Ánh đèn nhợt nhạt trên sân khấu nhuộm đẫm khung cảnh bóng tối cổ điển, hoài cựu, lời độc thoại mở đầu tựa như nói mê xen lẫn trong khúc nhạc dạo cực dài ca khúc Nhân Danh Đức Cha có cảm giác hình tượng nhất xuất hiện trên thế giới này sớm hơn mấy năm.
Trong quán rượu, giữa cơn mưa phùn, khi tiếng ca đã hoàn toàn trải ra, ánh đèn đường lóe lên ở nơi xa, xe cộ lui tới qua lại, có đôi khi những thứ như số lượng lại nói rõ được mọi vấn đề, khi tất cả mọi người tụ tập tại nơi này đều duy trì yên lặng, chăm chú lắng nghe, đứng ở trong đó, ngươi sẽ cảm thấy giai điệu kia hầu như bao phủ cả thành phố, bao phủ cả cái thế giới bên dưới bầu trời này.
Lại nói tiếp, những người đang đứng trong mưa này có lẽ còn may mắn hơn những người đã tiến vào trong quán rượu, cứ việc sân khấu đã bị ánh đèn biến thành hai màu đen trắng mơ hồ, nhưng trong bối cảnh xám xịt đó, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn thấy mấy chiếc mặt nạ hình trái cây buồn cười kia vẫn khiến không khí có thể cảm nhận được bị hòa tan đi - Thân ở giữa đám người, tạm thời không nói đến Joseph hiểu về lời ca thế nào, nhưng rõ ràng hắn cũng bị ca khúc ảnh hưởng, sở dĩ Marilyn, Heidy say mê trong đó, có lẽ lý do yêu ai yêu cả đường đi lại càng lớn hơn một chút. Mà ngồi ở bên cạnh, tâm tình của Phương Vũ Tư cũng chỉ có thể dùng rung động để hình dung.
Cũng như lần đầu tiên Hoàng lão và Trịnh Tắc Bồi nghe Đông Phong Phá, khác với người bình thường khi nghe ca khúc chỉ đánh giá đơn thuần rằng có dễ nghe hay không, có thích hay không, là một người tương đối chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm nhạc, đồng thời với việc cảm nhận ca khúc, bọn họ còn âm thầm đánh giá sức ảnh hưởng của ca khúc này, phán đoán xem nó có được hoan nghênh hay không, có thể nổi tiếng được hay không. Thực ra phần lớn ca khúc đều dựa vào ánh mắt của những người làm âm nhạc, dựa vào tuyên truyền, quảng cáo mới có thể nổi tiếng được, song cũng có một số ca khúc, chính là loại vừa nghe đã khiến người ta khắc sâu thế này, có thể tạo ra một trào lưu mà không cần phải nghi ngờ chút nào. Mà các ca khúc được ban nhạc Khái Niệm đưa ra, hầu như tất cả đều thuộc về thể loại này.
Ban nhạc Khái Niệm mới thành lập được mấy tháng, đưa ra hơn mười bài hát, thực sự bán quyền biểu diễn ra ngoài cũng chưa đến một nửa, song mỗi khi bán ra một ca khúc sẽ được các công ty thu băng từ ngay tại hiện trường, sau đó đùng phương pháp nhanh nhất để đưa đến tay một số ca sĩ, Phương Vũ Tư cũng nghe qua vài bài hát nhiều lần, mỗi lần đều không khỏi hoang tưởng: Nếu bài hát này do mình bát thì sẽ tạo ra ảnh hưởng khổng lồ đến thế nào...
Nhưng không nghi ngờ chút nào, đối với những thứ băng từ có lẫn tạp âm, lộ ra vẻ không chân thực kia, lúc này nghe biểu diễn tại sân khấu liền khiến người ta càng rung động hơn gấp mấy lần. Tựa như người làm đá quý phát hiện ra một viên ngọc thô, nàng có thể biết rõ ràng, một khi trải qua xử lý chuyên nghiệp, biểu diễn, ghi đĩa, những ca khúc này sẽ gây ra được ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Mỗi ca khúc đều là một phong cách khác nhau, mỗi ca khúc đều khiến lòng người rung động, mỗi ca khúc đều đảm bảo sẽ được hoan nghênh. Không được, bất kể hắn là ai thì cũng nhất định phải nói cho rõ ràng, cho dù phải hứa hẹn cùng trả giá một chút gì đó cũng không sao, chỉ cần hắn viết ca khúc cho mình...
Trong lòng bởi vì hoang tưởng mà phập phồng không chừng, nhìn cảnh diễn xuất hơi khô khan trên sân khấu, đoạn chuyển của ca khúc, một cảm giác kỳ lạ chợt xẹt qua trong óc nàng: Động tác, vũ đạo của thành viên mang mặt nạ dưa chuột của ban nhạc Khái Niệm kia dường như hơi quen mắt... Nhưng ý nghĩ này lập tức biến mất trong đầu nàng, bởi vì thiếu nữ kia không thể hiện thêm nhiều động tác và dấu tay hơn nữa... Nàng đang đánh dương cầm, lúc này đôi tay đều đang bận rộn.
Cũng vào lúc này, một nhân viên trong quán rượu cầm hai cây kẹo đường đến đưa cho hai mẹ con Marilyn ngồi bên cạnh Phương Vũ Tư, dường như còn nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này Phương Vũ Tư đã không còn tâm tình để ý đến.
Giai điệu tương phản không ngừng được đẩy mạnh rồi từ từ đến phần cuối, cuối cùng kết thúc với phần đồng ca, sự yên tĩnh xung quanh vẫn kéo dài một lát tựa như vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác hình tượng dồn dập không thể thoát ra được này. Hương Tiêu hát chính đứng trên sân khấu gõ gõ mic, ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
"Ồ ... Xong!"
"Tạm thời là như vậy, đương nhiên là hát không tốt lắm, bài hát vẫn còn có thể hoàn thiện thêm... Thứ bảy, tất cả mọi người đều cần nghỉ ngơi, tôi cũng vậy, hôm nay kết thúc ở đây, hẹn gặp lại."
Dường như đó là phong cách nhất quán của ban nhạc Khái Niệm, chưa từng trang điểm gì nhiều, không có giải thích cẩn thận, cũng không để ý đến cảm giác của người nghe, chỉ đơn giản là nói xong, cầm lấy giá mic rồi rời đi. Phía dưới theo lẽ thường vẫn là ồn ào một trận, có năn nỉ, có phản đối, cũng có người đã sớm nghe tên ban nhạc Khái Niệm nhưng là lần đầu tiên đến xem, vì vậy làm ồn ào, hỗn loạn muốn xông lên, những trường hợp như thế hầu như lần nào cũng xảy ra, chỉ là quán rượu cũng đã sớm có chuẩn bị, hơn mười người đàn ông vạm vỡ vây chặt lấy sân khấu nhỏ, ai cũng không vượt qua được.
Mắt thấy ban nhạc Khái Niệm dứt khoát bước về phía lối ra, chị Lan đứng cách đó không xa ra dấu tay nhanh lên về phía bên này. Nói lời xin lỗi với Joseph và Marilyn, Phương Vũ Tư bước về phía lối đi ra phía sau sân khấu. Một lát sau, Heidy đã ăn xong kẹo đường, cảm thấy mỹ mãn nhảy xuống khỏi ghế salon rồi nhìn quanh:
"Mẹ, phòng rửa tay ở đâu?"
"Phòng rửa tay... Để mẹ dẫn đi."
Cười bắt chuyện với Joseph - kéo tay Heidy, mẹ con hai người đi về phía phòng rửa tay ở bên kia đại sảnh, chỉ một lát sau đã biến mất trong tầm mắt Joseph.
Sau khi ban nhạc Khái Niệm rời đi, quy định hạn chế người tiến vào cũng không còn ý nghĩa gì, phần lớn bảo vệ ở cửa được rút đi, âm nhạc trở nên hơi thong thả, không ít người từ bên ngoài đi vào hỏi thăm người khác về tình hình sân khấu, trao đổi về ca khúc mới với nhau. Cứ việc tác phong độc lập độc hành của ban nhạc Khái Niệm khiến không ít người mê ca nhạc bỏ đi nhưng đến khi phong cách này trở thành thói quen, những người hâm mộ đáng tin cậy vẫn có không ít, bọn họ sôi nổi bàn luận, nếu như ban nhạc Khái Niệm tiến vào giới ca hát thì tuyệt đối có thể quét ngang hết thảy những người được gọi là ngôi sao ca nhạc kia.
