thuần Thuần và Tư Dật giơ lên cho mọi người bên dưới xem. "Mọi người thấy không? Không muốn buông tay! Thật là ghen tỵ quá đi mất." Anh ta bèn đổi chủ đề sang Tống Tư Dật: "Này, riêng tư hai người tán tỉnh lẫn nhau thế nào thì hôm nay nói vài câu trước mặt mọi người xem!"
Tống Tư Dật không có ý định cầm micro mà nháy mắt ra hiệu cho An Thuần Thuần cầm micro giúp anh.
"Hai người các người đừng có ân ái hoài thế chứ?" Trần Hạo oán than.
Vương Tiểu Vy đột nhiên xuất hiện bên cạnh Trần Hạo hù anh chết khiếp: "Nào, chú rể Tống Tư Dật, cậu kể chút về quá trình yêu đương của hai người đi!"
Trần Hạo cũng góp vui: "Đúng, đúng! Kể đi nào, ở đây đều là người nhà chúng ta cả mà! Haha."
Vương Gia Nghị và Đỗ Hạo Thiên vỗ tay như sấm.
Tống Tư Dật nhìn sang An Thuần Thuần, dùng ánh mắt ngọt ngào như mật nhìn nhau, cô cười nhẹ, xấu hổ khẽ gật đầu, ánh mắt cả hai tràn ngập ý cười. Anh nhìn micro cô cầm đưa lên giúp anh, thoải mái nhìn cằm chằm cô mà nói, cứ như cả thế giới chỉ còn mỗi mình cô: "Anh cảm thấy bản thân mình chưa đủ tốt, cho nên sau này anh sẽ càng tốt hơn. Anh biết, có thể anh sẽ không phải là người chồng tốt nhất nhưng mà anh sẽ càng cố gắng tốt hơn, yêu em hơn, cưng chiều em hơn, cả đời thương em, yêu em, chỉ quan tâm nhất đến em và con của chúng ta!"
Mắt An Thuần Thuần lấp lánh nước mắt: "Em biết mình không phải cô vợ hoàn mỹ nhưng em sẽ làm cô vợ hoàn mỹ nhất trong lòng anh! Em cũng muốn quan tâm anh hơn, yêu anh, thương anh, yêu hương con chúng ta. Tống Tư Dật, em yêu anh!"
Thời khắc hoàn mỹ nhất trong cuộc đời mỗi người là lúc thú nhận tình cảm của bản thân, dù là đã, đang, hoặc chưa yêu thì ai cũng có cho mình một ảo tưởng về tình yêu tuyệt đẹp.
Chắc hẳn có đôi khi chúng ta cũng sẽ mong muốn có được một tình yêu không gặp bất kỳ gian truân trắc trở nào, nhưng nhìn lại chặn đường của họ bạn sẽ thấy, tình cảm tuổi học trò vốn dĩ rất vô tư thuần khiết, có rụt rè trong tình cảm, rối rắm của tuổi trẻ cùng những phút giây rung động trong trái tim.
Có lẽ sợi dây tơ hồng đã buộc vào bọn họ từ lần đầu tiên gặp mặt.
"Anh thích một cô gái dịu dàng."
"Là ai?"
"Em!"
...
"Ba mẹ em, bảo anh quản em?"
"Là anh lo em yêu sớm!"
...
"Tại sao em chọn màu xanh?"
"Em thích màu xanh, còn anh?"
"Bị ám ảnh màu xanh. Vì em nên anh bị ám ảnh!"
.....
"Rất thích anh, nhưng sợ anh từ chối!"
"Anh chưa bao giờ muốn từ chối em!"
....
"Em biết anh vạch sẵn âm mưu cho em chui vào!"
"Cũng không tính là âm mưu đi! Cùng lắm chỉ là sắp xếp của anh!"
"Anh lừa em!"
"Không phải em đã cam tâm tình nguyện nhảy vào rồi sao?"
"... Anh hại em bị đuổi ra khỏi nhà!"
"..."
"... Hại em bị anh lừa gạt kết hôn sớm!"
"..."
"Đều là do anh lừa em!"
"..."
...
"Em sẽ tha lỗi cho anh!"
"Ừkm, cảm ơn em!"
"Anh phải nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, lau nhà,... nói chung là việc nhà anh phải làm hết!"
"Được anh làm hết! Em hết giận là được!"
"Còn có, em muốn đặt tên con chúng ta là Tiêu Tiêu và Khiết Khiết."
"..." Anh sợ sau này con sẽ khóc vì tên của nó.
--- ------Hoàn chính văn