"Một người vừa trung thực vừa ái mộ ngài sẽ trung thành hơn so với cấp dưới."
Những lời này không sai. Sự trung thành xuất phát từ đạo đức ở một số thời điểm sẽ trở nên rất mỏng manh, còn trung thành vì yêu thì thường không để ý tất cả mà hy sinh cho đối phương huống chi tình cảm này còn kéo dài suốt bảy năm.
Lý Tư biết rõ đạo lý này cho nên mới nhắc tới trong báo cáo. Cách làm của hắn cũng không quá đáng vì hắn trung thành với Crato, trung thành đến mức hoàn toàn không quan tâm Diệp Huyên có vì chuyện này mà tổn thương hay không. Mà Crato thì sao? Hắn có phải cũng nghĩ vậy hay không?
Diệp Huyên nghĩ là có.
Điều này cũng là dễ hiểu. Khi đó Crato không biết Diệp Huyên, đột nhiên nhảy ra một người ái mộ đối với hắn đó chỉ là người xa chẳng có ấn tượng gì. Mặc dù Diệp Huyên sắp trở thành sĩ quan phụ tá của hắn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi.
Crato đã từng nói, hắn không phải là người cao thượng gì. Trong kế hoạch quan trọng như vậy sử dụng chút thủ đoạn, đừng nói là Crato, ngay cả Diệp Huyên cũng sẽ đồng ý với đề nghị này. Hơn nữa, phần tình báo này Diệp Huyên không thể xem. Nếu tình huống nguy hiểm không xuất hiện, Diệp Huyên cũng sẽ không biết gì cứ tiếp tục làm việc mình nên làm.
"Nói tới nói lui, tôi cũng thật nhiều chuyện." Diệp Huyên nhìn Crato, trong giọng nói không có sự chế giễu mà ngược lại rất bình tĩnh nói: "Làm một đứa ngốc, " cô cười một tiếng, "Không phải thật tốt sao?"
"Anh..." Crato hiếm khi giật mình như bây giờ, hắn muốn giải thích, lại không biết mở miệng như thế nào.
Phần báo cáo này là nửa năm trước Lý Tư giao cho hắn, lúc đó hắn cũng không có ý kiến. Đúng như Diệp Huyên nghĩ, mặc dù Crato điều cô làm sĩ quan phụ tá nhưng đối với Cra tướng quân mà nói, Diệp Huyên chẳng qua chỉ là một con cờ trong kế hoạch thôi. Cho dù con cờ này có thầm mến hắn bảy năm hay không, hắn cũng không quan tâm. Diệp Huyên không có tình cảm với hắn, hắn vẫn sẽ điều cô làm phụ tá. Hai chuyện này không liên quan đến nhau. Có điều lúc hắn đưa ra quyết định cũng có ý muốn lợi dụng phần tình cảm này.
Chuyện này là sự thật, lúc ấy hắn đã đồng ý với đề nghị của Lý Tư.
"A..." nụ cười trên mặt Diệp Huyên càng rực rỡ hơn. Trong phòng không bật đèn, cả căn phòng tối tăm đến đáng sợ, chỉ có một đôi mắt bị phủ lệ quang, ở trong bóng tối tỏa sáng.
Cô khóc? Tựa như có bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim hắn. Trước giờ chưa từng có, trước giờ hắn chưa tùng trải qua loại cảm giác như vậy—— thống khổ, vô cùng sốt ruột, cấp bách, cổ họng như tắc nghẹn. Khi nhận ra bản thân làm Diệp Huyên tổn thương hắn hắn đau đến không thể hô hấp.
Nhưng Diệp Huyên cũng không có khóc. Đừng khóc, cô một lần lại một lần cảnh cáo mình. Khi vừa nhìn thấy đoạn báo cáo kia, đầu óc cô trống rỗng, tiếp đó là tức giận phát run. Cũng không phải vì bản thân bị lợi dụng mà là tâm tư thiếu nữ cứ như vậy không che đậy phơi bày ra trước mặt đối phương. Tất cả mộng tưởng, tất cả sự cố gắng không chút nào che giấu bị moi ra mặc cho người khác phán xét. Giống như là một người bị lột sạch quần áo, phơi bày tất cả giữa ban ngày
Cô không biết ánh mắt hắn lúc đó như thế nào, thậm chí cô còn không dám nghĩ tới lúc Crato thấy phần báo cáo này, có phải là coi như không liên quan đến mình, đảo mắt liền đem chuyện không đáng nhắc tới này ném sau? Hay là cảm thấy buồn cười, cảm thấy loại người như cô đúng là không biết tự lượng sức mình? Thậm chí là sinh lòng chán ghét, bởi vì bị một người xuất thân thấp hèn như cô thầm mến cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đối với một quý tộc thuần huyết.
Diệp Huyên biết, hiện tại Crato sẽ không nghĩ cô như vậy. Cho dù Crato từng dùng loại ánh mắt ác ý nhìn vào phần tình cảm này thì cũng không phải lỗi của hắn bởi lúc đó bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Cô không thể tức giận, không muốn vì lòng tự ái buồn cười này mà chỉ trích Crato, thế nhưng cơn sóng xấu hổ cùng thất vọng cứ bao quanh cô, cô không có cách nào thoát được. Cho dù cô đã trưởng thành, cho dù cô có tài sản có địa vị, nhưng khi tâm tư thầm kín của mình bị phát hiện, cô chợt nhận ra mình chỉ là một người đơn độc nhỏ bé.
