Ẩn Sát

Cho dù như thế nào, bên mình hiện giờ đang chiếm thượng phong, nàng muốn khuyên can, dù sao cũng phải cho mình mặt mũi, nào ngờ Đông Phương Uyển vừa tới đã tỏ lập trường đứng ở phía Gia Minh, nếu vậy thì bản thân mình không xuống đài được.

Mà ở đối với Đông Phương Uyển mà nói, lúc trước nàng không để Dương Thần Quang vào trong mắt, chỉ là loại người dựa vào quan hệ trong nhà làm đông làm tây, quan hệ 10 thành bị đem đi làm một chuyện nhỏ nhoi, hơi chút có một chút thành tựu lại còn tưởng rằng mình có năng lực, đắc chí hận không thể làm cho mọi người đều tôn kính hắn.

Ban đầu nàng cũng không coi chuyện này vào đâu, tới đây cũng chỉ muốn cho chuyện không lớn lên, vậy mà Dương Thần Quang còn thấy rõ cục diện bây giờ, nàng có hảo tâm mà bây giờ bị hiểu thành người mang lòng lang dạ thú, vừa vô ý thức đưa tay ngăn trở Gia Minh, vừa giằng co với Dương Thần Quang, hy vọng có thể làm cho hắn biết khó mà lùi.

Chỉ khoảng nửa khắc khắc này, Trầm Gia Vĩ người đầy mùi rượu lại một lần nữa đứng lên, Đông Phương Lộ cũng từ từ đi tới, tự nhiên hỏi:

"Làm sao vậy, làm sao vậy" .

"Làm sao ư? Cố Gia Minh, Lão Tử giết chết ngươi."

Trầm Gia Vĩ lắc lư tiện tay cầm một ấm trà tiến lên, người ngăn ở trước Gia Minh lúc này là Đông Phương Uyển, còn chưa kịp ra tay, Đông Phương Lộ đã ở phía sau kéo hắn trả lại, lảo đảo vài cái rồi lại ngồi xuống:

"Chớ làm loạn!"

"Xằng bậy?"

Dương Thần Quang đẩy bàn đứng lên nói:

"Hôm nay là người này tới gây sự, nếu ta không giáo huấn hắn thì biết nói sao với người ngoài!"

"Tất cả lùi một bước đi, nể mặt ta, mọi người có chuyện gì thì sau khi rời khỏi đây rồi nói."

Mắt thấy Gia Minh bị Đông Phương Uyển ngăn trở, còn đang đứng xoa trán, Đông Phương Lộ đau khổ bổ sung thêm một câu:

"Gia Minh, đợi lát nữa nói cho rõ, được không?"

Câu này nói cũng bằng thừa, mắt thấy Đông Phương Lộ tỏ thái độ như vậy, Dương Thần Quang vỗ vỗ bàn:

"Mặt mũi? Hôm nay là hắn không nể mặt ta!"

Xôn xao một tiếng, Trầm Gia Vĩ đã đứng lên:

"Ta hôm nay muốn làm thịt hắn!"

Đông Phương Uyển lạnh lùng chỉ tay sang:

"Trầm Gia Vĩ, mày dám!"

Sợ em gái bị ngộ thương, Đông Phương Lộ đột nhiên đi vào giữa hai người, đưa tay vai hắn:

"Trầm Gia Vĩ!"

"Đông Phương Lộ, chuyện này ngươi đừng xen vào, hôm nay ta không nể mặt ai cả."

"Thần Quang, đừng nói như vậy!"

Trong lúc ồn ào, Gia Minh thì chậm rãi mở miệng:

"Bọn họ tìm người đến gây chuyện với bố mẹ Linh Tĩnh, sao ta có thể cho hắn thể diện được?"

Trầm Gia Vĩ lại bổ nhào tới:

"Con mẹ mày."

Trong khoảnh khắc, đoàn người đã bị kích động, Sa Sa kéo Linh Tĩnh lui ra phía sau vài bước, mấy người bạn xung quanh Dương Thần Quang, Trầm Gia Vĩ bắt đầu bàn tán, nhìn bề ngoài thì giống khuyên can, nhưng thực ra là có những lời nói mờ ám, muốn kích động hai bên.

Trong lúc đó Hứa Nghị Đình vốn định hỗ trợ, nhưng lại bị bạn gái Dương Thần Quang đẩy một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Đông Phương Uyển liền vội vàng kéo tay nàng.

"Mày cũng thấy đấy, sau này mày đừng hòng sống yên ổn ở Giang Hải!"

"Tao tìm người giết nó. Mẹ kiếp!"

"Dương Thần Quang, cậu không nên xằng bậy!"

"Chuyện này chắc chắn phải làm lớn, cậu tránh ra."

"Gia Minh, thôi đi..."

"Đông Phương Lộ, tôi vẫn coi cậu là bạn, hôm nay cậu đừng xen vào việc này..."

"Nếu coi tôi là bạn thì hãy nghe tôi..."

"Đừng cản..."

"Trầm Gia Vĩ, mày làm lại thử xem!"

"Mày sẽ thấy..."

"Sau chuyện này mọi người vẫn là bằng hữu, hôm nay có gì đắc tội, sau này tôi sẽ bồi tội với cậu, nhưng hôm nay cậu hãy tránh ra..."

"Tránh ra đi..."

"Cùng là bạn học, đừng có làm lớn chuyện..."

"Gần đây tao thường bị áp lực..."

"Lo cho gia đình... á..."

Xôn xao ---- ầm ----

Không khí đang hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh, một bức tường thủy tin vỡ tan,ánh sáng trong suốt phản xạ lên nó lấp lánh quang mang.

Một bóng người như đạn pháo bay trong trời đêm.

Gió đêm mát mẻ thổi vào, sau đó thì ầm một tiếng, thân hình người nọ rơi trúng mui xe, tiếp theo là tiếng người hô lớn, những mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy xuống phố.

Đông Phương Lộ sững sờ tại chổ, thân hình Dương Thần Quang thì cứng ngắc, người xung quanh thì hai mặt nhìn nhau, họ còn chưa biết là chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong đám người ở đây, Trầm Gia Vĩ biến mất.

"Mày thấy đấy, tao đã nói rồi..."

Gia Minh đứng đó vuốt tay:

"Gần đây tao bị áp lực khá lớn..."

Đông Phương Lộ thở dài:

"Sẽ không chết người đó chứ?"

"Yên tâm, vẫn còn thở."

"Có tàn phế không?"

"Có cần ta tự mình giúp hắn giải phẫu không?"

"Vậy thì không cần..."

Tới khuyên can mà lại thành như vậy, Đông Phương Lộ hai vai xụ xuống, tới lúc này, xung quanh mới bắt đầu có tiếng thảo luận, một số người vọt tới bên cửa sổ nhìn, một số người thì chạy xuống cầu thang.

Yến hội sắp tới hồi kết lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên tất cả giáo viên học sinh đều vây quanh đây, bàn luận chuyện này, có người bắt đầu gọi điện thoại tới bệnh viện.

Bên này, Dương Thần Quang cuối cùng cũng có phản ứng, ban đầu hắn muốn làm thật lớn, muốn tại trận xuất thủ với Gia Minh, nhưng mà chuyện này đã phát sinh, bạn bè bên hắn cũng bắt đầu thối lui, hắn đương nhiên là không dám lại xằng bậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào Gia Minh, hơi gật đầu:

"Tốt, mày đánh đúng không? Đông Phương Lộ cậu định nói điều này hả? Chuyện này tôi nhớ kỹ, dù hôm nay có chuyện gì thì tôi vẫn cám ơn cậu."

Hắn nói xong thì móc điện thoại di động trong túi bắt đầu gọi điện thoại.

Đông Phương Lộ thở dài:

"Thần Quang, chuyện này không bình thường, cậu chớ làm loạn."

Có quá nhiều người hắn đương nhiên là không cách nào nói rõ mọi chuyện, muốn đi qua ngăn cản hắn gọi điện thoại, thuận tiện giải thích, nhưng Dương Thần Quang lại vung tay lên:

"Đông Phương Lộ, tôi nói rồi, chuyện hôm nay không liên quan tới cậu! Có hậu quả gì, tôi chịu... Cố Gia Minh, tao muốn nhìn xem mày đánh như thế nào!"

Hắn nói xong xoay người tránh ra. Đông Phương Lộ vuốt tay, sắc mặt uể oải:

"Thôi, cứ như vậy đi, ta mặc kệ..."

Hắn quay đầu lại nhìn về phía đám người Gia Minh, Linh Tĩnh:

"Bác trai, bác gái có sao không?"

Linh Tĩnh nói:

"Không xảy ra chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi."

Hắn gật đầu, lại nhìn Dương Thần Quang cách đó không xa, nói:

"Sau hôm nay, Tân Hà bang coi như xong..."

Nói xong, hắn cũng móc điện thoại…

Hội đồng học triển khai vô cùng náo nhiệt, tiếp đón cũng vô cùng náo nhiệt, tan cuộc còn náo nhiệt hơn. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Dưới ánh đèn, xe cứu thương chạy như bay mà đến, mấy trăm người liên tục xuất hiện ở trước cửa khách sạn.

Bàn về chuyện vừa rồi, mọi người lại nhìn về chiếc mui xe bị hõm xuống, đoàn người đứng ở hai bên cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn vết máu trên xe, lại nhìn mảnh vỡ thủy tinh dưới đất ai nấy cũng phải ngẩng lên nhìn cửa kính tầng 2 mấy lần.

Mấy phút sau, có một lượng lớn thanh niên có tổ chức đi tới nơi này, trên người tuy rằng không mang vũ khí, nhưng vừa nhìn đã biết đây không phải là người lương thiện.

Dương Thần Quang vừa phất tay nghênh đón, vừa quay đầu lại nhìn đám người Đông Phương và Gia Minh đang đi từ trên lầu xuống.

Đầu lĩnh của đám người kia nói vài câu với Dương Thần Quang, sau đó vung tay lên, đội hình chừng hơn trăm người lập tức như sóng đi sang bên này.

Những bạn học tham dự yến hội lập tức khẩn trương, họ nhìn những người này, lại nhìn Dương Thần Quang, sau đó lại nhìn Gia Minh.

Mấy vị giáo viên trên ầu lo lắng muốn xuống điều đình thì tiếng còi cảnh sát đã lập tức vang lên.

Từng chiếc xe quân dụng chuyên chở cảnh sát, đội đặc nhiệm từ trong những chiếc xe con xuất hiện ở hai bên đường, sau đó một lượng lớn cảnh sát chống bạo động vây kín nơi này.

Một số thanh niên thấy tình thế không ổn, muốn tận dụng những ngõ hẻm rời đi nhưng lập tức bị ép trở về.

Ngay sau đó, một hồi vây bắt đại quy mô bắt đầu, Dương Thần Quang cứ như nằm mộng đứng tại chỗ, khi thủ lĩnh đám cảnh sát đi tới chỗ Đông Phương Lộ nói chuyện, hắn mới đại khái hiểu vì sao lại có chuyện này.

Đám cảnh sát bình thường không dám động vào hắn, nhưng lại có mấy tên cảnh sát cấp cao đi tới, lúc bắt hắn mang vào trong xe hắn mới sợ hãi.

"Tôi muốn gọi điện thoại... Cậu tôi là... các người nhầm rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui