Ân Sủng Của Hoàng Đế

Trái tim của Tôn Phật Nhi đánh liên hồi, chỉ cảm thấy sau gáy mình một luồng khí nóng giống như bị lửa đốt. Chuyện gì thế? Tại sao anh ta lại tức
giận như vậy? Cảm nhận được cơn giận dữ khó hiểu của Quan Sơn Nguyệt, cô càng không dám quay đầu lại. (BB: chị đúng là rùa rúc đầu nha =”=)

Phó giáo sư Trương Lập Đình ba mươi hai
tuổi, là đồng nghiệp của Tôn Phật Nhi ở trường đại học A, luôn luôn chìm đắm trong các thí nghiệm của mình, năng lực ứng phó với những tình huống trong sinh hoạt hàng ngày vốn rất kém, gần
giống như kẻ thiểu năng chậm chạp ngốc nghếch, thế nên cho đến bây giờ
trong mắt anh ta chỉ nhìn thấy có Tôn Phật Nhi, mãi vẫn không phát hiện ta Quan Sơn Nguyệt ngồi đối diện cô.

“Trương Lập Đình?” Tôn Phật Nhi gọi lớn
Trương Lập Đình đang ngẩn người. Phải nhắc nhở thầy ấy, không thể thả
hồn tận chân trời như thế này được, như thế là rất nguy hiểm, đối với người bên cạnh mình lại càng không thể được.

“A, bạn cùng học hẹn tôi đến.” Vẻ mặt của anh ta vẫn có chút ngốc nghếch.

Mặc dù trả lời có chút lạc đề, nhưng có câu trả lời vẫn là rất tốt rồi, đại khái Tôn Phật Nhi cũng hiểu ý của anh ta.

“Thầy tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Tìm cô?” Trương Lập Đình vò đầu cố gắng nghĩ, đầu óc anh càng thêm rối loạn, đột nhiên mắt anh ta sáng lên.
“Tôi nghĩ ra rồi, cô vẫn đang tìm phòng trọ đúng không? Mẹ của tôi nói nếu cô có hứng thú thì sẽ cho thuê phòng kế bên
nhà tôi.”

“Thật ư?” Đối với chuyện anh vừa nói,
Tôn Phật Nhi rất hưng phấn, ánh mắt lấp lánh ánh sáng, lúm đồng tiền
càng tỏa ánh hào quang. Có phòng rồi cô sẽ không phải tranh cãi cùng tên độc tài ngồi trước mặt nữa. “Tốt quá, tôi…”

“Em đã có chỗ ở rồi, không phải sao?” Giọng Quan Sơn Nguyệt thốt lên như làm đóng băng sự hưng phấn của cô.

Trương Lập Đình nhìn về phía người vừa
phát ngôn. Thật là một khí thế ngàng tàng ngạo mạn, quả là một người đàn ông không tầm thường! Nhưng… anh ta là ai vậy?

“Em… không có…” Sự hưng phấn của Tôn Phật Nhi nháy mắt đã bị đông cứng lại trước ánh mắt lạnh lẽo của Tổng giám đốc Quan.

“Em có. Bây giờ chúng ta đang định
chuyển nhà, em lại quên rồi sao?” Anh nhướng mày trợn mắt, giống như
lưỡi đao sắc bén, dường như chỉ cần cô lỡ lời anh sẽ lập tức không niệm tình mà chém đứt cái cổ mảnh khảnh của cô.

“Ư, đúng rồi, đúng, tôi đã tìm được nhà rồi.” Cổ nhân đã nói: Thức thời mới là hào kiệt, cô muốn làm hào kiệt chứ không thích làm ‘liệt sĩ’ đâu. (BB: há há há…. Sang chap sau chị cũng thành ‘liệt sĩ’ thôi…. =]]] )

Ư, cơn giận của người ta thật lớn thật
đáng sợ, có lẽ bây giờ mình không nên đắc tội với anh ta, cứ thuận theo ý của anh ta đi. Cô sờ lên cổ, nuốt nước miếng, dù sao cô cũng sẽ tìm cơ hội để cải chính với Trương Lập Đình, anh ta
chắc chắn sẽ không biết đâu.

Người thông minh như Quan Sơn Nguyệt sao lại không biết cô đang tính toán những gì chứ. Anh kéo cô lại cạnh
mình, thấy cô giãy giụa muốn cách xa ta, anh lập tức ghé sát vào tai cô, cười một nụ cười đầy mê hoặc, uy hiếp nói: “Em cứ
thử giãy giụa nữa xem!”

Tôn Phật Nhi lậi tức ngồi im. (BB: há há há, ôi, em đến chết với chị =]]]] )

Tuy là đang khủng bố cô, nhưng cử chỉ
của hai người trong mắt người khác rất mờ ám. Trương Lập Đình lại ngẩn
người, cũng có một chút cảm giác hiểu hiểu, anh ta rụt rè hỏi: “Hai người…”

Quan Sơn Nguyệt mỉm cười giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Quan Sơn Nguyệt.”

“A, xin chào!” Trương Lập Đình hoang mang bắt tay anh, “Tôi là Trương Lập Đình, là đồng nghiệp của cô Tôn.”

Đồng nghiệp? Quan Sơn Nguyệt liếc mắt một cái liền đoán ra ngay ý đồ của anh ta, đồng thời cũng phán đoán chỉ số
đe dọa của anh ta, rất thấp, không đáng quan tâm, cũng không tạo ra ảnh hưởng gì đối với mình, vì thế sắc mặt mới dịu đi. (BB: vừa gặp mà xem người ta như kẻ thù kiếp trước vậy >”

Tuy Trương Lập Đình không biết nguyên nhân, nhưng cũng cảm thấy áp lực trong nhất thời cũng giảm đi đáng kể.

Một Quan Sơn Nguyệt nho nhã phong lưu
đối với một Trương Lập Đình khù ngờ nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng vị hôn thê của tôi…” rồi nhìn Tôn Phật Nhi một cách vô cùng âu yếm. “Vị hôn thê” là nói ai vậy, rất tự nhiên cô liền hiểu.
“Đã quyết định chuyển đến ở cùng tôi, vậy nên sẽ không phải tìm phòng
nữa, làm mất thời gian của anh, thật ngại quá.”

“Vị hôn thê… của anh?” Trương Lập Đình ngơ ngác lặp lại.

Tôn Phật Nhi đáng thương chỉ biết mắt
chữ A mồm chữ O nhìn Quan Sơn Nguyệt, một loạt câu hỏi bay vù vù trước
mắt. Anh đã cầu hôn cô lúc nào thế? Cô nhận lời rồi à? Sao cô lại không nhớ chút nào thế. (BB: =]]], cái này gọi là bị bức hôn )

Kỳ thực đột nhiên thốt ra ba chữ “vị hôn thê” Quan Sơn Nguyệt cũng cảm thấy bàng hoàng. Nhưng nhìn thấy Tôn Phật Nhi khiếp sợ cứ trừng mắt nhìn anh, giống như bỗng nhiên anh mọc ra ba cái đầu, làm cho anh cảm thấy không thoải
mái, ý muốn kết hôn lại càng thêm kiên định.

Anh vốn thích cô, muốn chiếm lấy cô làm
của riêng, nếu như họ kết hôn, đương nhiên cô sẽ thuộc về anh, lại không có ai dám động lòng với cô nữa. Mà cô cũng không phải lo lắng người ta sẽ nói này nói nọ.

“Em” Tôn Phật Nhi không sợ chết liền mở
miệng, nhưng Quan Sơn Nguyệt hoàn toàn không cho cô cơ hội. Cô vừa mở
miệng, anh lập tức phủ lấy đôi môi cô, không khí trong nhà hàng nhất thời tĩnh lặng, mặc dù đã quá thời gian ăn trưa
nhưng nhà hàng vẫn còn đông khách, ánh mắt mọi người ngay lập tức tập
trung lại trên người “đôi trai gái đã hứa hôn” đang hôn nhau nồng nhiệt.

Qua một hồi, Quan Sơn Nguyệt mới nhẹ
nhàng rời khỏi môi cô, Tôn Phật Nhi khuôn mặt đỏ bừng vùi vào lòng anh,
cố gắng hô hấp không khí, cuối cùng cũng kết thúc “nụ hôn thế kỉ”.

“Clap clap clap…” Nhà hàng cao cấp vốn
rất yên tĩnh bỗng vang lên những tràng pháo tay, có tiếng huýt gió,
tiếng trầm trồ khen ngợi, âm thanh dường như vang vọng lên tận mây xanh.

Lúc này hai người mới sửng sốt nhận ra
họ đang là trung tâm của sự chú ý, Tôn Phật Nhi xấu hổ lại càng trốn vào lòng Quan Sơn Nguyệt, không dám đối mặt với ánh mắt của người khác.

Quan Sơn Nguyệt đắc ý nhếch môi cười
rạng rỡ. Anh đường đường được xưng tụng là ông trùm của giới kinh doanh, đối với những tình huống như vậy đã sớm quen rồi, cho nên những chuyện như thế này cũng không có gì làm anh phải hoảng
hốt.

Chỉ thấy đôi tay anh ôm chặt người đẹp,
một chút ngượng ngùng xấu hổ cũng không có, ngược lại còn thoải mái đón
nhận ánh mắt mọi người bốn phía xung quanh, gật đầu đáp lễ, Trương Lập Đình không chiến mà bại, không biết tại sao
ngực anh lại bật ra một tiếng thở dài.

Quan Sơn Nguyệt vui mừng khôn xiết, lập
tức gọi quản lí nói mấy câu, rồi quay lại nói với mọi người: “Cảm ơn sự
chúc phúc của mọi người, đã làm phiền mọi người dùng cơm, bản thân tôi chỉ có chén rượu nhạt gửi tới các vị để tỏ lòng xin lỗi, xin mọi người cứ từ từ thưởng thức.” Cảm nhận được phần eo của mình có sự va chạm, anh lập tức nói: “A, các vị chúng tôi có việc nên xin phép đi trước.”

Tôn Phật Nhi ngẩng khuôn mặt đẹp tuyệt
trần lên, hướng tới mọi người khẽ gật đầu, còn mọi người thì tung hô
chúc mừng đồng thời cười lớn trong khi Quan Sơn nguyệt thong thả rời đi.

Sakura: Làm xong chương này thấy tội
nghiệp anh Trương Lập Đình ghê, ai bảo anh ngù ngờ quá làm sao đấu lại
với đại ca Sơn Nguyệt của mình ;

BB: cơ mà cho dù anh có thông minh thì cũng chả đấu lại được Nguyệt ca…=]]], đó là bản chất rồi nha.

Quên spoil với các tình yêu, chương sau Nguyệt ca sẽ “ăn” Nhi tỷ nha. Hị hị hị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui