Có một loại người, khi cảm thấy không vừa ý với cuộc sống hiện tại liền nhớ lại dĩ vãng tốt đẹp và đơn thuần, muốn thay đổi tất cả ở hiện tại khiến cuộc sống càng thêm có quy luật và trật tự, trở nên lành mạnh và hoàn mỹ hơn, Nhã Hàm chính là một người như vậy.
Khi ý thức được tình cảm thầm mến không bình thường với Gia Minh, mặc dù trong thời gian ngắn không thể quên đi được nhưng nàng hi vọng có thể trải qua đoạn thời gian này với cuộc sống càng có quy luật hơn để cuộc sống càng thêm lành mạnh hơn. Đi học, tập luyện, làm việc... Hết thảy đều được làm với quỹ đạo đã được sắp đặt trước, khiến nàng không còn cơ hội để suy nghĩ đến những chuyện khiến nàng buồn bã, thương cảm đến muốn khóc kia.
Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, sau khi dạy học thì trở về căn biệt thự chỉ có mình mình ở, chuẩn bị đồ ăn theo tiêu chuẩn dinh dưỡng nghiêm khắc, sau khi ăn xong thì ngồi xem TV, thu dọn phòng, vừa hoạt động vừa kích thích tiêu hoá, sau đó tắm rửa, tập luyện Yô-ga trong phòng theo tiếng nhạc nhẹ nhàng, lại tắm lại một lần nữa, xử lý một số chuyện của trường lớp rồi ngồi trên giường đọc cuốn sách cũ đã rất lâu rồi chưa đụng đến, đúng mười một giờ tắt đèn đi ngủ.
Tạm thời không nói đến thời gian trằn trọc, trở mình sau khi tắt đèn, sáng sớm ngày thứ hai rời giường theo tiếng đồng hồ báo thức, lúc ra cửa trời mới tờ mờ sáng, ra ngoài trường ăn sáng xong, vào trường học cất đồ đạc, sau đó mang theo giá vẽ đi tới chòi nghỉ mát cao nhất ở sau núi, từ trên cao này có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài trường.
Ánh bình minh vàng rực xuất hiện ở phía đông, bên dưới tầm mắt là những con đường nối tiếp và nhà cửa san sát, trong con đường nho nhỏ có một số ngôi nhà đã mở cửa, trên sân thượng của những hộ gia đình có nam nữ đi ra đánh răng, người bán hàng rong đẩy xe điểm tâm sáng đang nghi ngút khói, người bán hàng ở chợ bán thức ăn cũng đã bày hàng ra, cò kè mặc cả với những bà chủ gia đình đi chợ từ sớm, học sinh cũng đã đeo cặp sách ra khỏi cửa, năm ba người chào hỏi nhau hoặc chạy bộ.
Đây từng là cảnh tượng Nhã Hàm thích nhất, từng con hẻm nhỏ xen kẽ, ánh mắt nhìn qua vô số ngôi nhà nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện, thỉnh thoảng lại biến mất trong tầm mắt, nhà cửa san sát ngăn cản toàn cảnh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng ở một mặt của ngôi nhà, phía sau sân thượng thấp thoáng của một ngôi nhà lại là cửa sổ của một ngôi nhà khác, có khi ngươi thấy bóng người qua lại, hoa cỏ trên bệ cửa sổ và cụ già đang tưới hoa cho nó, nhưng một lát sau người đó lại vào trong phòng. Cảnh tượng thế này rất kích thích trí tưởng tượng của người khác, hình dung về cuộc sống của mọi người, những gì bọn họ trải qua, việc vặt của bọn họ, giống như đang mơ ước về tương lai của bản thân mình. Hơn nữa bởi vì là sáng sớm, tất cả những người này đều thanh thản phấn chấn, khiến tâm thần người ta rất thoải mái.
Song cho dù thế nào, bút vẽ vẫn chuyển động rồi lại dừng lại trên giá vẽ, quanh chòi nghỉ mát có một số công nhân viên trong nhà trường đi ra tập thể dục buổi sáng. Một lát sau, rốt cuộc nàng cũng phải dừng động tác lại, bởi vì nơi tầm mắt nàng dừng lại chính là ngôi nhà Gia Minh, Linh Tĩnh và Sa Sa đang ở, ba bóng người thật nhỏ đang thân mật đi ra khỏi nhà, nàng cố gắng xem như không nhìn thấy nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm được. Gấp giá vẽ lại, nàng yên lặng ngồi trong chòi một lát đến khi ba bóng dáng kia rời khỏi tầm mắt của nàng. Gia Minh đang đi trên đường dường như còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chẳng qua khoảng cách từ đó đến nơi này ít nhất cũng phải một trăm mét, nàng không cho rằng hắn có thể nhìn thấy mình.
Ba người bọn họ ở chung...
Tâm tình hôm nay bị phá hỏng, nhưng vấn đề không lớn, sớm muộn cũng có ngày nàng vượt qua cảm giác thương cảm này. Nàng quyết định hôm nay sẽ không đi dạy để khỏi phải nhìn thấy hắn, để hắn không thấy mình rồi đến chào hỏi. Nếu thời gian có thể hòa tan tình yêu vững bền không thay đổi, thì đương nhiên cũng có thể hoà tan thứ tình bạn không biết nên đặt ở vị trí nào giữa hai người. Nên để hắn hiểu quyết tâm của mình, sau đó tình bạn giữa hai bên sẽ phai nhạt đi một cách tự nhiên sao. Mình không phải người mạnh mẽ, không thể yêu thì vẫn có thể làm bạn, là trốn tránh cũng được, mình chỉ có thể làm như vậy để đối mặt với tình huống trước mắt.
Chỉ là dường như trời cao cũng không muốn thành toàn cho dự định của nàng, rời khỏi phòng làm việc vào tiết thứ hai của buổi sáng, khi đi qua phòng giáo vụ, nàng nghe thấy tiếng bàn luận líu ríu ở bên trong.
"Cố Gia Minh à... Là một học sinh có vấn đề, trận đấu vào ngày tựu trường năm ngoái... Ha hả, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Thầy Kim, không phải anh là chủ nhiệm của lớp nó sao? Nó thế nào?"
Đã sớm dựng lên phòng tuyến trong lòng nhưng khi nghe thấy người khác nhắc đến Cố Gia Minh, nàng vẫn vô ý thức dừng lại. Trong phòng giáo vụ lớn như vậy, một nhóm thầy cô đang tán gẫu, trong đó bất ngờ lại có cả Hứa Mặc, có lẽ là chính hắn đã mở đầu khi nhắc tới Gia Minh.
"Cố Gia Minh nha, không có gì đáng coi trọng, đi học luôn ngủ, thành tích căn bản là đạt tiêu chuẩn thì không thành vấn đề nhưng thi thì luôn luôn không được điểm cao, đặc biệt nhất là thứ hai, ba, năm nó đều xin nghỉ một tiết cuối cùng, ha hả, bình thường gặp nó, nó đều rất có lễ phép, mở miệng là vâng thưa thầy, nhưng quay đầu đi nó liền làm theo ý mình. Dù sao thì tôi cũng không làm gì được nó..."
"Tại sao có thể như vậy, vậy cũng quá ác liệt đi..."
Có thầy giáo ngạc nhiên nói.
"A, không thể làm gì được, mọi người cũng biết đấy, mặc dù nó họ Cố nhưng dù sao cũng là người của Hoàng gia, khi đến gia đình thăm hỏi cũng từng đề cập tới một vài vấn đề, nhưng nghe nói cha mẹ nó đều đã mất cho nên những bậc cha chú trong Hoàng gia cũng không quan tâm đến nó, ít được quan tâm, quản giáo cũng không đủ, vì vậy mới có tính cách cổ quái, quái gở như vậy đi."
"Thực ra Hoàng gia cũng thực sự không quan tâm đến nó... Tôi nghe nói thế..."
"Lần đầu tiên tôi thấy một đứa trẻ có tính cách như vậy."
Một thầy giáo khác cười nói:
"Chẳng qua nói không chừng với tính cách như vậy, tương lai trái lại lại được nhiều cô gái yêu thích nha, không phải trong xã hội bây giờ có câu nói rằng, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu sao?"
"Làm sao có thể."
Một cô giáo khác cười phản bác.
Thầy Kim kia cười nói:
"Chưa biết chừng cũng thật sự là như vậy, mọi người biết không? Quá nửa số bài tập của hắn đều là do cô bé ngồi cùng bàn làm giúp."
"Ngồi cùng bàn với nó? Chính là học sinh người Nhật Bản tên là Nguyệt Trì Huân kia?"
Chỉ cần là thầy cô giáo đã giảng dạy ở lớp mười, ban sáu đều khắc sâu dung mạo của Huân.
"Không thể nào đâu!"