"Xin lỗi, tôi quá kích động." Cuối cùng, Diệp Huyên không nói gì, chẳng qua là thần sắc bình tĩnh xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi dinh thự của Crato, Diệp Huyên không có mục đích đi trên đường. Cô cũng không biết mình phải đi nơi nào, lúc ấy trong đầu chỉ có một ý niệm, phải rời khỏi đó, rời đi nơi khiến cô không thể thở nổi. Trong lòng cô bây giờ rất ảo não... vốn là muốn bày tỏ với Crato, nhưng mà bây giờ lại không cách nào nói ra miệng. Đang lúc mờ mịt nhìn xung, máy truyền tin trong túi vang lên. Cô liền lập tức nhấn nút trả lời, là Crato sao? Có phải là hắn không?
Trong ống nghe truyền tới âm thanh ngọt ngào của AI nhưng không mang theo chút tình cảm nào: "Diệp tiểu thư, đã có kết quả kiểm tra sức khỏe của ngài rồi, xin ngài hãy mau tới nhận." Lúc này Diệp Huyên mới nhớ ra, ngày thứ hai sau khi trở lại hệ Mặt Trời cô liền đi làm kiểm tra toàn diện vì sợ cây Dalhia sẽ khiến cơ thể bị ảnh hưởng, ngoài ra còn kiểm tra xem...có mang thai không. Cô cười khổ, tiện tay gọi một chiếc phi cơ công cộng bay đến bệnh viện.
Điều khiến Diệp Huyên cảm thấy kỳ quái chính là phụ trách tiếp đón cô không phải AI, mà là một nữ bác sĩ mặt mũi hiền hòa. Nữ bác sĩ có chút do dự nhìn phía sau Diệp Huyên, mới ôn nhu hỏi: "Cô đi một mình sao? Có người thân đi cùng không?"
Diệp Huyên theo bản năng cảm thấy không đúng: "Bác sĩ, kết quả kiểm tra của tôi... xảy ra vấn đề sao?"
"Oh, không phải..." Nữ bác sĩ muốn tỏ ra không có chuyện gì lớn. Cô dừng một chút rồi lấy ra tờ kết quả đưa cho Diệp Huyên "Cô tự xem một chút đi."
Rậm rạp chằng chịt đều là thuật ngữ y học chuyên nghiệp, Diệp Huyên không nhìn kỹ, bất an trong lòng càng tăng lên—— chuyện nhỏ như nhận báo cáo kết quả kiểm tra mà phải do bác sĩ đích thân làm cộng thêm biểu hiện kì quái của vị bác sĩ—— ngón tay hoạt động càng lúc càng nhanh, dường như là qua rất lâu, hoặc chỉ là qua mấy giây, ngón tay Diệp Huyên dừng ở trang cuối cùng tờ báo cáo, đập vào tầm mắt là hàng chữ—— "Người mắc bệnh xuất hiện triệu chứng suy kiệt hệ hô hấp nghiêm trọng, nguyên nhân tạm thời không rõ."
"Hệ hô hấp..." cô kinh ngạc nhìn nữ bác sĩ đối diện, có chút mờ mịt lập lại một lần, "Suy kiệt hệ hô hấp?"
Nữ bác sĩ lộ vẻ thương hại cầm tay Diệp Huyên: "Đây cũng không phải kết quả cuối cùng, chúng tôi đề nghị cô đến bệnh viện lớn kiểm tra lại, có lẽ..." cô không có nói tiếp bởi vì Diệp Huyên đã lắc đầu.
Kết quả không sai, Diệp Huyên biết, là do cây Dalhia. Cây Dalhia chỉ tác động đến điều chỉnh giả nhưng cô lại bị ảnh hưởng, phía bệnh viện khẳng định cũng không tìm được nguyên nhân.
"Còn bao lâu?" Trong đầu cô rối bời, căn bản không biết mình đang suy nghĩ gì, chẳng qua là dựa vào bản năng đặt câu hỏi, "Tôi... còn bao nhiêu thời gian?"
"Nếu như, " nữ bác sĩ do dự một hồi, vẫn trả lời, "Nếu như chữa trị thích đáng, còn có nửa năm."
Nửa năm... Diệp Huyên đứng lên, cô không thấy được vẻ mặt mình, chỉ thấy nữ bác sĩ lo lắng nhìn cô, giống như đang nhìn xác chết biết đi."Cám ơn ngài." cô gật đầu với nữ bác sĩ, bước chân lảo đảo đi ra ngoài.
Bên ngoài bệnh viện là thế giới náo nhiệt, cùng bệnh viện yên tĩnh như là hai không gian đối lập. Bây giờ nên đi đâu? Diệp Huyên đứng ở ven đường, cô không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình có thể đi đâu. Cô không cha không mẹ, bởi vì công việc đặc thù, cô cũng không có bạn bè. Khi nhìn thấy những chữ đó cô liền nghĩ ngay đến người đàn ông kia.
May mắn, Diệp Huyên cảm thấy may mắn vì mình chưa bày tỏ với Crato. Một người chỉ có thể sống nửa năm cần gì phải muốn thứ tình yêu xa vời này. Crato đã từng nói với cô, những người bị suy kiệt sau một thời gian dài chữa trị cũng lần lượt qua đời, đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đội một mực không tiếp tục nghiên cứu trên hành tinh Dopulo.
Nguyên nhân tại sao người thường như cô cũng xuất hiện tình trạng này Diệp Huyên không còn muốn biết nữa. Trong lòng cô không có bi thương, không có oán hận mà chỉ có cảm giác vô lực, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cứ mãi không được sợ hãi, cứ mãi dũng cảm, giống như muốn dùng hết sức lực của cả đời, cô thật... không có cách nào tiếp tục nữa.
Bất ngờ không kịp đề phòng, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Sau đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô.
Diệp Huyên quay đầu, tầm mắt bị nước mắt làm mơ hồ, cô không thấy rõ vẻ mặt Crato, chỉ có ánh mắt màu vàng nâu kia, trong suốt lại tĩnh táo.
"Anh đoán, em đã nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe." Giọng nói vẫn lãnh đạm, cũng không có tức giận vì trận cãi nhau kia, cũng không có bởi vì Diệp Huyên khóc mà nghi ngờ.
"Không." Diệp Huyên trả lời theo bản năng, cô không muốn để cho Crato biết mình sắp chết, "Tôi không biết anh đang nói gì."
"Em phải biết rằng nói dối trước mặt anh không có lợi ích gì." Phát hiện Diệp Huyên muốn hất tay mình ra, Crato lập tức cầm thật chặt cổ tay cô. hắn nhìn Diệp Huyên, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, "Các bộ phận trong cơ thể em đã bắt đầu suy kiệt."
Vẻ mặt của hắn khiến Diệp Huyên đau nhói, "Cho nên?" Diệp Huyên bất tri bất giác cao giọng, thậm chí mang theo một ít bén nhọn, "Anh muốn nói cái gì? Muốn chính thức nói với tôi, " cô dừng một chút, nghẹn ngào trong giọng nói đã không che giấu được, "Tôi sắp phải chết?!"
Những lời này giống như tín hiệu, nước mắt không ngừng rơi xuống, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều. Ban đầu là khóc thút thít, dần dần, đã biến thành nức nở tuyệt vọng. Diệp Huyên đứng không vững, cô lảo đảo muốn ngã xuống, muốn bản thân ngừng khóc, nhưng cho dù thế nào nước mắt cũng không thể dừng.
Từ sau 14 tuổi, Diệp Huyên cũng chưa từng khóc lớn như vậy. Cô là người kiên cường, cho dù mệt mỏi hay đau đớn, thậm chí đối mặt với cái chết cô cũng cố gắng không lộ vẻ mềm yếu trước mặt người khác nhưng hiện tại, cô không muốn cậy mạnh chống đỡ nữa.
Crato không nói gì, hắn đưa tay ra kéo Diệp Huyên vào trong ngực. Người phụ nữ trong ngực lại khóc lớn tiếng hơn, Crato không an ủi cô, mà là mặc cho cô tiếp tục khóc, để cô đem mệt mỏi cùng ủy khuất nhiều năm trút ra ngoài.
Khóc đi, khóc đi... Crato biết cảm giác này, bởi vì không có ai để bản thân có thể dựa vào, cho nên phải đem mình trở nên kiên. Mà bây giờ, hắn nguyện ý làm người có thể khiến cô toàn tâm toàn ý dựa vào khóc.
"Em sẽ không chết." hắn nói bên tai Diệp Huyên, giọng nói bình thản lại khẳng định, "Trên thế giới này không có gì anh không làm được, quan trọng là anh có muốn làm hay không."
Không biết tại sao, Diệp Huyên phốc xuy bật cười, trong mắt cô còn vướng lệ, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: "Giọng điệu các quý tộc an ủi người thật là chọc người ghét."
"Anh cũng không phải là đang an ủi em, chẳng qua là trần thuật sự thật." Crato rủ mi mắt, cúi đầu nhìn Diệp Huyên, "Em cho là giọng của quý tộc chọc người ghét, vậy anh thì sao?" Phát hiện Diệp Huyên nghi ngờ ngẩng mặt lên, hắn cảm thấy tim mình dường như đập nhanh hơn. hắn dừng một chút, cố gắng dùng giọng bình thản hỏi, "Anh khiến em ghét sao?"
Diệp Huyên không nói gì, cô cứ như vậy nhìn Crato, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vết nước mắt chưa khô nhìn chật vật cực kì. Cô trầm mặc, lâu đến mức trong mắt Crato rốt cuộc lộ ra thấp thỏm, cô mới vùi mặt vào sâu hơn trong ngực Crato, hai tay ôm ngang eo, nhỏ giọng thầm thì một câu: "Hừ, ghét."