"Đền tiền."
Một giọng nói nhu hòa vang lên, mọi người đều có chút sửng sốt.
"Tiểu thư, cô nói cái gì?"
Người dẫn dầu tự gọi là lão Hắc không thể tin được cười nói.
"Tôi nói đây là xe của bạn tôi, các người làm hỏng thì phải đền tiền, hơn nữa..."
Cười cười rồi nhỉnh lên đồng hồ đeo tay một chút, Gia Minh bất đắc dĩ vuốt tay, nói: "Tôi còn có việc, không rảnh để đi với các người."
Xác định những lời mà cô gái trước mặt này nói, mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, Đông Phương Uyển định lên xe thì thấy tình cảnh này nên có chút bận tâm hô lên một câu:
"Chị Tố Ngôn, chị...Chị đừng như vậy..."
Gia Minh cũng lười nói nhiều lời, việc này chỉ là chuyện nhỏ nhưng việc tới trễ hội quán mới là phiền phức, hiện nay Gia Minh và Linh Tĩnh ở trường học nên thời gian về nhà ăn cơm không có nhiều lắm, huống hồ cha mẹ Linh Tĩnh đối với hắn còn tốt hơn cả Linh Tĩnh, có một lần đi trễ, khi đến hắn thấy mọi người đều không ăn mà đang chờ hắn làm cho hắn rất băn khoăn. Hắn nhíu mày định ra tay thì thấy những người kia đều nở nụ cười.
"Ha ha, bọn mày nói cô gái lớn lên rất đẹp này có phải là bị điên rồi không."
Một tên trong đó phát biểu quan điểm, lão Hắc gật đầu:
"Tao thấy hình như có chút giống, tiểu thư, chúng tôi không định làm bị thương người, cô thức thời cho tôi một chút. Tiểu ngũ, trực tiếp nhét cô ta vào trong xe miễn cho gặp thêm phiền toái, chúng ta đi!"
Quay đầu lại vỗ vỗ vai đồng bạn, hắn cũng lười quản lý người phụ nữ này, ngay khi tiếng xe nổ máy vang lên thì ở phía sau truyền tới một tiếng hét thảm thiết.
Quay đầu nhìn lại, bọn họ thấy tiểu ngũ cầm xích sắt đã ngã trên mặt đất, người phụ nữ kia thì cầm lấy xích sắt của hắn sau đó quơ về phía người còn lại trên xe máy.
Một tia sáng xẹt qua bầu trời!
Nhìn giống như tùy ý vung tay thế nhưng lực lượng lại vô cùng lớn, căn bản không kịp né tránh thì sợi xích đã va vào chiếc mũ bảo hiểm. "Phanh" một tiếng, tên này đã bay ra ngoài, khi hắn ngã trên mặt đất thì cái mũ bảo hiểm đã bị vỡ ra một lỗ lớn, chiếc kính chắn gió bị vỡ ra thành nhiều mảnh vụn văng ra khắp nơi, máu từ trong chiếc nón bảo hiểm không ngừng chảy ra.
Xích sắt như một con rắn có linh tính bay trở về rồi nhẹ nhàng quấn lên tay cô gái.
Xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ, trong nháy mắt đó, Đông Phương Uyển hầu như không thở nổi, những người xem náo nhiệt hai bên đường thì nhanh chóng rời khỏi, tiểu Ngũ thì còn đang nằm trên mặt đất rên rỉ.
Cô gái này dùng tay trái vuốt mái tóc dài của mình sau đó cười nhạt, nói:
"Xin lỗi, tôi đã nói rồi, không làm rõ việc này thì ai cũng không được đi, các người... có bồi thường tiền không?"
Tên dẫn dầu khi thấy thảm trạng của huynh đệ thì trong nhất thời miệng mở ra khép lại vài lần, trước đây hắn đánh nhau vô số lần nên hắn biết muốn tùy ý đánh ra một đòn làm cho người nồi trên xe máy văng xuống, nón bảo hiểm cũng bị đánh vỡ thì lực lượng cần dùng là vô cùng lớn, khi nhìn về phía người phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối này hì hắn biết cô ta vẫn còn dư lực, người phụ nữ này thoạt nhìn rất mê người, nhưng mà... Cô ta là quái vật ư?
Sau khi bối rối, một tên cầm gậy ở bên cạnh đột nhiên hô to một tiếng: "Mẹ nó!" rồi trực tiếp lao tới.
"A Mộc, cẩn thận!"
Hắn gấp gáp hô lên một tiếng nhưng đã chậm, cây gậy đập xuống va chạm với xích sắt trên tay Gia Minh, bị một lực phản chấn thật lớn nên a Mộc phải lui lại một bước, Gia Minh nắm lấy một tay hắn rồi kéo lại.
Trong mắt của mọi người, cô ta nở một nụ cười, giống như là tư thế kéo một đứa bé, a Mộc bị lôi lại, trước khi tiếng thét thảm thiết vang lên thì mọi người đều có thể nghe rõ ràng tiếng xương bị gãy, chỉ bị kéo một cái mà cánh tay của tên này đã bị gãy thành mấy khúc, sau đó cây gậy bay lên, cô ta tiện tay cầm lấy.
Phanh --
Người lái và chiếc xe máy đều ngã xuống đường, Đông Phương Uyển và hai cô bạn đều há to miệng không khép lại được. Trong nháy mắt đó, người phụ nữ này dưới ánh đèn đường tạo thành một tư thế vô cùng hoàn mỹ.
Tùy ý ném cây gậy xuống đất, Gia Minh nhíu nhíu mày, nói:
"Tôi cũng không muốn như vậy, bây giờ có thể nói chuyện được chưa..."
Lời còn chưa dứt thì chiếc xe máy ở phía trước đột nhiên khởi động sau đó gào thét chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát mà đã có bốn người ngã xuống bọn họ đã không còn có ý định dẫn người đi nữa, dù sao chiếc đĩa từ đã lấy được, những việc khác có thể nói sau.
Trong nháy mắt, chiếc xe máy chạy nhanh qua hai cái đèn đường, bọn họ đang muốn chạy về phía con đường ở phía trước thì một sợi xích bay tới, trực tiếp va vào xe máy.
Ầm --
Xe máy và hai người bay xéo qua một bên sau đó ngã ở trên đường, chiếc xe máy văng đi hơn mười mét, hai người trên xe thì một văng vào góc tường, tên gọi là lão Hắc thì cẩn thận hơn nên cả người chỉ bị trầy da chảy máu, hắn định đứng dậy nhưng cho dù cố thế nào thì cũng không dậy nổi.
Một đợt tiếng giầy vang lên, hắn cố gắng ngồi dậy. trong tầm mắt mơ hồ của hắn hắn thấy người phụ nữ kia đứng cách đó không xa đang cúi người xuống nhặt một cây gậy sau đó đến gần hắn:
"Vừa rồi tôi nói cái gì?"
Giọng nói lạnh lùng trôi qua thì cô đánh xuống một gậy làm cho hắn không dậy nổi nữa.
Đông Phương Uyển dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mọi thứ, khi Giản Tố Ngôn từ trong túi của tên kia lấy ra ví tiền rồi lấy tất cả tiền và giấy CMND, cô nhìn về phía hai người bạn, nói:
"Các cậu chờ một chút."
Cô chạy tới chỗ người nam trung niên rồi cầm lại cái đĩa từ.
Trong chốc lát, chiếc xe con một lần nữa nổ máy rồi chạy ra bên ngoài. : TruyệnFULL.vn
Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Đông Phương Uyển không dám nói gì, thỉnh thoảng cô cũng lén nhìn về phía gò má của Giản Tố Ngôn, một lát sau đối phương quay đầu lại, nói:
"Làm sao vậy?"
"Ách, ách... Không có gì, em chỉ muốn nói, cảm ơn...Cảm ơn chị."
"Không có gì, xuống ở đây ư?"
"Ách, cũng được..."
Mặc dù giọng nói của đối phương vẫn bình thản như trước, nhưng mà với những gì vừa mới trải qua thì nếu đối phương đã có ý cho ba người xuống thì ba người nào dám còn ngồi trên xe.
Xe con chậm rãi ngừng lại, ba người xuống xe rồi nói lời cảm ơn, đến khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt thì ba thiếu nữ mới vỗ ngực nhìn nhau, khuôn mặt của ba người đều tràn đầy sự hưng phấn.
"Tốt, thật là lợi hại, chúng ta vừa rồi hình như đã gặp được nữ hiệp..."
"Quá tuyệt, tớ đoán cô ta là thành viên bộ đội đặc chủng!"
"Là sát thủ, khẳng định là sát thủ thẩn bí nhất, cực giỏi a..."
Dưới ánh đèn đường ba cô gái vô cùng hưng phấn bàn luận.
Đêm đó, trong biệt thự của Đông Phương gia.
"...Đưa tay kéo nhẹ một cái thì người kia liền ngã xuống đất, cánh tay bị kéo liền gãy thành mấy đoạn, cô ta đá cái gậy lên, rồi nắm lấy sau đó vung lên... Dù sao con học cũng không được, tư thế của cô ta rất tiêu chuẩn, giống như là tư thế làm mẫu của người đánh bóng chày vậy, tên bị đánh và chiếc xe ngay lập tức ngã xuống đất, kế tiếp..."
Trong phòng khách có ba người, Đông Phương Uyển, Đông Phương Lộ và Trần Cô Hạ - người đến đây để dạy võ cho Đông Phương Lộ, lúc này Đông Phương Uyển đang hưng phấn kể lại những gì mà mình trải qua.
Những tư liệu mà cô đem về đối với cô chỉ là đứng thứ hai mà thôi, những thứ mà cô trải qua tối nay mới thật sự là thứ làm cho cô hưng phấn, cô không ngờ năng lực cá nhân lại có thể làm đẹp mắt như vậy.
Trước đây cô chỉ cảm thấy dẫn theo một đám người ung dung xử lý, ứng phó mọi tình huống mới là tuyệt vời nhất, bây giờ, thứ là cho cô cảm giác tuyệt vời lại thêm một loại.
"Em nói... Cô ta tùy tiện kéo một chút thì cánh tay của người kia liền bị gãy thành mấy khúc?"
Sau khi nghe cô hình dung, Đông Phương Lộ nhìn sang Trần Cô Hạ ở bên cạnh sau đó nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy... Chỉ kéo nhẹ một cái, giống như là nắm tay vậy..."
Đông Phương Uyển cố gắng bắt chước lại động tác đó.
"Thầy, có người có thể làm được như thế ư?"
"Trên lý thuyết thì có thể, đương nhiên tôi vẫn chưa thử qua."
Trần Cô Hạ nhíu mày, nói:
"Thân thể của con người nhìn thì rất mạnh nhưng thật ra rất yếu đuối, làm gãy xương chỉ là một việc đơn giản, dựa theo lời tiểu Uyển nói thì người kia đang ngã về phía sau, sau đó bị kéo, cô gái kia nhất định là dùng ám kình một cách xảo diệu nên mới làm gãy xương, nhưng mà có thể làm được như vậy thì cô ta nhất định có nội lực, hơn nữa thời gian tu luyện còn rất dài..."
"Không có, không có, cô ấy cùng không phải là lão yêu bà."
Đông Phương Uyển nói:
"Em dám cá tuổi của cô ấy sẽ không hơn hai mươi, hơn nữa còn rất đẹp, khí chất lại rất cao nhã làm cho người khác khi nhìn vào rất là thoải mái, nếu anh nhìn thấy thì anh nhất định sẽ thích cô ta."
"Không thể nào..."
Đông Phương Lộ cười nói.
"Trừ phi anh không phải là nam nhân."
Đông Phương Uyển võ đoán quyết định, Trần Cô Hạ trầm ngâm một lát sau đó nói:
"Có lẽ cô ta có một lực lượng kỳ quái nào đó. Tiểu Uyển, con nói cô ta gọi là Giản Tố Ngôn, cô ta có quan hệ rất tốt với Nhã Hàm, nếu đúng vậy thì cô ta là người đã cùng Nhã Hàm một tuần trước quét sạch hơn mười tên bảo an của một sòng bạc, đồng thời khi đó có người dùng súng thì cô ta cũng có thể thong dong phản kích, hoàn toàn không có chút khó khăn nào."
"Không thể nào."
Đông Phương Uyển mở to hai mắt, cô nói:
"Trần bá bá, người kể chuyện của cô ấy cho con nghe một chút đi."
"A."
Trần Cô Hạ cười cười, nói:
"Tuy rằng hiện nay còn chưa xác định, thế nhưng đã có người suy đoán, nữ nhân này, rất có thể là Hoa Tulip trong truyền thuyết, vốn chúng ta gọi cô ta là Hoa Tulip tiên sinh, hiện tại, nên đổi tên thành Hoa Tulip tiểu thư..."