Ẩn Sát

Có lẽ là tình nhân mà ai đó bao nuôi... Phương Vũ Tư có chút ý xấu nghĩ. Trong lòng cô, cô ghét bất cứ người phụ nữ nào đẹp hơn mình.

Sau khi nôn mửa xong cô lại tiếp tục nôn khan, đột nhiên, ở bên cạnh có một giọng nữ vang lên:

"Phiền đã chết đi, phiền chết đi..."

Tuy rằng là tiếng Anh, nhưng Phương Vũ Tư cũng có thể nghe hiểu, rất hiển nhiên, giọng nói này có thể xem là vô cùng hoàn mỹ— cô cũng ghét bất cứ người nào có giọng nói tốt hơn cô. Cô mong muốn người này khi định hình giọng nói do không chăm sóc kỹ lưỡng mà bị hỏng mất!

"Heidy, sao rồi?"

Người phụ nữ bên cạnh đùng tiếng anh nói.

"Con ghét Gia Minh, hắn nói là đi chơi với chúng ta, vậy mà lại thất hứa!"

Hai từ này chợt lóe lên trong đầu Phương Vũ Tư sau đó biến mất.

"Gia Minh gọi điện thoại tới nói là hắn có công việc nên tới muộn một chút."

"Vậy đợi hắn tới là được, con ngủ một giấc trước được không? Ba năm trước hắn cũng thường xuyên làm như vậy, người ta mỗi ngày đều chờ hắn tới, ngày hôm sau mẹ còn nói hắn đã tới! Con rất ghét hắn!"

"Gia Minh thích cô gái có tính tình ôn nhu, con như vậy coi chừng hắn không thích đó."

"Hừ..."

Cô bé bực mình hừ một tiếng, Phương Vũ Tư thầm nghĩ cô bé là một tên ngốc, cô dùng nước lạnh rửa mặt rồi nói lời cảm ơn, sau đó lảo đảo đi ra ngoài.

Sau khi nôn xong thi cô có cảm giác tốt hơn nhiều thế nhưng thân thể lại càng không có sức lực, ngay khi tới chỗ rẽ thì cô bị một người đụng trúng, ngay khi cô suýt ngã xuống thì được một người đàn ông ôm cô, hắn nói:

"Xin lỗi, tiểu thư cô không sao chứ?"

Người đàn ông này dùng tiếng Hán nói.

Mở mắt ra cô thấy trước mặt là một người đàn ông rất có mị lực, hắn không tính là trung niên mà đại khái chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, nhìn một hồi, Phương Vũ Tư nhe răng cười:

"Ừ, không có chuyện gì, không có gì...".:.

"Thoạt nhìn thì cô đang không khỏe, muốn nghỉ ngơi ở đâu? Cần tôi đưa về phòng không?"

"Trở về phòng? Ha hả..."

Phương Vũ Tư cười lắc đầu, nói:

"Không cần, tôi đang muốn đi tới hội đấu giá, anh có thể đưa tôi tới không?"

"Hội đấu giá? Vừa lúc tôi cũng muốn đi..."

Nam nhân kia cười nói, thần sắc thì có chút chần chờ, hắn liếc mắt nhìn về phía toilet rồi nói:

"Được, chúng ta đi qua đó."

Khoát tay Phương Vũ Tư lên vai rồi nắm vòng eo nhỏ của cô, hai người đi về phía phòng đấu giá, trên đường đi Phương Vũ Tư hỏi:

"Tôi họ Phương, gọi Phương Vũ Tư, còn anh?"

"Joseph."

Người nam bên cạnh trầm ổn trả lời:

"Joseph Saliere."

"Joseph tiên sinh đến Trung Quốc là làm ăn? Hay là tới du lịch?"

"A, có một chút làm ăn nhỏ, hơn nữa thuận tiện bồi một người tới đây."

"Là vợ của ngài?"

"Không phải, thế nhưng tôi rất muốn cô ấy trở thành vợ của tôi."

"Ác, thật là làm cho người ta cảm động.

Hai người trò chuyện câu được câu không với nhau rồi đi vào phòng đấu giá, cuộc đấu giá kỳ thật sớm đã bắt đầu, ở nơi này tụ tập hơn một nửa số người nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, chỗ ngồi ở trong này không tính là đầy, tìm một chỗ đặt Phương Vũ Tư đang say khướt xuống, hắn nói lời tạm biệt rồi định đi ra ngoài tìm người, ngay khi quay đầu lại thì hắn nhìn thấy người mà hắn muốn tìm đã đến, vì vậy hắn liền cười phất tay sau đó ngồi xuống.

Mở to hai mắt có chút mông lung của mình ra, Phương Vũ Tư quay đầu nhìn lại, cô thấy hai người nữ một lớn một nhỏ đi tới, cô mơ hồ có thể nhận ra người lớn hơn là người đã giúp mình ở trong toilet, đi theo bên cạnh là một cô bé mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean, trên đầu có một chiếc mũ quả dưa, bộ dáng rất đáng yêu, chỉ là khuôn mặt của cô bé có chút mất hứng.

"Này, Marilyn, Heidy, tôi đang định đi tìm hai người đó."

"Cảm ơn."

Cô gái tóc vàng gật đầu cười rồi ngồi xuống bên cạnh, cô bé thì ngồi ở bên cạnh cô gái tóc vàng.

"Hôm nay có rất nhiều đồ tốt, Heidy, có lẽ sẽ có cái mà cháu thích."

"Hừ."

Cô bé tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:

"Tôi không có hứng thú, tôi và mẹ vốn đi chơi với một người nhưng mà hắn lại gọi điện thoại tới nói là bận nên tới trễ, vì vậy chúng tôi mới qua đây xem một chút."

"A? Là bạn của Heidy à?"

"Không phải chuyện của ông!"

Mặc dù ba người nói chuyện bằng tiếng Anh thế nhưng Phương Vũ Tư ở bên cạnh vẫn có thể nghe rõ ràng, loại cảm giác nghe trộm này làm cho cô rất thích thú, tình huống mà cô nghe hiểu là người nam rất có mị lực này đang theo đuổi cô gái tóc vàng tên là Marilyn.

Tình cảm của hai người tạm thời không nói tới, nhưng cô bé tên là Heidy này hiển nhiên là không thích người khác theo đuổi mẹ của mình, nhưng mà người mà hai người chờ kia không phải là không có tới sao? Hừ hừ, loại cảm giác này thật tốt. Nguyện người có tình trong thiên hạ...Đều không trở thành thân thuộc...

Khóc đi, khổ sở đi, đây chính là thế giới mà mình muốn, ngươi muốn có thì vĩnh viễn ngươi lại không thể có...

Tác dụng của cồn là tăng lên sự khó chịu và đau khổ trong lòng cô. Phương Vũ Tư một mặt nghĩ, một mặt nhìn hội đấu giá phía trước. Cô bé bên kia thở phì phò nâng hai má, Joseph và Marilyn không có gì để nói.

Về lần đấu giá hội này, mấy ngày trước Phương Vũ Tư đã xem qua truyền đơn, sở dĩ cô tới nơi này là vì có không ít đồ tốt được bán. Nhưng mà cuộc đấu giá đã diễn ra hơn một nửa nên có rất nhiều thứ đã được bán đi.

Joseph bên cạnh hiển nhiên là rất có tiền, hắn thỉnh thoảng cũng giơ tay lên báo giá. Chín giờ, một đôi đồng hồ Thụy Sĩ kiểu tình nhân được bán với giá tám mươi vạn, lúc này bầu không khí đã có chút nóng lên.

Tiếp theo là một bộ trang sức vô cùng quý báu, bộ trang sức này bao gồm nhẫn, vòng cỗ, khuyên tai. Phương Vũ Tư ngồi thẳng người lên, ánh mắt có chút mê ly. Nữ nhân mà nhìn thấy những vật phát sáng như thế thì luôn khó có thể chống cự.

Người đấu giá ngoại trừ nói tới xuất xứ của báu vật còn nói tới giá trị của nó, đây cũng là một trong những thứ hấp dẫn Phương Vũ Tư đến xem, tuy rằng mấy năm nay cô tích lũy được hơn một nghìn vạn, thế nhưng muốn cô tung tiền như rác để mua nó thì không thể nào.

Khi chiếc nhẫn kêu giá hai trăm vạn cô cũng tham gia báo giá thế nhưng ngay lập tức bị người khác báo giá vượt qua, cô có chút tiếc nuối, nhưng thân thể cũng ngay lập tức thả lỏng.

Trong giới nghệ sĩ cô thường nghe nói có nữ minh tinh nhận được những món quà vô cùng quý giá của những phú hào, lúc đó cô từng cười nhạt khinh thường, thế nhưng đến bây giờ cô đã không còn bạn trai, vì vậy không nhịn được ước ao nếu ai có thể đem bộ trang sức này tặng cho mình thì thật tốt.

Chiếc nhẫn đang có giá là hai trăm tám mươi vạn và không ngừng tăng cao, Phương Vũ Tư tựa vào ghế nhìn Joseph đang liên tục báo giá và cùng người phụ nữ bên cạnh nói đùa, cô gái tóc vàng Marilyn nhìn vào món trang sức trên màn hình mỉm cười mang theo chút thưởng thức và chờ đợi...

Thật là vô sỉ, phụ nữ chỉ biết lừa tiền nam nhân- Phương Vũ Tư trong lòng suy nghĩ.

Không lâu sau lúc chiếc nhẫn được bán với giá ba trăm bảy mươi vạn thế nhưng người mua không phải là Joseph mà là một tên hoa hoa công tử ở thành phố Giang Hải, người này tên là Hoàng Bính Văn, là em út của Hoàng Bính Tường và Hoàng Bính Hưng, hơn ba mươi tuổi nhưng suốt ngày ăn chơi lêu lổng, là một trong năm tên Toản Thạch Vương của thành phố Giang Hải. Khi mua được thì hắn cùng người phụ nữ bên cạnh đứng lên cười cười nhìn xung quanh, bộ dáng có chút đáng giận.

"Bộ trang sức này không phải là thứ tốt nhất đêm nay, một lát nữa sẽ có đồ tốt xuất hiện."

Joseph cười cười giải thích với người phụ nữ bên cạnh, trong khi nói chuyện thì phía trước xuất hiện một màn hình lớn rồi xuất hiện một dấu chấm hỏi, nhân viên công tác từ phía sau cầm một cái bảng đem lên.

"Các vị quý khách, tiếp theo là sự kinh hỉ lớn nhất mà chúng tôi đem đến cho mọi người. Đây là sợi dây chuyền kim cương do Tiffany làm ra, mời mọi người xem..

Khi người bán đấu giá mở tấm vải che ra thì màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, toàn bộ giới nữ trong phòng đấu giá nhất thời có chút hít thở không thông, ánh mắt mọi người đều nhìn về màn hình trước, men say của Phương Vũ Tư trong nháy mắt tiêu tan.

"... Sợi dây chuyền này có đính hai trăm hai mươi viên kim cương, tổng cộng nặng hai trăm mười lăm ca-ra, mỗi viên kim cương được thiết kế tinh xảo, sợi dây thì được nạm vàng nên rất sáng chói. Chỗ nối của móc khóa dùng ba mươi ba viên kim cương hình thang đính vào, tổng nặng 62,5 ca-ra. Sợi dây chuyền này có rất nhiều chức năng, có thể tự do thu ngắn sợi dây lại, còn có thể tách ra... Sau khi được định giá thì giá khởi điểm của nó là một nghìn ba trăm hai mươi vạn — !"

Sau khi người đấu giá nói xong thì cả phòng đều vô cùng xôn xao, hiển nhiên là bởi vì món đồ này quá mức quý báu làm cho mọi người có chút trở tay không kịp. Nữ nhân thì bị ánh sáng của kim cương làm chói mắt, nam nhân thì bắt đầu đánh giá số tiền mà mình mang theo để xem mình có đủ tiền mua không.

Giới thiệu về sợi dây chuyền này tốn hơn mười phút, bây giờ gần mười giờ, đã có người bắt đầu kêu giá, người bắt đầu là một tên mập, đây là một tên nhà giàu mới nổi gần đây ở thành phố Giang Hải, có người nói tài sản của hắn đã hơn một tỷ, thế nhưng bởi vì nhân phẩm không tốt nên giới thượng lưu không ai qua lại với hắn, việc người này thích nhất là dùng tiền đè chết người.

"Một nghìn ba trăm năm mươi vạn."

"Một nghìn ba trăm sáu mươi vạn."

Người thứ hai ra giá là Joseph, nhưng mà khi hắn báo giá thì Marilyn có chút muốn nói nhưng lại thôi.

Dối trá... Cho rằng ngại ngùng khi nhận sao, đồ yêu tiền, định nói không muốn nhưng lại tiếc nuối thật là quá dối trá... Phương Vũ Tư đố kị tới nghiến răng, trong lòng mắng thảm. Toàn bộ tài sản của cô nếu không có ai đấu giá thì cô có thể mua được nhưng vấn đề là ai nhường cho cô.

"Một nghìn ba trăm tám mươi vạn."

Người thứ ba ra giá là Lữ Nghĩa của Lữ gia, khi báo giá hắn còn khiêu khích nhìn qua tên mập.

Là một trong năm đại gia tộc ở thành phố Giang Hải, người đứng đầu hiện nay của Lữ gia là Lữ Quảng Nhân. Lữ Nghĩa là em của hắn, người này rất giỏi làm ăn, phần lớn tiền bạc của các xí nghiệp đều do hắn quản lý, thường ngày thì hắn cũng Không có ở Giang Hải, lần này trở về có người nói có một tên mập nhìn rất chướng mắt thích dùng tiền đè người nên hắn tìm tới gây chuyện một phen.

"Một nghìn bốn trăm vạn!"

"Một nghìn bốn trăm hai mươi vạn!"

"Một nghìn bốn trăm năm mươi vạn!"

Trong phòng đấu giá cơ bản chỉ có ba người này thay phiên đấu giá, tuy rằng nhìn có chút buồn tẻ thế nhưng mỗi một lần ra giá thì đều làm cho những người chung quanh có chút co quắp mặt lại, mà mỗi một lần ra giá thì Phương Vũ Tư càng cảm thấy người nam nhân này rất có mị lực.

Chỉ tiếc là cường long cũng không thể ép địa đầu xà. Saliere gia tộc mặc dù rất có tiền thế nhưng Joseph dù sao cũng chỉ là một người quản lý, hắn vốn muốn mua hai thứ này để cho Marilyn vui thế nhưng không ngờ lại xuất hiện hai tên này, khi dây chuyền lên tới một nghìn bảy trăm vạn thì hắn thở dài không báo giá nữa, hắn quay sang nhìn Marilyn cười xin lỗi.

Trong lòng Phương Vũ Tư có chút tiếc hận lại cảm thấy có chút vui vẻ, quả nhiên, trên thế giới này những thứ mà một người muốn thì thường không có được.

Sau khi Joseph rút lui thì cuộc tranh giành lúc này trở thành hai bên đối chọi, hai bên đều không chút nào tỏ ra mình yếu kém mà liên tục kêu giá, không lâu sau thì giá đã hơn hai nghìn vạn.

Khi giá được nâng lên càng cao thì thời gian đấu giá của cả hai liền dài ra, hiển nhiên là hai người đã có chút lo lắng xem tốn mấy nghìn vạn đề mua thứ này có đáng giá không.

Luận thực lực thì Lữ gia hơn tên mập này rất xa, nhưng mà đối với tên mập mà nói cạnh tranh là cuộc sống, bởi vậy sau khi giá vượt qua hai nghìn bốn trăm vạn thì sự châm chọc của hắn cũng không có dấu hiệu ngừng lại, Phương Vũ Tư khẩn trương nhìn xung quanh, một cái báo giá làm cho cô rung động, lúc âm thanh "Hai nghìn năm trăm vạn" vang lên, thì cô nghe được giọng nói của cô bé bên cạnh vang lên:

"Gia Minh!"

Giờ này khắc này cô vẫn không có tí ấn tượng nào với cái tên này, nhưng mà bị tiếng la này làm kinh động, vì vậy cô quay người nhìn sang, sau đó sững sờ: người này là một bé trai.

Đây không phải là người ở Thánh Tâm học viện hát bài "only-you" sao? Một hồi ức không tốt đẹp xẹt qua trong đầu cô sau đó cô bị cuộc chiến ở phía trước hấp dẫn.

Bên này, Heddy kéo tay Gia Minh rồi oán hận nhéo tay hắn:

"Anh! Cuối cùng! Cũng! Tới!! Em và mẹ đã đợi ở đây rất lâu!"

"Ha hả, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, có một người bạn gặp chuyện không vui nên tôi đi bối tiếp cô ấy."

Ánh mắt đảo qua ba người rồi dừng lại trên mặt Marilyn trong chốc lát, hai bên đều nở một nụ cười hiểu ý:

"Ách, hội đấu giá ư? Có thứ gì tốt không, ách, một sợi dây chuyền thật đẹp."

"Đúng vậy, rất đẹp."

Đối với đồ trang sức mấy trăm vạn thì Heidy không để trong mắt thế nhưng khi sợ dây chuyền hơn nghìn vạn xuất hiện thì ánh mắt của cô bé cũng không nhịn được bị thu hút. Gia Minh kéo tay cô bé cười cười, nhẹ giọng nói:

"Vậy... Để xin lỗi vì anh tới trễ, anh mua tặng em được không?"

