"Phù phù" một tiếng, Phương Vũ Tư mặc áo tắm, giống như mỹ nhân ngư nhảy xuống nước, nàng quay đầu lại nhìn một cái, thấy Gia Minh đang ngồi ở trong phòng khách xem video.
Nhớ tới chuyện cách đây không lâu, trong lòng của nàng liền có chút nghi hoặc, ngày hè khí trời nóng bức, lúc nãy nàng thấy hắn ngồi trước bể bơi nửa ngày, đột nhiên hắn để cả quần áo nhảy vào bể bơi.
Nàng còn tưởng rằng người này đột nhiên có hứng thú bơi lội, trong lòng muốn làm quan hệ giữa hắn và mình tốt hơn một chút, nên chạy về phòng thay áo tắm.
Ai ngờ sau đó mấy phút, nàng thấy ở khu nước sâu, nam nhân kia cứ đứng ở dưới đáy, không nhúc nhích chút gì giống như là chết đuối.
Nàng ở trên bờ nhìn một phút đồng hồ, cuối cùng hô lớn cứu người, rồi nhảy xuống, đợi khi kéo được hắn lên bờ, định hô hấp nhân tạo cho đối phương.
Nàng đã thấy đối phương thở phù, hai mắt mở ra, hỏi nàng:
"Cô muốn làm gì?"
Trông hắn giống như là đang ngủ bị người khác quấy rầy vậy.
Sau đó hắn đi vào xem video, đây là một bộ phim do nàng làm diễn viên chính, nàng nhớ là trong đó có một cô gái để hở nửa mình, chỉ nói hai câu:
"Ngươi không nên tới!"
"Ngươi chiếm được thể xác của ta, nhưng không chiếm được trái tim ta."
Thật khờ, cô gái kia bị hiếp và giết chết...
Trong lòng của nàng khó chịu, từ bể bơi bên này bơi tới bên kia, hít sâu một hơi lặn xuống bên dưới, khoảng chừng gần 1 phút nàng đã không chịu được nữa phải nổi lên, nào ngờ còn uống luôn mấy hớp nước, cái bụng hơi trướng lên.
Nàng nhìn bóng người đang ngồi trong phòng khách, lại càng thêm bất đắc dĩ.
Sáng sớm hôm nay, người đại diện của cô gọi điện bảo tới Giang Hải chuẩn bị biểu diễn, Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng đi tới cục cảnh sát, ngoại trừ vệ sĩ, trong biệt thự này chỉ còn lại nàng với Gia Minh.
Đối với nàng mà nói, đây thực sự là quyết định khó khăn, sáng nay có mấy người quen gọi điện thoại, bao gồm cả Đường Lực, vẫn khuyên nàng rời khỏi Hồng Kông là tốt nhất.
Mân Chiến chết ở bên trong, hiện giờ tình hình không rõ, không biết là tên Mân Côn có điên lên hay không.
Nàng nghĩ như vậy thì trở lại trong phòng khách, Gia Minh đã thay một bộ phim khác, đây là bộ phim năm ngoái Phương Vũ Tư đóng, cũng là vai nữ chính, hành động rất tốt, có được mấy người khen.
Phương Vũ Tư cũng tương đối thỏa mãn với bộ phim này, nhưng mà Gia Minh nhìn thì hình như có gì đó không đúng, hắn nhìn vào màn hình cau mày, không nói lời nào, nhưng hình như có ý bất mãn.
"Làm sao vậy, bộ phim này không hấp dẫn hay sao?"
"Không đúng lắm... Năm 2003..."
Đây là câu nói thứ 3 hôm nay hắn nói, nếu như Mục Thanh Thanh thấy, có thể sẽ vô cùng giật mình.
Gia Minh lại chọn một cái đĩa khác, bỏ vào trong đầu đĩa.
Phương Vũ Tư có chút nghi ngờ nhìn cái đĩa kia nói:
"Có gì không đúng..."
Hai người nói chuyện cũng chỉ dừng lại ở đây, hơn nửa buổi sáng Gia Minh đều không ngừng đổi đĩa xem phim.
Buổi chiều cũng như vậy, nhưng có Phương Vũ Tư ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng nàng giới thiệu cho hắn một số bộ phim, thí dụ như người này nàng quen, lại còn hợp tác với nhau trong quá khứ.
Tới tầm khoảng 3h chiều, Gia Minh ngẩng đầu:
"Linh Tĩnh... Diệp Linh Tĩnh... Là ai vậy..."
Phương Vũ Tư ngẩn người:
"Cậu thực sự quên rồi?"
"Tôi nhớ... Đại khái là nhớ..."
Gia Minh đứng lên, thấp giọng nói một câu, sau đó lấy tay vuốt đầu.
"Thế nhưng... có chút loạn..."
Hắn nói xong câu đó, xoay người đi lên lầu, Phương Vũ Tư vội vàng đuổi theo.
***
Bốn giờ chiều, trong Cục cảnh sát. Tổ trọng án.
"Bắt đầu rồi..."
Dính tấm hình Mân Côn lên bảng, Mộc Tra lui ra phía sau một bước, thì thào tự nói.
Một giờ trước, Đại Phi rời khỏi nhà bị người ta chém bị thương, tuy rằng có người bên cạnh liều mạng bảo hộ không chết, nhưng cũng là hành động nổ súng báo hiệu các hành động công khai trả thù của Mân Côn. Sau đó một thời gian, 7 địa bàn của bên Đại Phi đã bị đánh tan.
Các tổ viên của tổ trọng án đã được điều động, định mời Mân Côn về Cục uống trà.
Nhưng mà 5 phút trước họ báo về, ở trụ sở của Hòa Nghĩa Thắng và nhà của Mân Côn đều không có ai.
"Trốn... định làm lớn chuyện à... Mày đúng là không muốn đi lại giang hồ nữa rồi..."
Mộc Tra cười cười, cầm lấy điện thoại trên bàn chuẩn bị quay số thì có tiếng đập cửa vang lên, sau khi mời vào, hắn thấy Mục Thanh Thanh đi vào.
"Đội trưởng Mục, có chuyện gì sao?"
"Đúng, tôi nghe nói chúng ta không tìm được Mân Côn, hơn nữa đêm qua hắn đã uy hiếp Phương tiểu thư, tôi cho rằng... chúng ta có nên phái người bảo vệ Phương tiểu thư hay không."
"Tôi cũng nghĩ tới chuyện này, nhưng mà... Phương Vũ Tư cũng có những mối quan hệ của riêng mình..."
Mộc Tra buông điện thoại, cười cười:
"Cô cũng biết, giới văn nghệ sĩ thường có những thế lực hắc đạo đứng sau, cô ấy từ trước tới nay chưa từng yêu cầu chúng ta bảo vệ, đại khái là cho rằng mình đã có sắp xếp, hơn nữa nghe Tiểu Bàn nói Phương tiểu thư sáng nay chuẩn bị rời đi, tại sao bây giờ lại cần bảo vệ?"
"Bởi vì một chuyện mà cô ấy quyết định mấy hôm sau mới đi, tuy rằng cô ta cũng có mời vệ sĩ, thế nhưng..."
Mục Thanh Thanh lắc đầu, Phương Vũ Tư mời bốn gã vệ sĩ có thực lực, nhưng nếu như Mân Côn thực sự muốn xuất thủ, 4 tên vệ sĩ kia chẳng làm gì được.
Mộc Tra suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ an bài, nhưng mà... cô quen với Phương tiểu thư, tốt nhất cô nên gọi điện thông báo trước một chút, cho dù cô ta muốn gọi người bảo vệ, hay muốn chúng ta bảo vệ, thì quan trọng nhất vẫn là an toàn của bản thân, đương nhiên chúng ta không hi vọng đôi bên có sự xung đột gì cả, cô hiểu chưa."
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hiện nay chưa có căn cứ xác định Mân Côn sẽ ra tay với một nhân vật có ảnh hưởng như Phương Vũ Tư, nếu quả thật cần phải bảo vệ, lấy năng lực của Phương Vũ Tư còn tốt hơn so với cảnh sát bọn họ.
Mục Thanh Thanh cũng hiểu, cười gật đầu, thầm nghĩ thanh tra Mộc này đúng là một người dễ nói chuyện, mới đầu còn tưởng hắn vô cùng nghiêm túc.
Đang nghĩ như vậy thì điện thoại bên người vang lên, chính là Phương Vũ Tư đang gọi.
Vừa mới nhận cuộc gọi thì âm thanh lo lắng từ bên kia đã truyền tới:
"Chị Thanh, Gia Minh... Gia Minh hắn lại bị bệnh, tôi đang chuẩn bị đưa hắn tới bệnh viện, có chuyện gì ... không cần phải lo..."
***
Nửa giờ trước, trong khu biệt thự Thái Bình Sơn.
"... Dù sao thì cô ấy cũng không có nhiều người tới, ở Viên cũng có chút danh tiếng, nhung mà cậu muốn tra ngay lập tức, thì cũng chỉ kiếm được bức ảnh trên mạng thôi, đây là ảnh năm 2002 cô ấy chính thức biểu diễn trong nhà hát..."
Đây là một trang mạng tiếng anh, trong trang web có một bức hình của Diệp Linh Tĩnh, thiếu nữ xinh đẹp ngồi trong bầu trời xanh thẳm đánh đàn dương cầm, không khí giống như đượm sự u buồn.
Nói tới Linh Tĩnh, gm lập tức lên lầu mở máy tính tìm kiếm, dường như muốn thông qua những tư liệu này tiến hành chỉnh lý tin tức trong đầu.
Phương Vũ Tư ở bên cạnh xem, đương nhiên cũng tiện mồm giới thiệu, trước đây khi nàng điều tra tin tức của Gia Minh có tìm hiểu tình hình của Linh Tĩnh khi ở Viên. Nguồn: https://truyenfull.vn
Hiện giờ nói lại, hai người nói chuyện khoảng hơn 10 phút, nàng mới hiện Gia Minh có gì đó không đúng.
Hắn ngồi im nhìn trang mạng, không nói gì, dần dần mạch máu trên trán nổi lên, Phương Vũ Tư nhìn trán hắn trông giống như có những con run đang bò loằng ngoằng, hai tay của hắn đặt ở trên đầu gối, cắn chặt răng, toàn thân khẽ run, mồ hôi toát ra như mưa.
Phương Vũ Tư lắp bắp nhìn hắn, sau đó nhanh chóng xoay người, bò lên giường, cầm lấy điện thoại ở đầu giường bấm số của bệnh viện.