"Tại sao lại không thể, bài tập hôm nay của nó vẫn ở đây này, để tôi tìm xem, sau đó sẽ đối chiếu với bài của Nguyệt Trì Huân..."
Để chứng minh tin tức của mình thú vị, thầy Kim hăng hái bừng bừng tìm kiếm bài tập, một lát sau liền bắt đầu đọc hai bài tập của hai người lên. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
"Thật thật sự nha..."
"Nam sinh sẽ không viết chữ đẹp như vậy được, hơn nữa chữ viết rõ ràng còn có dấu vết tiếng Nhật..."
"Tại, tại sao có thể như vậy được..."
"Không phải là lần họp trước có nói sẽ xử lý mấy học sinh cá biệt ư? Tôi cảm thấy rằng..."
"Đúng vậy, cử chỉ trước nay của nó thực sự là hơi ác liệt..."
Rất khó phân tích ra một lý do gì, sau khi đọc xong, một nhóm người bắt đầu nói về việc này, thầy Kim kia lại chỉ lắc đầu:
"Không được, chuyện này không tốt lắm đâu, dù sao cũng phải nói thân phận mấy đứa nhỏ kia khá nhạy cảm, nếu như bọn chúng không làm việc gì vượt quá giới hạn... Hơn nữa xử phạt bình thường thì cô Trương đã làm nhiều nhất, nàng đã nói Cố Gia Minh kia không ít lần, mỗi lần không phải là Cố Gia Minh sẽ nói "Thưa cô, lần sau em không dám nữa" rồi khi quay đầu đi, chuyện đâu lại hoàn đó sao..."
"Chuyện này... Nghe nói cô Trương là sư tỷ ở võ quán của nó... Ừ, có người nói như vậy."
"Ồ, cô giáo Trương nàng sẽ... không đến nỗi thiên vị trong chuyện này đâu..."
Bên trong đang bàn luận ồn ào, Nhã Hàm yên lặng xoay người rời đi. Hứa Mặc cũng vừa quay đầu lại, dường như nhìn thấy bóng dáng trong lòng kia nhưng đến khi đuổi ra thì nhìn khắp nơi đều không thấy ai cả.
Trong lòng nhớ lại những lời bàn luận về Gia Minh của những người đó, nàng đi lên khu dạy học ở đối diện, khi lên lầu hai, nàng không nhịn được liếc mắt nhìn vào cửa lớp mười, ban sáu, Huân xinh đẹp trang nhã đang cầm bút ghi chép, còn Cố Gia Minh đang gục xuống bàn ngủ như thường lệ. Nhìn tư thế ngủ khá là gai mắt kia, Nhã Hàm đột nhiên cảm thấy tủi thân. Lúc này là thời gian sắp tan lớp, thầy giáo đã giảng bài xong, đang cho học sinh làm hai bài tập. Nàng bước vào như bị thần xui quỷ khiến.
"Cố Gia Minh, ngủ đủ chưa?"
Nếu như tính toán theo thời gian ngủ của những thanh thiếu niên bình thường thì Gia Minh rất thiếu ngủ.
Tối qua, sau khi cảnh cáo Viêm Hoàng Giác Tỉnh xong, hắn lại phát hiện ra một số chuyện khá khó giải quyết, bởi vì những chuyện này cũng hơi gấp gáp, một mình hắn sưu lập tình báo và các thông tin, sau đó sửa sang, tổng hợp xong thì đã gần sáng. Việc này là vì lo trước để khỏi hoạ, mặc dù bận rộn cả đêm đối với người có tinh thần và thế lực đang tràn đầy như hắn thì cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu như đến trường học mà có thể ngủ thì đương nhiên phải ngủ bù, đồng thời trong lòng cũng yên lặng phân tích các tình huống, nhưng lúc này giấc ngủ không được xem là quá quen thuộc này lại bị đánh thức.
"Đi học chỉ biết ngủ, dạy mãi mà không sửa, nhờ người ta chép bài cho em thì không sao, em còn nhờ người ta làm cả bài tập, nàng có thể giúp em cả đời được không..."
Không biết tại sao, từ sau khi biết Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa ở cùng với nhau, hiện giờ Nhã Hàm cũng cảm thấy giữa hắn và Huân cũng hơi mập mờ, lúc này nàng có cảm giác đặc biệt tức giận.
"Xin lỗi cô, lần sau em không dám..."
"Mỗi lần đều chỉ biết nói câu này, ngày mai giao bài kiểm tra cho tôi."
"Còn nữa... Mỗi ngày sau khi tan học đều phải quét dọn phòng giáo vụ, một tuần!"
"Ặc..."
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhã Hàm, chỉ là nàng đã xoay người đi ra ngoài trước, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn hắn với vẻ hả hê, Gia Minh đuổi theo:
"Dạ thưa cô... Em có chuyện muốn nói..."
"Thứ ba và thứ năm thì không sao, nhưng hôm nay là thứ tư, em muốn xin nghỉ ..."
Vẫn đang trong thời gian lên lớp, ngoài hành lang không có ai cả, Gia Minh đi theo sau Nhã Hàm, biết nàng vẫn đang tức giận nên hắn cũng không nói quá thân mật.
"Tôi không nghe lý do!"
"Ặc... Chuyện này..."
Gia Minh thở dài
"Em và Linh Tĩnh thay phiên nhau nấu cơm ở nhà, mỗi người một ngày, hôm nay thật sự Không được, em không đi quét được..."
Nghe Gia Minh nói ra thẳng thắn như vậy, trong lòng Nhã Hàm lại chua xót, em và nàng thay nhau nấu cơm, cùng sống, cùng lên giường, em có biết chị giúp em gánh vác bao nhiêu thứ không? Những người kia nói sau lưng chị thế nào em có biết không... Cắn chặt môi dưới, Nhã Hàm bước nhanh về phía trước.
"Em cứ thử không quét đi!"
"Chị biết em mà, chị đang cố tình gây sự..."
"Chị cố tình gây sự đó, em giết chị đi..."
Ánh mặt trời rất gay gắt, sau đó hai bóng dáng quyết tuyệt từ trong phòng học bước ra bãi cỏ...
Từ sáng hôm nay, bụng Sa Sa bắt đầu đau âm ỉ, thời gian hành kinh đã qua vài ngày, hơn nữa thân thể mình vẫn rất tốt, vốn không nên xảy ra tình huống thế này.
Có lẽ vì tối hôm qua rời giường quá nhiều lần...
Từ khi biết một mặt vẫn được che giấu của Gia Minh, thỉnh thoảng hắn ra ngoài vào buổi tối rồi không trở lại, nàng và Linh Tĩnh cũng có thể hiểu được. Đương nhiên hiểu là một chuyện, trong lòng cũng vẫn luôn lo lắng, lĩnh vực Gia Minh có liên quan đến là một thế giới lúc nào cũng có thể gặp súng đạn, gặp phải tình huống sống chết, rất nhiều lúc các nàng đều cho rằng đó quả thực chỉ là tưởng tượng, nhưng mỗi khi Gia Minh ra khỏi nhà một cách thần bí, trong lòng luôn có đủ loại suy đoán khiến hai người rất sợ hãi.
Có một buổi tối, nàng nói đùa với Linh Tĩnh rằng mỗi lần Gia Minh ra ngoài mà không nói gì cả, không phải là gạt các nàng để đi gặp tình nhân chứ, có lẽ là Huân, có lẽ là một cô gái xinh đẹp nào khác. Linh Tĩnh trả lời là: Cho dù hắn thực sự đi gặp tình nhân thì vẫn tốt hơn, ít nhất sẽ không gặp nguy hiểm.
Đối với khả năng Gia Minh có thể chết ở bên ngoài, các nàng càng tình nguyện muốn tiếp thu khả năng Gia Minh đi ra ngoài gặp tình nhân hơn.
Đương nhiên, nói thì như vậy, nếu Gia Minh thực sự đi gặp cô gái khác, nàng và Linh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không vui vẻ chịu đựng.
Cũng vì thế, mặc dù không nói ra nhưng tối qua Sa Sa đã xuống giường uống nước hơn mười lần, có lẽ vì vậy mới bị cảm lạnh. Tiết học cuối cùng của buổi chiều nàng xin nghỉ học để về nhà uống thuốc, thuận tiện giúp Gia Minh nấu ăn luôn.
Lúc đi qua đầu phố, có vẻ lại xảy ra xung đột, người của Vĩnh Thịnh bang và người dân ở bên này đang đối lập với quy mô lớn, lần này xem ra hai bên đều rất tức giận, chưa biết chừng sẽ thật sự đánh nhau. Cư dân bên này bắt đầu kích động quần chúng, mà người của Vĩnh Thịnh bang cũng không ngừng tụ tập đến, căn bản là đã che kín cả đầu phố này.
"Đến đây, có giỏi thì chém tao đi, đừng tưởng chúng tao sợ mày..."
"Mày đừng ồn ào, mẹ nó, coi chừng tao giết cả nhà mày..."
"Có giỏi thi xông lên đây..."
"Cho rằng tao không dám sao?"
Tâm điểm giằng co vẫn là do nhóm người A Thủy ở bên này cầm đầu, trong đó có một nhóm người cầm vũ khi gậy gộc đang hô hô hét hét. Sa Sa đương nhiên đã thấy trường hợp như vậy không ít, sau khi mắng chửi nhau một lúc nữa thì sẽ có người bắt đầu động tay động chân. Không muốn bị dây dưa vào đó, nàng chen chúc đi dọc theo lề đường, đang muốn đi qua khu dân cư ở bên kia, một bà lão vừa thu dọn hàng quán ven đường ở cách đó không xa bị đẩy ngã xuống giữa đám người, Sa Sa dừng lại giây lát rồi vội vàng chạy qua, lúc này nàng cũng không phát hiện ra, mấy người đứng lẫn trong đám người kia khi thấy nàng xông lên liền quay sang trao đổi ánh mắt với nhau.
"Bà đi không nhìn đường sao..."
"Chen chúc cái gì, còn không đi mau, không thấy ở đây sắp đánh nhau rồi sao?"
Mấy đồ vật rơi xuống đất, bà lão kia muốn cúi xuống nhặt thì lại bị một người đẩy đi, sau đó đá lên xe của bà lão, lập tức chiếc xe bị đổ nghiêng xuống đất, một tên muốn tiếp tục ra tay thì Sa Sa đã lao lên đẩy mạnh hắn ra:
"Mày muốn làm gì! Bà lão mày cũng đánh sao!"
"Đánh mày cũng không sao!"
Mắt thấy có người động thủ, tên vừa bị đẩy ra kia cầm một cây gậy lên rồi lao đến, sau đó bị Sa Sa bắt được cổ tay, lại bị đá lui trở lại, cùng lúc đó, mấy người ở bên cạnh cũng xông tới...
Hơn mười phút sau, Gia Minh đi qua chỗ này, trong miệng còn đang ngậm một cây kẹo mút của Linh Tĩnh cho hắn. Trong tầm mắt hắn, một cuộc hỗn chiến đã nổ ra, tình huống không thể dàn xếp được.
Lại nói, lúc này tâm tình hắn đang khá buồn bực, là vì chuyện phải quét phòng giáo vụ sau giờ tan học... Lúc này hắn đã về nhà, dĩ nhiên sẽ không đi quét nữa.
Thực ra tình huống khá rõ ràng, Nhã Hàm cố tình gây sự, nhưng hắn lại không thể nghĩ ra biện pháp gì cả, thật sự đánh nàng một trận hoặc giết nàng? Nếu như bạn bè chỉ đơn giản như vậy thì có lẽ kết bạn cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thỉnh thoảng khi Linh Tĩnh và Sa Sa tới tháng cũng sẽ cố tình gây sự, hắn cũng không có cách nào.
Mấy người đuổi đánh nhau dọc theo con phố, hỗn loạn đến mức không thể tách ra được, người đi đường và xe cộ đều tránh rất xa. Chẳng qua trận chiến như vậy trong mắt Gia Minh lại có vẻ khá buồn cười, thở dài, hắn chen chúc đi qua từ bên cạnh. Đánh đi, đánh đi, đánh đến tất cả đều chết là tốt nhất. Chỉ là vừa đi được nửa đường thì đã có người chạy tới chỗ hắn, đó là A Thủy, hắn bị thương ở tay, vẻ mặt cũng khá lo lắng.
"A Minh, em chờ một chút..."
"Chuyện gì vậy anh Thủy?"
"Là Sa Sa, vừa rồi nàng bị thương, bây giờ đã được xe cứu thương chở đến bệnh viện rồi.
Bịch một tiếng, một cây gỗ vụt mạnh về phía lưng Gia Minh, sau đó bị trực tiếp đánh gãy thành hai khúc, tên vừa xông lên cũng bị bắn về phía sau, máu tươi và răng cửa văng lung toé, Gia Minh vô ý thức vung một quyền về phía sau rồi thu tay lại nhanh như chớp:
Kẹo mút từ miệng hắn rơi xuống đất.
"À, chuyện đó... Em đừng quá lo lắng..."
A Thủy ấp úng nhìn ánh mắt đã trở nên hơi đáng sợ của Gia Minh.
"Sa Sa bị thương ở tay nhưng không nghiêm trọng lắm, nàng... Ồ, nàng bị đau bụng..."