“Nhã Hàm, Nhã Hàm” Trong đám đông, có tiếng Lý Nhược Lâm gọi tên mình, Nhã Hàm thấy vậy liền tìm tới, hai người cùng tới một bàn tiệc, lấy ra hai chai bia, cùng nhìn đám đông náo nhiệt mà cạn ly. Vừa rồi hòa lẫn vào không khí tưng bừng này cùng khiêu vũ, bây giờ mới cảm thấy có chút thoát lực, toàn thân Nhã Hàm ướt đẫm mồ hôi, cô thở hồng hộc, giống như vừa phát sốt.
“Chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một chút rồi ăn cái đã. Bệnh thận của cậu có sao không!? Vận động một chút như vậy chắc không ảnh hưởng gì chứ!?”
“Không có việc gì đâu, mình vui mà!” Nhã Hàm cười: “Nhiều năm rồi chưa thấy nó tái phát, bình thường mình cũng chăm chỉ rèn luyện, so với người bình thường cũng không quá kém đâu.”
“Vậy cũng tốt, mình còn tưởng bệnh của cậu lại tái phát. Kỳ thật mấy ngày như thế này, chỉ cần không quá sức, thì vận động một chút cũng là chuyện tốt nha.” Trong đám người, Nhược Lâm lớn tiếng nói: “À, đợi chút nữa đi xem người ta nhảy đường phố, thú vị lắm đó!”
Không khí vẫn náo nhiệt như vậy, thậm chí còn có phần sôi động hơn, cả xe cảnh sát cũng không biết vì lý do gì hối hả phi qua phi lại, đích thân mấy chú cảnh sát cũng chạy tới làm gì đó, nhưng mọi người đang ở thanh cảm xúc khá cao nên cũng không có ai để ý. Chỉ chốc lát sau, nhịp trống mãnh liệt lại càng vang lên, âm nhạc trong bóng đêm đã đạt tới cao trào, một đội ngũ nhảy đường phố xuất hiện, lần lượt khoe ra thành quả luyện tập vất vả của mình, vũ đạo tung hoành, kích động đám đông, dần dần người tham gia cũng ngày càng nhiều, bu lấy chỗ này, giống như đám thiêu thân bị lửa hấp dẫn.
Mọi người để tâm tình hòa vào nhịp trống kích động cùng vũ đạo, lớn tiếng hò hét, trong những thời điểm cao trào nhất, mọi âm thanh cá nhân đều bị số đông dìm xuống, không còn nghe rõ được cái gì, vì thế lúc Lý Nhược Lâm bắt lấy tay Nhã Hàm nói cái gì đó, cô chỉ cười khoát tay: “Nói cái gì thế!? Mình không nghe thấy gì cả!”
“Cậu nhìn bên kia, nhìn bên kia kìa!”
Nhã Hàm theo hướng tay Lý Nhược Lâm chỉ tới nhìn sang, thấy tại trung tâm dòng người, giống như tiêu điểm của vũ hội hôm nay, có mấy thành viên nhóm nhảy đang tận tình biểu diễn, trong đó lại có một người cực kỳ nổi bật, vũ đạo của hắn so với những người khác rõ ràng không cùng cấp bậc, càng kịch liệt hơn, hoa lệ hơn, hòa cùng nhịp trống, dùng những động tác thân thể tràn ngập lực lượng mà nhiệt tình kích động thêm mọi người. Chỉ có điều nhìn trang phục của hắn không đồng nhất cùng với nhóm nhảy, hiển nhiên là sau khi họ biểu diễn mới gia nhập vào. Nhưng không quan trọng, dưới nhịp trống dồn dập, thân thể hắn theo đó bay múa, làm ra những động tác khó khăn nhất mà nhóm nhảy được đào tạo kỹ lưỡng hay vất vả luyện tập kia không cách nào so sánh được, những người đó lúc này đều giống như những nhân vật phụ gia thêm vào, chỉ để làm nền cho hắn. Nhưng cho dù nhịp điệu nhảy có kịch liệt thế nào, kích động đến đâu, ở hắn vẫn luôn duy trì một loại cảm giác thong dong giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, mọi người bị khí chất này hấp dẫn, càng dồn sự chú ý sang bên này, những đoạn vũ đạo nhìn như tùy ý của hắn đã nhẹ nhàng đẩy khống khí của cả quảng trường này lên cao ngất.
Nhã Hàm nhìn thấy cặp mắt kia… chính là cặp mắt đó… ngày hôm qua ở trước bia mộ. Hắn vẫn chuyên chú như vậy, thế nên dù toàn bộ ánh đèn của quảng trường đều đã chiếu lên hắn, hắn vẫn giống như chẳng hề để ý đến. Không có gì có thể trói buộc cặp mắt kia, cho dù ánh mắt toàn bộ người trên thế giới đều đổ dồn vào hắn, hắn vẫn chỉ tỏ ra mình là một vũ công bình thường mà cần mẫn, tận tình nhảy múa, làm công việc mình cần làm, hắn nhảy vì âm nhạc, chứ không phải vì đám đông xung quanh. Không biết vì cái gì, nhìn hắn như vậy, có một loại cảm giác khó hiểu trói buộc chặt lấy trái tim cô, làm khóe mắt có chút ẩm ướt, một loại cảm tình mà chính cô cũng không thể giải thích.
Vì để tránh cho loại tâm tình này ngày càng dâng lên kiểm soát lý trí của mình, Nhã Hàm cũng đứng lên, kéo tay Lý Nhược Lâm: “Chúng ta cũng nhảy đi!”
“Được!”
Hai người đi vào sân nhảy, âm nhạc sôi trào, ngược lại bên bờ sông Seine du dương, những cảnh sát đang khổ sở tìm kiếm cái gì đó lúc này, chứng kiến đám đông cuồng nhiệt như vậy, lại nhìn xem giữa trung ương quảng trường, mọi người cười vỗ tay, hò hét, tham gia vũ đạo… bọn họ đều có chút mất phương hướng. Xe cảnh sát đã lục tung tất cả các khu thành thị xung quanh, kiểm tra mọi người lui tới, nhưng không có cách nào ngăn cản trận cuồng hoan này, ngọn đèn khiêu vũ như nhạc, chiếu rọi khuôn mặt tất cả mọi người, cũng chiếu rọi người thanh niên với vũ đạo tuyệt đỉnh kia, phảng phất muốn đem lại những hình ảnh này lưu giữ vào một bức họa vĩnh hằng, khắc sâu vào tâm khảm mỗi người.
Nếu như nhân sinh là một hồi vũ hội, như vậy khi dường chân trước âm nhạc…
Chúng ta chỉ có thể không ngừng khiêu vũ.
(Đại khái là một khi dòng đời đã xô đẩy, chúng ta chỉ còn cách ngã thôi á ^^ )
…
9.
Trong đêm yên tĩnh, Nhã Hàm tỉnh dậy từ cơn mộng mị, nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.
Bóng đêm xung quanh giống như đang bao bọc lấy hắn, lại không át đi được sự ấm áp phát ra từ nhiệt độ cơ thể, cô nhịn không được đưa tay lên đụng vào da thịt hắn, một lát sau, hắn bắt được tay của cô.
Trong bóng tối, Gia Minh mở mắt, đem tay Nhã Hàm đặt trên mặt mình, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Ừm… làm sao vậy…” Hắn hé mắt, đến khi hoàn toàn mở ra, đã tỉnh táo lại.
“Ngủ không được à!?”
“Vừa có một giấc mơ.” Nhã Hàm tiến tới gần hắn, áp sát trong ngực của hắn.
“Ác mộng à!?”
“Mộng thấy chúng ta!”
“Có vẻ là mộng đẹp.”
“À, mộng đẹp…” Nhã Hàm nhẹ giọng cười cười, “Chỉ là trong mộng, chị không biết em, em cũng không biết chị!”
“Hờ…”
“Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy ánh mắt em lúc đó, chị cảm thấy trong lòng rất đau, rất muốn tới gần em, nhưng có vẻ như làm thế nào cũng không thể được…”
“Tại sao vậy chứ!?”
“Người nhiều lắm, đem chúng ta tách ra chăng!?”
Gia Minh có chút trầm mặc, một lát sau, lại ôm lấy cô: “Đã không sao rồi!” Vài giây đồng hồ sau, lại cố ý nhấn mạnh, lặp lại một lần nữa: “Đã không sao rồi!”
“Ừ.”
Trong bóng tối an tĩnh lại.
…
“Em nói này, Nhã Hàm.”
“Ừ.”
“Còn một lúc nữa trời mới sáng, chúng ta có lẽ nên làm thêm một shot!”
HẾT.