Nghe những người xung quanh tán dương và sùng bái, Joseph vừa uống rượu vang, vừa tự hỏi một số chuyện cần phải tìm hiểu trong hành trình đến Trung Quốc này, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là rốt cuộc là ai đã cứu hai mẹ con Marilyn ba năm về trước.
Sau khi xảy ra chuyện của Marilyn cách đây ba năm, quan hệ giữa hai gia tộc Mafia Saliere và Gambino có một thời gian hòa hoãn, chỉ là hòa bình kéo dài đến tận bây giờ, rất nhiều mâu thuẫn vốn bị đè nén đã dần đi đến bên bờ bùng nồ. Mắt thấy chiến tranh gia tộc lúc nào cũng có thể xảy ra, gia lộc Saliere bị vây trong hoàn cảnh xấu, đương nhiên phải tìm kiếm trợ giúp nhiều hơn, mà lực lượng thần bí đã từng cứu mẹ con Marilyn cũng trở thành một trong số những trọng điểm cần liên lạc.
Đối với hơn một tháng trải qua sau khi được cứu, sau khi trở lại nước Mỹ, hai mẹ con Marilyn đều tuyệt đối giữ bí mật. Lại nói tiếp, để giữ kín bí mật này, mẹ con hai người đều phí rất nhiều sức lực, mỗi khi có người vô tình hay hữu ý nhắc đến chuyện đó thì không khí nói chuyện với các nàng sẽ lập tức trở nên lạnh nhạt, Marilyn còn nói chuyện uyển chuyển nhưng Heidy liền từ chối rất trực tiếp, vốn là đứa trẻ hoạt bát ngây thơ liền trở nên không muốn nói chuyện với người xa lạ, ngay cả khi người thân trong gia đình nói bóng gió đến chuyện kia, cô bé cũng sẽ trực tiếp quay đầu rời đi, đoạn thời gian khi mới trở về New York, chuyện khó xử trên bàn ăn như vậy đã xảy ra đến mười mấy lần.
Rất nhiều người trong gia tộc đều nói hai mẹ con họ không quá lễ phép, nhưng cha của Marilyn dường như vẫn còn áy náy về chuyện của Đường Kính Nghiêu với con gái mình, từ đó ông ta cũng đè ép không cho nhắc đến chuyện này nữa. Song tới khi gia tộc lại cảm nhận được nguy cơ sắp tới, chút áy náy này đương nhiên đã tan thành mây khói trước lợi ích của gia lộc, vì vậy mới có hành trình đến Trung Quốc của Joseph.
Nhớ lại biểu hiện mấy ngày gần đây của mẹ con Marilyn, Joseph hầu như có thể xác định rằng thiếu niên tên là Cố Gia Minh, người hát chính trong ban nhạc Khái Niệm kia chắc chắn là một trong những nhân vật quan trọng, chắc chắn Heidy đã gặp thiếu niên này trong khoảng thời gian xảy ra chuyện cách đây ba năm rồi trở thành bằng hữu. Hiện giờ mình chỉ cần điều tra bối cảnh của thiếu niên này thì sẽ hiểu được rõ ràng rất nhiều chuyện. Trong lòng nghĩ như vậy, thời gian từng giây từng phút trồi qua, cảm giác bất an mơ hồ trong lòng hắn cũng dần dâng lên.
Mười phút, mẹ con Marilyn vẫn chưa đi ra.
Xuyên qua đám người, đi tới cửa phòng vệ sinh, hắn yên lặng chờ một lát, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay lên gõ cửa phòng vệ sinh nữ:
"Marilyn, Heidy!"
Tiếng âm nhạc vọng lại, đám người ồn ào, trong phòng rửa tay không có tiếng trả lời.
Cau mày, hắn đạp văng cửa gỗ ra, cô gái mập mạp đứng cạnh phòng rửa tay trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông ngoại quốc nhanh nhẹn dũng mãnh đá văng từng cửa phòng vệ sinh một, hạ thể mấy người phụ nữ hoàn toàn bộc lộ dưới đôi mắt sắc bén như mắt ưng của người đàn ông. Bởi vì bản thân cảm nhận được sát khí khổng lồ, trong chốc lát dĩ nhiên cũng không có người nào dám mở miệng kêu lên. Cho đến khi người đàn ông kia xem hết tất cả các nơi, ánh mắt hung ác chuyển đến cô gái mập mạp, rốt cuộc mới có tiếng kêu cứu bén nhọn mà ngắt quãng vang lên.
"Cưỡng... gian..."
Mạnh mẽ xoay người lại, Joseph không để ý tới cô ta mà xông thẳng ra ngoài cửa, người bảo vệ đầu tiên xông vào vung côn lên đập về phía đầu hắn, bị hắn một cước đá bay, người bảo vệ thứ hai nhận một quyền mãnh liệt, bị đánh vào gáy rồi ngất xỉu, mang theo khí thế vô cùng mạnh mẽ, Joseph xông ra lối đi nhỏ bên ngoài phòng vệ sinh tựa như một chiến thần.
Bảo vệ cũng tốt, lưu manh cũng tốt, nhân sĩ chính nghĩa cũng được, một đám người từ hai bên bao vây tới.
Đá chân, vung quyền, oai dũng mãnh liệt, trong khoảnh khắc, bốn người vọt tới đầu tiên ngã xuống đất, đám người phía sau vẫn muốn tiếp tục xông lên nhưng lại phải dừng lại ngay lập tức, bởi vì người đàn ông trước mặt đã trực tiếp móc hai khẩu súng ra nhắm về hai đầu của lối đi.
Bởi vì những người đang chặn hai đầu lối đi lại đều là người của Sa Trúc bang nên trong chốc lát vẫn chưa có ai hét lên, hỗn loạn cũng không đến nỗi lan ra đến đại sảnh. Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây tách đám người ra đi tới, nhìn khẩu súng lục kia, không khỏi nhíu mày lại:
"Vị bằng hữu kia, tại sao anh lại gây chuyện ở chỗ tôi?"
Sau khi hắn nói xong, một người đàn ông đứng bên cạnh dùng tiếng Anh phiên dịch lại một lần. Joseph hạ thấp họng súng, dùng tiếng Trung nói:
"Hai người bạn của tôi biến mất ở nơi này."
"Hai người bạn?"
Người đàn ông trung niên nhìn về phía thủ hạ ở bên cạnh, một tên bảo vệ từ phía sau chen lên ghé vào tai hắn nói gì đó, sau đó người đàn ông trung niên hói:
"Bạn của anh là phụ nữ? Tóc vàng? Dẫn theo con gái của nàng?"
"Người của tôi nhìn thấy các nàng đi xuống bãi đậu xe ở bên dưới. Không có ai uy hiếp các nàng, cô bé có vẻ như còn rất vui vẻ, các nàng không chào hỏi anh trước ư?"
Hơi ngẩn ra, vẻ mặt hung ác của Joseph vẫn không thay đổi, một lát sau, hắn thu súng lục lại, lấy một quyển chi phiếu ra viết vài con số, sau đó xé một tờ xuống đưa tới:
"Cảm ơn, đây là bồi thường của tôi."
Nói xong, hắn tách đám người ra rồi chạy xuống bãi đậu xe.
Bãi đậu xe ở tầng dưới cùng sáng sủa, từ khi ý thức được mẹ con Marilyn biến mất hắn đã hiểu được chuyện là thế nào, vì thế cũng không nghi ngờ lời nói của người đàn ông trung niên kia, chạy đến bên chiếc xe thuê, trên cần gạt nước có giắt một tờ giấy, quả nhiên trên đó là chữ viết của Marilyn:
Không cần lo lắng, khi thời gian đến chúng tôi sẽ trở lại. TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Sau đó tiếng khởi động xe vang lên, quay đầu nhìn lại, một chiếc xe màu đen cách đó không xa chạy về phía lối ra. Ngồi ở ghế sau, Marilyn và Heidy vẫy lay về phía này:
"Không cần lo lắng!"
Đó là tiếng cười dễ nghe của Marilyn, nụ cười mê người còn mang theo vẻ áy náy.
Trong chớp mắt, trong lòng Joseph trầm xuống.
Hắn nhớ rõ, khi vừa mới quen Marilyn thì nàng đã sinh ra tiểu Heidy cho người đàn ông Trung Quốc kia. Người đàn ông Trung Quốc trở về quê hương, khi đó Marilyn rất đau buồn, đóng cửa ở trong nhà không giao tiếp với bất kỳ ai. Không có bao nhiêu bạn bè. Duới sự sắp xếp cố ý của cha Marilyn, mình chuyển đển khu biệt thự rộng lớn kia, thỉnh thoảng cũng có cơ hội tiếp cận nàng, sau khi trở thành hạn bè, thỉnh thoảng Marilyn lại nói đến Đường Kính Nghiêu ở Trung Quốc xa xôi, mỗi khi như vậy nàng đều nở nụ cười sáng lạn. Hắn từng nghĩ, có lẽ mình đã bị nụ cười đó chinh phục, có một ngày, mình sẽ làm nàng khi nghĩ đến chính mình cũng sẽ nở nụ cười rực rỡ, mê người như thế.
Ba năm trước đây, Marilyn theo Đường Kính Nghiêu đến Trung Quốc, sau đó chuyện xảy ra đã khiến tất cả mọi người không kịp trở tay, nhưng bất kể thế nào thì Đường Kính Nghiêu đã chết, sau khi đón Marilyn về New York, nàng bắt đầu chủ động tiếp xúc với công việc trong gia tộc, bắt đầu không ngừng lễ phép mỉm cười, rồi cười to. Hắn biết cái chết của người đàn ông Trung Quốc kia đã đả kích nàng rất lớn, nhưng ít ra hắn đã có cơ hội, ba năm qua hắn dùng cố gắng lớn nhất của bản thân mình để làm nàng lay động, dường như cũng có tiến triển. Chỉ là thỉnh thoảng ở chỗ không có người, Marilyn sẽ đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó rồi nở nụ cười rực rỡ mà mê người, hắn từng vô tình chứng kiến hai lần... Khi có người ở đó, nụ cười như vậy vẫn thường bị thu liễm lại... Nụ cười kia khiến hắn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Mà lúc nãy chứng kiến nụ cười của Marilyn, sự sáng tỏ nào đó chợt dâng lên từ đáy lòng - Nàng muốn thoát khỏi chính mình để đến gặp người kia, cho nên nàng cười mê người đến thế. Bất kể cố gắng thế nào, cuối cùng thì mình vẫn chậm một bước, cô gái người Mỹ yêu thích Trung Quốc từ nhỏ này, sau khi Đường Kính Nghiêu chết đi, vẫn chọn một người Trung Quốc làm chỗ gửi gắm cho mình.
Trong chuyện này, có lẽ bản thân mình chưa từng có cơ hội.
Đứng im tại chỗ, hắn lẳng lặng nhìn Marilyn ngồi ở ghế sau, vài giây sau, chiếc xe lao ra màn mưa, rời khỏi tầm nhìn của hắn.
Đại khái là trong thời gian bạn Joseph của chúng ta xông vào phòng vệ sinh, cố gắng kéo thấp mũ xuống, Phương Vũ Tư, tựa như một đặc vụ, đã tìm thấy phòng nghỉ ngơi của ban nhạc Khái Niệm.
Vượt qua lối đi phía trước, có lẽ do tác dụng của đồng tiền, quả nhiên mấy tên bảo vệ không ngăn cản nàng, chỉ là, khi nhìn thấy những nhân viên làm việc qua qua lại lại, trong lòng Phương Vũ Tư vẫn dâng lên cảm giác khẩn trương và thấp thỏm cùng với kích thích, giống như loại cảm giác trong TV vẫn thường biểu diễn... Thực ra một mơ ước lớn của Phương Vũ Tư chính là trở thành diễn viên truyền hình, đáng tiếc kỹ năng diễn xuất của nàng quá kém, năm 1998 lại không lưu hành các nhóm Fan lớn, vì vậy giấc mộng này của nàng vẫn không thể thực hiện được.
Lối đi bên này yên tĩnh không có ai cả, xem ra ảnh hưởng của ban nhạc Khái Niệm rất lớn, không có ai dám đến quấy rầy. Đứng ở cửa, Phương Vũ Tư đang do dự xem câu đầu tiên sẽ nói gì sau khi gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng nói vang lên ở bên trong.
"... Rốt cuộc tối qua cậu đi gặp bằng hữu thế nào, chẳng qua, cậu không có ở nhà, mình và... chơi đùa rất vui vẻ nha."
"Cô bé người nước ngoài nào đó cùng mẹ của nàng, không nhớ rõ..."
"Lần đánh người rồi đến nhà Sa Sa đó? Là lần đưa toàn bộ mọi thứ cho cô bé kia sao? Mình nhớ rõ... Sa Sa, ngày thứ hai chúng ta còn muốn lấy tiền đưa cho các nàng đó, chỉ là các nàng đã không còn ở đó... Oa, không phải trong lúc vô tình chúng ta đã cứu được người giàu có, sau đó người tốt sẽ được báo đáp chứ? Đây chính là chuyện chỉ xảy ra trong tiểu thuyết đi..."
"Người ta đúng là người nước ngoài, nhưng chưa chắc đã là người giàu có..."
"Không sao, không sao, dù sao chúng ta cũng không cần tiền của người ta, mình còn nhớ cô bé kia rất xinh đẹp nha, đáng yêu giống như búp bê vậy..."
Trong phòng vang lên tiếng nói đứt quãng của nam nữ thiếu niên, dường như đang nhắc đến lúc nhỏ hắn giúp đỡ một người nước ngoài gặp rủi ro, hôm nay người nước ngoài kia trở lại, trong lúc vô tình lại gặp được chuyện ly kì. Phương Vũ Tư đang muốn gõ cửa thì đã cảm thấy cánh tay đau đớn, sau đó ngã nhào xuống đất.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Không nhịn được kêu lên đau đớn, biến cố lần này bất ngờ khiến nàng không kịp chuẩn bị, cánh tay gần như bị vặn gãy, bộ ngực cũng bị ép chặt xuống mặt đất, hoàn toàn không có bất cứ chút trì hoãn nào, ngay sau đó mũ của nàng bị lột ra, lộ ra một mái tóc dài. Thấy là phụ nữ, người đang đè nàng xuống có vẻ cũng hơi nghi ngờ, nhưng cánh tay cũng không buông lỏng chút nào.
Hành vi giống như ăn trộm bị bắt gặp, trong chốc lát Phương Vũ Tư cũng không biết phải giải thích thế nào, dù có thể rên rỉ gục trên mặt đất. Không lâu sau, cánh cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, một thiếu nữ mặc quần dài bước ra ngoài, giọng nói dễ nghe:
"Chú Cổ, có chuyện gì vậy?"
"Phía trước có người nước ngoài gây chuyện, vừa lúc ta đi qua đây lại thấy cô gái này lén lút đứng nghe trộm ở cửa phòng của các cháu... A, có phải là người hâm mộ theo đuổi các cháu không..."
Người đàn ông phía sau vừa nói, cánh tay cũng thả lỏng hơn. Tóc tai bù xù, Phương Vũ Tư giãy dụa ngẩng đầu lên, trông thấy chính là khuôn mặt đang từ từ trở nên ngạc nhiên. Sau một loạt các suy nghĩ hỗn loạn, Phương Vũ Tư từ từ nhận ra thiếu nữ trước mặt, trong nháy mắt liền há to miệng, một lúc lâu vẫn chưa đứng lên được.
"A, a... Chú Cổ, chú bắt nhầm người, chú bắt nhầm người rồi... Chị ấy, chị ấy là bạn chúng cháu dẫn đến, xin lỗi, xin lỗi, chị có bị thương hay không, chị Vũ Tư, ồ... Không, Phương tiểu thư xin lỗi, rất xin lỗi, chị... Ồ, rất xin lỗi..."
Luống cuống chân tay đỡ nàng đậy, thiếu nữ tên Linh Tĩnh vô cùng lo lắng giúp nàng phủi bụi bặm trên người, không ngừng nói xin lỗi. Mà ánh mắt Phương Vũ Tư từ kinh ngạc lúc ban đầu đã chuyển thành hơi dại ra.
Trong lòng đột nhiên hiểu, đó là một sai lầm rất đáng sợ...