Những lời này Joseph không có nghe thấy, thế nhưng Marilyn thì có thể mơ hồ nghe thấy một chút, vì vậy cô vội vàng khoát tay:

"Đừng, nó rất đắt!"

Heidy vừa cười vừa nói:

"Đúng vậy, em đã học hai năm Hán ngữ nên bọn họ hô giá em cũng có thể nghe được một chút, hơn hai nghìn vạn đó, anh đừng có nằm mơ, đi mua kẹo đường với em đi."

Thấy cô bé hiểu chuyện, Gia Minh đưa tay sờ sờ đầu nàng, Heidy lại nóng giận:

"Thân sĩ thì không được sờ loạn đầu người khác, em cũng không phải là con nít!"

Cô bé đưa tay muốn đẩy tay Gia Minh ra thì bị Gia Minh nắm lấy cổ rồi lấy cái mũ xuống sau đó làm cho tóc của cô rối xù thì mới dừng tay.

Đánh Gia Minh vài cái, Heddy tức giận trừng mắt nhìn Gia Minh, bộ dáng của cô bé có chút giống như muốn cắn người.

Nói đến tính cách ác liệt thìHeidy sao có thể so được với Gia Minh, hắn nói:

"Này, em rất thích sợi dây chuyền đó à?"

Giúp Heidy sửa sang lại mái tóc, Marilyn nhún vai, Gia Minh cười, khi thấy Joseph đang chăm chú nhìn về bên này thì hắn nói thầm vào tai Heidy:

"Cô bé, mẹ của em có thể kêu giá không?"

"Em không phải là cô bé, mặc kệ anh!"

Heidy trợn mắt liếc nhìn hắn, sau đó lại nhịn không được từ chỗ mẹ của mình lấy thẻ bài đưa cho Gia Minh.

"Không phải là để anh dùng."

Gia Minh cười cười rồi nói nhỏ vào tai Heidy vài câu, Joseph nghi ngờ nhìn Gia Minh, là thành viên trung tâm của Saliere gia tộc nên hắn cũng biết Marilyn lần trước được một người thần bí cường đại cứu giúp, lần này đi theo tới Giang Hải là do hắn muốn nhìn người này một lần, trước kia hắn từng nói bóng nói gió để tìm hiểu tin tức thế nhưng hai người đều rất cảnh giác không hề nói bất cứ cái gì, lúc tới Giang Hải, người đầu tiên mà bọn họ gặp lại là một học sinh? Ba năm trước đây hắn vẫn còn con nít a...

Giá đã tăng lên tới hai nghìn bảy trăm vạn, sau khi nghe Gia Minh nói xong thì Heidy mở to mắt, sau khi xác nhận lại thì cô bé đưa tấm thẻ trả lại cho mẹ mình rồi nói nhỏ vào tai cô, sau khi nói xong, Marilyn mở to mắt nhìn Gia Minh, Gia Minh chỉ cười gật đầu. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn

Không lâu sau, Marilyn nhìn Gia Minh rồi bất đắc dĩ cuời, thoạt nhìn là cô đã đáp ứng một yêu cầu vô lý nào đó.

Phía trước, tên mập cắn răng, hô: "Ba nghìn vạn!", trong khoảnh khắc mọi người đều ồ lên, thoáng một cái là bỏ thêm ba trăm vạn, hiển nhiên là hắn muốn cho Lữ Nghĩa không theo nữa, Phương Vũ Tư hít sâu một hơi rồi khẩn trương nhìn về phía Lữ Nghĩa, cô nghĩ nếu có người đưa nó cho cô thì có lẽ cô sẽ hưng phấn tới mức té xỉu, ngay sau đó cô nghe được tiếng đấu giá vang lên.

"Năm nghìn vạn."

Giọng nói này có chút bình thản lại có chút kỳ quái, bởi vì đây là một giọng nữ nước ngoài. Sau khi giá được báo ra thì cả phòng đều yên tĩnh, người đấu giá tựa hồ là đang xác định xem mình có nghe nhầm không. Người kêu giá tất nhiên không phải là Lữ Nghĩa.

Trong nháy mắt đó Phương Vũ Tư trong đầu trống rỗng, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn qua cô gái tóc vàng bên cạnh Joseph đang đặt thẻ bài xuống rồi nhìn về phía Gia Minh đang cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui