An Sinh

Editor: AM

Nóng, nóng quá, đây là đâu? Vì sao bốn phía quanh ta đều là lửa, cửa ở đâu, ta muốn ra ngoài.

Ta muốn chạy nhanh đến cửa, đột nhiên xà ngang ở phía trên rớt xuống, ta vội vàng tránh né, sau đó lại rớt thêm mấy xà ngang nữa, bịt kín cửa ra vào. A! Đúng rồi, cửa sổ, cửa sổ ở đâu? Ta đẩy, đẩy, đẩy đẩy, không mở được, cửa sổ đã bị đóng kín.

Ngọn lửa không ngừng tàn sát bừa bãi, càng lúc càng lớn. Ta kêu to, cứu mạng, cháy rồi, có ai không, cứu mạng!

Lúc ta sắp bị nướng cháy, có một người nhảy từ ngoài vào, a, trời ơi, ta được cứu rồi. Ta lập tức bắt lấy tay hắn, tay hắn thật lạnh, thật là thoải mái. Cả người ta ôm lấy hắn, thở phào nhẹ nhõm, mát quá.

Đột nhiên người nọ vỗ vỗ mặt ta, lo lắng nói: "Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!"

Người này sao lại đáng ghét như vậy, cứu ta mà lại tát ta, thật đáng ghét. Ta tát hắn một cái, người nọ cầm tay ta không buông, ta vùng vẫy, ra sức vùng vẫy, đùng, ta ngã đập đầu vào tường.

Mở mắt từ trong mê mang, ta nhìn thấy gương mặt phóng lớn trước mắt, ánh mắt kia nhìn chăm chú vào ta làm ta sợ đến mức lùi sang hướng khác, lại gặp trở ngại.

Ta ủy khuất nhìn hắn, hắn nhìn thấy biểu tình của ta, vậy mà lại cười.

Có vẻ hôm qua quá khẩn tưởng nên ta không có nhìn kỹ Chiến vương gia trong truyền thuyết, rõ là cũng có mũi, có mắt như ta nhưng lại rất anh tuấn, đẹp hơn tất cả nam nhân mà ta đã từng thấy, ừ, vị Chiến vương gia này cũng không dọa người giống như trong truyền thuyết, Tiểu Tam Tử chỉ biết dọa người thôi, vương gia cười lên đẹp mắt như vậy mà. Sau này khi về phủ Thượng thư nhất định phải nói cho Tiểu Tam Tử biết là y sai rồi, nhưng mà có thể về hay không mới là vấn đề quan trọng, hy vọng tính tình vương gia giống như nụ cười của hắn, để ta còn có cơ hội trở về.

Đầu đau quá, vương gia không có việc gì làm sao ngồi gần thế làm chi, làm ta bị dọa, ngã đập đầu đau muốn chết. Trong khi ta đang oán niệm thì hắn vươn tay xoa đầu ta, ta ngồi thẳng dậy không dám cử động, là ta hoa mắt sao, biểu tình của hắn thật ôn nhu, giống như, ánh mắt đại công tử nhìn đại nãi nãi.

Miệng hắn lúc đóng lúc mở, nói cái gì đó, ta hoàn toàn không nghe thấy, bàn tay hắn quơ quơ trước mắt ta, ta mới phản ứng kịp, trời ơi, quá mất mặt, ta vậy mà lại nhìn vương gia đến ngẩn người.

Ta xấu hổ, vội vàng trốn trong chăn, mặc kệ hắn kêu gọi thế nào cũng không ra. Một lát sau, cảm thấy đã buông lỏng được không ít, nghe vương gia nói: "Nếu không ra, bổn vương sẽ đi tìm tam tiểu thư."

Ta lập tức xốc chăn lên, bắt lấy tay áo vương gia, "Ta ra rồi, ngài đừng tìm tam tiểu thư."

Vương gia không biết nên làm sao với ta, hắn nói: "Ngươi sốt rồi, nhanh nằm xuống đi." Vừa nói vừa vén chăn cho ta.

Ta phát sốt? Lúc này mới cảm thấy hơi lạnh, thì ra vừa rồi ta mơ thấy giấc mơ đó là do phát sốt, chắc là do ngày hôm qua bị vương gia dọa ra một thân mồ hôi còn bị gió lạnh thổi vào.

Vương gia xoay người lấy bát thuốc trên bàn, "Đến đây, uống thuốc."

Mặc dù con người ta không thông minh, thỉnh thoảng cũng hơi ngớ ngẩn, giống như trước đây chơi trốn tìm với hài tử trong phủ, ta trốn ở nơi mà ta tự nhận rằng không ai có thể tìm được, chờ rồi chờ, mãi đến khuya cũng không ai tìm ra, ta vẫn trốn ở đó ngầm vui vẻ, quản gia Trần thúc đến tìm ta. Ta còn ngây ngốc hỏi, sao bọn họ lại ngốc như vậy, không tìm thấy ta.

Nhưng mà có vẻ từ khi ta vào phủ vương gia thì mức độ ngớ ngẩn càng tăng thêm, như bây giờ đây, ta há mồm rồi nuốt một cánh cứng nhắc, cũng không biết đang ăn cái gì, cho nên đừng hỏi ta mùi vị ra sao.

Chờ đến khi ta phục hồi tinh thần lại, vương gia đã đi từ lâu, chỉ còn Tân Nguyệt không ngừng nói liên miên trong phòng: "Công tử sao ngài lại ngớ ngẩn như vậy, vương gia đúng là phong lưu phóng khoáng, tuấn tú phi phàm mà, thật là hợp với tiểu thư của chúng ta, nếu vương gia không truy cứu chuyện tiểu thư đào hôn thì càng hoàn mỹ hơn nữa. Công tử, ngài nói xem vị Chiến vương gia này là người thế nào, theo như mọi người kể lại thì rất tàn bạo, nhưng mà lại đối xử với công tử rất tốt, cực kỳ ôn nhu, vương gia đúng là tốt mà!" Tân Nguyệt vừa nói vừa kèm theo đôi mắt sáng lấp lánh, giống như chú chó A Hoàng nuôi trong phủ vậy.

Ta làm như không nghe thấy lời Tân Nguyệt nói liên miên không dứt, ta lấy y phục chuẩn bị mặc vào, y phục này, màu sắc xinh đẹp, chất liệu thượng phẩm, nhưng mà là nữ trang, ta treo nữ trang lên giá, bâng khuâng nghĩ xem có nên nhờ người khác mặc dùm hay không.

Cố gắng đấu tranh với y phục một lúc lâu nhưng vẫn không biết nên mặc thế nào, Tân Nguyệt thấy vậy liền đi đến cầm lấy y phục trong tay ta, gắt giọng: "Công tử, ngài đang sốt, vương gia phân phó không cho ngài xuống giường, phải dưỡng bệnh cho tốt. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như tằm kéo tơ, ngài ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng bệnh đi. Đúng rồi, ngài có lạnh không, có đói không, ta đi lấy canh gà cho ngài."

Ta giữ chặt nàng, "Không cần, vừa rồi đã ăn không ít, ta thấy hơi mệt, tỷ đi nghỉ đi Tân Nguyệt tỷ tỷ."

Tân Nguyệt lẩm bẩm gì đó rồi đi ra, ta yếu ớt nằm lên giường, cảm thấy chuyện xảy ra trong mấy ngày nay còn nhiều hơn mười tám năm ta sống trên đời.

Ban đầu vô tình nghe được kế hoạch đào hôn của tam tiểu thư, bởi vì quá ngạc nhiên mà bị tam tiểu thư phát hiện, sau đó cảm thán sắc đẹp và cảm động tình yêu của tam tiểu thư mà đồng ý thay nàng xuất giá. Phủ Thượng thư nuôi ta nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải báo đáp rồi, tuy ta không thông minh, nhưng mà vẫn biết tri ân đồ báo, đó chính là công ơn nuôi dưỡng.

Tam tiểu thư nói, nếu ta có thể kéo dài Chiến vương gia thêm một ngày thì cơ hội hạnh phúc của tiểu thư càng lớn.

Vương gia nói phải nhìn xem biểu hiện của ta, ta đây phải biểu hiện cho tốt, nhưng mà biểu hiện thế nào?

Nếu vương gia vui liền không nói chuyện này ra ngoài, vậy tiểu thư sẽ được hạnh phúc. Đầu tiên phải nghiên cứu sở thích của vương gia.

Bây giờ ta không được rời khỏi phòng, vậy liền kêu Tân Nguyệt vào, dặn nàng chuyện muốn làm, nàng khó hiểu nhìn ta, hỏi: "Công tử muốn làm gì, Chiến vương gia rất lợi hại, lỡ như bị vương gia phát hiện, chúng ta sẽ khó sống, vương gia không truy cứu chuyện tiểu thư đào hôn đã là may mắn lắm rồi, còn nữa, đây không phải phủ Thượng thư, nếu như bị phát hiện, hậu quả sẽ lớn lắm!"

Ta khoát tay, nói: "Bây giờ vương gia không truy cứu, lỡ như sau này mất hứng thì chúng ta phải làm sao, cho nên nhiệm vụ của ta là giúp vương gia vui vẻ, vương gia sẽ không nhớ đến chuyện đó nữa, tỷ nói xem có phải hay không?"

Tân Nguyệt nghiêng đầu cau mày ngẫm lại, bừng tỉnh: "A, đúng là có chuyện như vậy, công tử thật thông mình, ta đi làm ngay." Nàng không đợi ta nói xong liền xoay người bỏ chạy.

Có người này chạy việc, vậy thì ta không cần vội vàng nữa. Hây, nghĩ nhiều lại mệt mỏi, ta nằm trong chăn mơ màng ngủ mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui