Ẩn Sát

Nếu như dựa theo tính cách của Gia Minh lúc này, đối phương nói không gặp không về, vậy thì chắc chắn hắn sẽ không đi, tốt nhất là để cho người kia đợi cả đời.

Đương nhiên, phương pháp tốt nhất này sẽ khiến hắn khoái cảm ở trong lòng, hắn đã coi mình ngang hàng, lại thành tâm, nếu như mình không đi, thì đối phương chắc chắn sẽ nổi giận. Tuy rằng nói như vậy, nhưng Thiên Vũ Chính Tắc lại là người có tính cách hiền lành. : TruyệnFULL.vn

Nhưng mà, sáng sớm ngày thứ hai khi cùng Linh Tĩnh, Sa Sa ăn điểm tâm, mới phát hiện một chuyện làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan.

"Rạp chiếu phim Tây Hải Lộ? Ba giờ chiều? Nguyệt quang bảo hạp?"

"Đúng vậy đúng vậy, tối qua cha tớ cho tớ 3 cái vé xem phim, nói là phim này rất hot, tan học chúng ta sẽ đi nhé."

Cầm ba tờ vé xem phim, Sa Sa thật cao hứng nói.

"Thế nhưng, hai giờ chiều tớ có việc..."

Ngón tay của hắn chỉ vào hai cô bé, thầm nghĩ các người đi xem ta lại đi theo để làm kẻ theo đuôi hay sao. Lời này đương nhiên hắn không dám nói ra, bởi vì Sa Sa đã nổi giận, hắn đành vội vã cười nói:

"Ha ha, không thành vấn đề, tớ nhất định sẽ tới, sao lại nhìn tớ như vậy?"

"Cậu đi gặp ai? Chẳng lẽ là cô nàng Nhật Bản kia?"

Sa Sa liếc mắt nhìn nói.

"Cô ta nói tớ nghe đâu có hiểu, gặp cô ta làm cái gì? Nghe nói là một người bạn trước kia của cha tớ phải rời khỏi thành phố Giang Hải, muốn gặp tớ một chút, nói không chừng còn có thể cho tớ tiền tiêu vặt, hôm nay đi xem phim tớ mua bỏng là được rồi chứ gì..."

Sắc mặt của Sa Sa đã dịu dần, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

"Hừ, có những chuyện không cần nói mà cũng có thể làm đó."

"Sao cậu biết."

Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, mắt thấy sắc mặt của cô bé ửng đỏ, dường như là nhớ tới chuyện không cần nói cũng có thể làm là chuyện gì, trong lòng hơi cảm thấy nghi hoặc, nhưng mà Sa Sa lúc này đang nghĩ tới nụ hôn sau nhà máy gia công gỗ ở trong rừng hồi trước.

Sau khi ba người ăn xong, Gia Minh đi ở phía trước, nhưng vẫn nghe được hai nữ hài thì thầm.

"Sa Sa, sao cậu lại hỏi hắn nhiều như vậy..."

"A, nghe cha tớ nói, nam nhân thường hay bị hư hỏng, Sa Sa, chúng ta phải chú ý chặt chẽ tới hắn!"

"Thế nhưng, thế nhưng... cảm giác thật kỳ quái..."

Các nàng ở phía sau bàn luận xôn xao, nhưng tất cả đều lọt vào trong tai của Gia Minh, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Bây giờ vẫn chỉ là cô bé, làm gì có cảm giác gì kỳ quái chứ! À có, hai người bọn họ là hoa bách hợp, chỉ có nữ với nữ mới có cảm giác, trong khi các người lại là bạn của ta, không biết lúc xoa bóp có cảm giác ...

Buổi sáng sau khi tổng vệ sinh và tan học, ba người ăn cơm trưa ở Diệp Thị Võ Quán, Gia Minh bởi vì còn có hẹn ước, cho nên hơn 1h chiều là đi ra cửa. Lúc gần đi, Sa Sa đang đấm bao cát, nhưng vẫn nói: "Nhớ kỹ... Điểm tâm sáng... đó!"

Ở trên một con đường đi tới quán cà phê Tịch Độ, thời gian: 2h đúng.

Sau khi bước vào cửa kính, được hệ thống lò sưởi phả vào mặt, Gia Minh lúc này mặc đồng phục của Trường trung học Tinh Huy, nhân viên ở quán lúc này định ngăn cản, nhưng mà đã có người ngồi ở cửa sổ bàn cuối cùng đứng dậy ra đón, phất phất tay, trông hình như hai người này rất quen với nhau.

Thiên Vũ Chính Tắc lúc này vẫn còn là một sinh viên, tuy không đặc biệt đẹp trai, nhưng ngoại hình có thể khiến người khác tin tưởng, nếu như không biết rõ hoàn cảnh của hắn, người khác sẽ cho rằng hắn là một nhân viên bán hàng.

Trong đại sảnh của quán café đang vang lên tiếng Dương cầm, Gia Minh đi tới chỗ của người này, đã thấy Nguyệt Trì Huân ngồi ở đó.

Hiện giờ nàng đương nhiên là đã xuất viện, mặc một bộ trang phục màu trắng, trông bề ngoài tú lệ voo cùng, đôi tay thon thả nhỏ nhắn, đúng là có hình dáng của thiếu nữ trưởng thành. Nhìn thấy Gia Minh đến, hai tay của nàng đặt ở trên đùi cúi mình vái chào, trên khuôn mặt vốn chẳng thể hiện cảm xúc nay hiện lên sự áy náy.

"Xin chào, ta là Thiên Vũ Chính Tắc."

Nam tử này nói Hán ngữ rất lưu loát, chìa một tay ra ra, nắm một chút, không có ý định thử sức bên trong.

Nếu như không phải là người này phúc hậu, thì Gia Minh cũng sẽ không tới đây, mà dùng súng ngắm trực tiếp giết hắn cho rồi:

"Ta là Cố Gia Minh, gọi Gia Minh là được rồi."

Gia Minh ngồi xuống vị trí đối diện, gọi một li café rồi mới nói:

"Có biết là cảnh sát hiện giờ đang theo dõi ngươi rất sát hay không, bây giờ mà ngươi hẹn ta ra đây, sẽ mang tới phiền phức cho ta đấy, ta ghét nhất là bị phiền phức."

"Ha hả, ta tin tưởng vào khả năng của mình là có thể tránh khỏi được tai mắt của cảnh sát, đồng thời ta cũng tin Gia Minh ngươi có năng lực này, không phải sao?"

"Cảnh sát bình thường đương nhiên không thành vấn đề, nhưng làm sao ngươi biết ai là Viêm Hoàng Giác Tỉnh?"

"Gia Minh, chẳng nhẽ ngươi không phải?"

Thiên Vũ Chính Tắc hơi cảm thấy nghi hoặc.

Gia Minh nhấp một hớp cà phê:

"Đừng thử ta, ta nói rồi, ta ghét nhất là bị phiền phức"

"A, xin lỗi. Kỳ thực lần này hẹn Gia Minh ngươi tới đây, một là vì cám ơn ngươi đã xuất thủ cứu Huân, hai là vì Huân nói ngươi rất nắm rõ tình hình của ta, cho nên… Ngươi cũng biết đấy, ta có một số chuyện riêng mà người trong nhà cũng không biết rõ. Đương nhiên, ta cũng mong ngươi có thể tha thứ cho Huân, khi nàng vô ý thổ lộ sự tình.Thực ra, ta cũng đang âm thầm điều tra, mục đích của tên Tào Đông Phong, chuyện này ta đã giải quyết xong, mong rằng không làm phiền ngươi..."

"Ta đã sớm biết ngươi có thể làm được chuyện này, Tào Đông Phong là sơ sót của ta."

Gia Minh nở nụ cười cười, tuy rằng Nguyệt Trì Huân vẫn lãnh đạm, nhưng mà dường như vẫn hơi sợ:

"Cô chắc vẫn còn chưa quá quen... Được rồi, Duy hiện giờ vẫn còn học ở Đông Đại chứ? Nếu như ta nhớ không lầm, hình như là nàng đang học năm 2 ở Đông Đại..."

Câu này vừa nói xong, không khí trong quán cafe đột nhiên có thay đổi, khí thế của Thiên Vũ Chính Tắc đột nhiên trở nên băng lãnh, sau một lát, khí thế này mới giảm bớt, nói:

"Lẽ nào... Ngươi quen Duy? Cho nên mới biết chuyện của ta? Cũng không đúng, Long Đường Gia mặc dù đang bị xa lánh, nhưng bọn hắn không thích Trung Quốc, Duy chưa từng tới nơi đây, nói như vậy, ngươi đã từng tới Nhật Bản..."

Phân tích tình huống trước mặt Gia Minh, điều này cũng có nghĩa là Thiên Vũ Chính Tắc không muốn tiến hành những hoạt động điều tra âm thầm.

Gia Minh cười đứng lên:

"Chuyện của ta rất phức tạp, ngươi điều tra không được gì đâu, bởi vậy cũng không cần thiết phải điều tra, bởi vì thực tế ta cũng chẳng có làm chuyện gì cả, cũng không muốn quan hệ lằng nhằng. Đương nhiên nếu như ngươi muốn điều tra... Ừ, ta chính là đệ tử đời thứ hai của Nhất Dạ Cửu Thế Gia ở Nhật Bản... Được rồi, ta còn có việc, chúc hai vị thuận buồm xuôi gió."

Hắn nói xong liền rời khỏi quán cà phê

Đợi Gia Minh đi được một lát, Nguyệt Trì Huân mới hỏi:

"Thiên Vũ quân, Cố quân hắn... nói gì đó?"

"À, hắn nói là hắn đệ tử đời thứ hai của Nhất Dạ Cửu Thế Gia ở Nhật Bản."

Thiên Vũ Chính Tắc cười mà như không cười nói.

"Nhất Dạ Cửu Thế Gia... đệ tử đời thứ 2..."

Nguyệt Trì Huân lặp lại cái tên kỳ quái này, Thiên Vũ Chính Tắc thấy thái độ của nàng nghiêm túc, không khỏi bật cười:

"Câu nói của hắn phải dựa theo nghĩa của Trung Quốc mà lý giải, hắn chính là Nhất Dạ Cửu Thứ Lang. Thời gian máy bay cất cánh chỉ còn 3h, chúng ta về Nhật Bản thôi, Huân."

Ra khỏi quán cà phê, Gia Minh chen lên một chiếc xe bus, sau đó nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới là 14h35 phút, vẫn còn kịp.

Lúc này tuy rằng không phải thời gian cao điểm, nhưng mà bên trong xe vẫn chật cứng, đột nhiên Gia Minh nhận thấy một bóng hình tương đối quen thuộc, hóa ra là cô gái học sinh cấp 3 Mục Trân Trân từng giả mạo cảnh sát lất khẩu cung.

Cô gái này mặc một bộ quần áo màu xanh thể thao, tóc ngắn búi thẳng đứng, đang cố gắng đứng Im ở trong xe.

Mùa đông lạnh, đứng đông thế này thì đúng là có cảm giác ấm áp, nhưng sẽ khiến người khác bực mình, ai nấy đều không thoải mái, chỉ có duy nhất cô nữ sinh này là ánh mắt có thần, rất là hiếm thấy.

Nhìn theo ánh mắt của nàng, Gia Minh thấy một tên tiểu tử đang lén lút móc ví của một người phụ nữ, hai ngón tay của hắn moi ra được một cái bọc nhỏ nào đó, cẩn thận kéo ra bên ngoài.

Tiểu tử kia chỉ chừng 17, 18 tuổi, hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, khi chú ý tới ánh mắt của Mục Trân Trân, thì nhất thời trở nên tàn bạo.

Nhưng mà Mục Trân Trân đâu có sự, nàng ta lập tức kêu to:

"Bắt tiểu thâu."

Trong xe đột nhiên trở nên náo loạn, tên tiểu thâu kia sợ hãi vội buông đồ ra, chen lấn trong đám người đang thi nhau kiểm tra đồ đạc của mình. Mục Trân Trân ra sức chen về hướng của tiểu thâu, muốn tóm lấy hắn, hai người trẻ tuổi khác đột nhiên chen tới, giả vờ vô ý cản nàng lại, trong khi đó tiểu thâu đã chạy ra gần cửa.

Cũng không biết Mục Trân Trân lấy ở đâu ra khí lực lớn như vậy, ra sức chen trong đám người, nắm lấy cánh tay của tiểu thâu. Tên tiểu thâu kia thấy vậy, bèn lấy một chân đá vào người Gia Minh để lấy chỗ đi.

Một cước này lực lượng không lớn, nhưng mà vẫn lưu lại một dấu chân rõ ràng trên ngực của Gia Minh, phủi vết bẩn, Gia Minh bĩu môi.

"Được đấy, thật mạnh mẽ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui