Ân Sủng Của Hoàng Đế

Sau bữa tiệc thịnh soạn buổi trưa, buổi tối nhà họ Tống tổ chức khiêu vũ.

Dạ yến được tổ chức trong đại sảnh tòa
cao ốc nhà họ Tống, dàn nhạc biểu diễn một vũ khúc động lòng người,
những phục vụ trong bộ đồng phục tay bưng khay rượu đi xuyên qua các thực khách ăn vận sang trọng đưa tới họ những loại mỹ tửu
thượng hạng. Khách khứa có người đang khiêu vũ tại sàn nhảy ở giữa, có
người thì thầm nói chuyện, không khí tràn ngập vẻ thân thiện, hữu nghị.

Nhưng điều thu hút ánh nhìn của tất cả
khách khứa, lại là anh trai của cô dâu kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Long
Ưng, Quan Sơn Nguyệt. Thân hình nổi bật, từ sớm đã là nhân vật chính của buổi khiêu vũ cùng chú rể và cô dâu.

Mặc dù Quan Sơn Nguyệt luôn mỉm cười chào đón mọi người, nhưng đằng sau nụ cười ôn hòa luôn là một khoảng cách vô hình, giống như hiện tại…

Chỉ thấy suốt từ đầu tới cuối Tổng giám
đốc Quan ôm lấy eo một đại mỹ nhân, vẻ mặt dịu dàng lại như che chở bảo
vệ, hào sảng tuyên cáo quyền sở hữu của mình đối với mọi người, khiến cho tất cả các công tử hào hoa phong lưu, những tinh anh
nhân tài của các tập đoàn, nhìn người đẹp dịu dàng quyến rũ bên cạnh anh mà thèm nhỏ rãi, nhưng lại không dám bước qua lằn ranh để mời người đẹp khiêu vũ.

Ngay cả lời mời của chú rể, nhân vật chính của buổi tiệc cũng bị chối từ, thì ai dám ôm ấp hy vọng đây?

Người duy nhất cảm thấy vui vẻ với tình
huống trước mắt chỉ có cô của Quan Sơn Nguyệt. Bà vô cùng hài lòng với
Phật Nhi, tài lực giàu có đối với nhà họ Quan là không cần thiết, cho nên chỉ cần phẩm hạnh đoan trang đúng mực, bà không cần nhà gái phải giàu có quyền thế, có điều vì tuổi tác đã cao, không chịu
nổi việc phải chạy đi chạy lại cả ngày, nên khi vũ hội bắt đầu chưa được bao lâu, bà đã phải về nhà nghỉ ngơi.

Ông Tống, Tống Chấn Long vốn cho rằng chỉ cần một trong ba đứa cháu mình có thể chiếm được trái tim của Tôn Phật
Nhi, thì hai nhà Tống – Tôn vẫn có thể liên hôn như trước, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này trong lòng đã biết cơ hội đã
mất, ảo não buồn phiền mãi không thôi lại chẳng thể làm cách nào được,
bởi vậy cũng về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Nhảy liền ba bản, Tôn Phật Nhi thở hổn
hển, nhìn chằm chằm vào những ly thủy tinh trên tay người phục vụ, bất
giác liếm liếm môi, cảm thấy hơi khát.

Quan Sơn Nguyệt phát hiện thấy, liền kéo
cô đến bên cửa sổ cho thoáng khí, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn mướt mồ
hôi của cô, thấp giọng nói: “Anh đi lấy cho em ly nước trái cây, em ở đây chờ anh một chutsm không được chạy lung tung, nghe
chưa?” Anh biết Phật Nhi không uống rượu, nhưng ở nơi đây muốn tìm đồ
uống không chứa cồn thì hơi khó, nhưng điều này sao làm khó được anh chứ.

Anh chỉ lo lắng duy nhất một điều đó chính là mấy con sói đói!

Tôn Phật Nhi nén tức giận trợn mắt nói vẻ không vui: “Biết rồi, thưa đại vương.” Cô thường nghĩ rằng: Mình cứ như áp trại phu nhân mà anh là Quan trại chủ.

Đương nhiên anh biết điều cô ám chỉ,
nhưng không cảm thấy bản thân làm sai điều gì. Đối với cái nhìn trừng
trừng của cô, cuối cùng đành chạy đi vẻ không yên tâm, anh quyết định đi nhanh về nhanh.

Nhìn theo bóng anh lưu luyến không rời mà chạy đi, đối với sự lo lắng và không tin tưởng của anh, Tôn Phật Nhi
thật sự oán giận đến nỗi không nói nên lời.

Tại sao chứ? Cô tự nhận thấy mình phẩm hạnh đoan chính, cũng không nhớ mình đã làm điều gì xấu, thật sự là nghĩ không thông.

Sau khi từ chối lời mời khiêu vũ của mấy
chàng trai nhiệt tình, Tôn Phật Nhi buồn phiền nghiêng người quay mặt
hướng ra ngoài cửa sổ, giả bộ như đang thưởng thức cảnh đêm khuôn viên bên ngoài, hy vọng có thể được yên tính một chút.

“Phật Nhi!” Một giọng nói nho nhã vẳng tới.

“Là anh à? Cho tôi xin, tôi đã không thể
nhảy nổi nữa rồi, nếu anh muốn khiêu vũ xin hãy tìm người khác đi!” Tôn
Phật Nhi quay lại nhìn người mới đến, lập tức thốt ra lời xin tha.

Đôi mắt sâu thẳm đen như gỗ mun của Tống
Chân Tân nhìn cô, bộ lễ phục màu trắng càng làm nổi bật vẻ nho nhã, ấm
áp của anh, khác hẳn với bộ đồ màu đen ngạo nghễ, bá khí áp đảo của Quan Sơn Nguyệt.

“Anh không mời em khiêu vũ đâu, em yên tâm đi.”

“Oa, anh thật tốt bụng, anh không biết
đâu, người ta đã nhảy đến nỗi chân đã đau ê ẩm rồi, lại còn một đám
người kiên trì mời khiêu vũ nữa, hại tôi không biết nên làm thế nào mới phải!”

“Chân rất đau sao? Suốt cả buổi em cũng chỉ nhảy với một người mà.” Lời nói có vẻ hơi ghen tỵ phát ra.

Nhưng với Tôn Phật Nhi vốn đã quen với sự ghen tuông mãnh liệt của Quan Sơn Nguyệt thì sự mẫn cảm với lòng đố kỵ
đã giảm xuống, nên với sự ghen tỵ loại nhẹ này thì hoàn toàn không cảm thấy gì. “Đúng vậy, ai bảo thể lực của tôi không tốt
chứ, bình thường đã ít vận động rồi.” Mới nhảy có vài bản, chân đã lực
bất tòng tâm rồi, cô cũng cảm thấy có chút đáng xấu hổ.

Kỳ lạ thật, vận động trên giường không
tính là vận động ư? Mỗi ngày cô… ôi, cô đang nghĩ cái gì vậy! Nhất định
là con sói háo sắc đó đã lây nhiễm cho cô rồi, hại cô trở nên có tư tưởng tà dâm đó.

“Phật Nhi, em làm sao thế?” Đột nhiên mặt Tôn Phật Nhi lúc đỏ lúc trắng, khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ.

“A, không có gì, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy mình thật vô dụng thôi.” Thứ tạp chất màu vàng trong đầu đó tuy
người khác không biết nhưng cô vẫn thấy xấu hổ đỏ bừng mặt.

Tống Chấn Tân bèn đổi đề tài: “Vệ sĩ dũng mãnh của em đâu? Làm sao anh ta có thể yên tâm để một đại mỹ nhân như
em đứng ở đây một mình, không sợ sẽ bị bọn sài lang xung quanh ăn thịt sao?”

Anh đã thấy Quan Sơn Nguyệt ôm khư khư
Tôn Phật Nhi từ sớm rồi, ánh mắt hung hãn quét một vòng khiến người ta
kinh hoàng, như muốn nói rằng sẽ không ta cho kẻ nào dám bước vào bãi địa lôi.

Anh đã quen biết Quan Sơn Nguyệt đã nhiều năm nhưng chưa thấy cậu ta che chở bảo vệ ai quá, theo như sự hiểu biết về cậu ta Tôn Phật Nhi hẳn là có ý nghĩa đặc biệt, sự giác ngộ này khiến Tốn Chấn Tân có chút ảo não, anh thật sự đã đến
muộn rồi ư?

Tôn Phật Nhi không nhạy cảm, nói: “Anh tới là để cười nhạo tôi sao? Hừ, vậy tôi đi đây.” Nói xong cô xoay người định bỏ đi.

“Xin lỗi, anh có chuyện muốn hỏi em, thật sự không cố ý cười nhạo em đâu.” Anh vội vàng giữ cô lại.

“Anh muốn hỏi tôi chuyện gì?” Cô quay
người lại hiếu kỳ hỏi. Cô cũng thật sự không muốn đi, trong lòng vẫn nhớ lời dặn dò của tên đại vương độc tài: Không được chạy lung tung!

“Phật Nhi, em… và Quan Sơn Nguyệt là…” Anh không thốt ra được từ sau.

“Là vợ chồng sắp cưới!” Một giọng nam
trầm trầm giải tỏa những nghi hoặc của anh, đồng thời cũng thay Phật Nhi trả lời. Thương Lập tao nhã ung dung bước tới đứng giữa hai người, cố ý tạo thành khoảng cách với Tống Chấn Tân. “Nhẫn rồng
của nhà họ Quan chỉ truyền cho con dâu không truyền cho con gái đang đeo trên tay Phật Nhi chính là tuyên bố hùng hồn nhất khiến cho người khác muốn phủ nhận cũng khó.”

Vẻ mặt Tống Chấn Tân rất chướng mắt, rõ
ràng là có ý đồ, khiến Thương Lập dù có muốn không thấy cũng khó. Sao
anh có thể không chạy vội ra đây thay ông anh họ bảo vệ người đẹp chứ? Tổng giám đốc Quan, người anh họ Sơn Nguyệt thân mến
của anh không dễ dàng gì mới tìm thấy được người tri âm, ngộ ngỡ không
cẩn thận để người đẹp bị bắt cóc, há chẳng phải là lại phải mất tám trăm năm nữa mới tìm được người khác sao? Mà cũng không
chắc là sẽ tìm thấy! Không dễ gì tai Thương Lập mới được yên tĩnh, thực
sự là cảm thấy bản thân không cách nào nhẫn nại được nữa khi phải nghe những lời tụng kinh của mẹ mình.

Mặc dù anh rất tin vào sức quyến rũ của
Quan Sơn Nguyệt, cũng biết Tôn Phật Nhi chẳng phải là loại con gái lẳng
lơ, nhưng tình cảm là thứ rất bí ẩn khó nắm bắt, không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất, mọi việc đều cẩn thận thì sẽ không thể
sai lệch được.

“Anh là đồ quỷ hẹp hòi, anh đến lúc nào
vậy, sao tới giờ em mới nhìn thấy anh?” Tôn Phật Nhi có chút vui mừng,
lơ đãng gọi Thương Lập, khiến Thương Lập có chút xấu hổ cười khổ, lẩm bẩm là mình có keo kiệt hẹp hòi gì đâu, là tại Phật Nhi
không để ý gì đến anh đó chứ.

Bởi Thương Lập rất giống hồn ma đột nhiên xuất hiện trong bữa cơm của hai người họ, thường trêu chọc làm cho Sơn
Nguyệt nổi giận rồi mới vội vã rời đi, mạo hiểm vượt khó khăn tất cả chỉ để ăn cơm của đại vương độc tài, điều đó thật
khiến cô khâm phục mãi.

“Anh xuất hiện ở chỗ này thật kinh ngạc
lắm sao?” Cậu ta tốt xấu gì cũng là anh họ của cô dâu! Thương Lập đảo
mắt nhìn. Nhưng vẻ mặt vui mừng của cô lại khiến anh như được an ủi phần nào.

“Uhm…” Cô cũng nhớ tới quan hệ giữa
Thương Lập và nhà họ Quan, nhưng lại không nhịn được trêu chọc anh, cô
giả vờ cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng gõ trán một cách tinh nghịch, đột nhiên như nhớ ra, “A, làm sao em quên được chứ? Chỗ này có đồ ăn lại có đồ uống, với cá tình thích ăn cơm nhà quan như anh mà xuất hiện ở nơi này thật cũng không có gì ngạc nhiên lắm.”

“Em…” Dáng vẻ đáng yêu của cô khiến Tống
Chấn Tân ngẩn người, khiến Thương Lập thiếu chút nữa ngừng thở, đành cố
gắng nói: “Trẻ con không chấp, anh đường đường là nam tử hán mang trong tim hoài bão lớn lao không so đo cùng đàn bà lòng dạ hẹp hòi như con gà. Để tránh mất địa vị.”

“Trẻ con không chấp?” Tôn Phật Nhi suýt
chút nữa thì tức nghẹn, dường như cái người này vẫn chưa hiểu rõ vai vế
của mình nha. “Sơn Nguyệt là anh họ của anh phải không?” Thấy anh gật đầu, cô nói tiếp: “Rất tốt, em là vị hôn thê của Sơn
Nguyệt, hiện tại hai người chúng ta so sánh một chút, vậy thì ai mới là trẻ con đây?” Câu hỏi của cô đưa thẳng đến trước mặt anh.

“A…” Thương Lập líu lưỡi, nhất thời không có câu trả lời.

Bị bỏ qua một bên Tống Chấn Tân đã nghe
thấy đáp án mà anh muốn biết, chỉ có thể thầm tham mà thôi! Không muốn
làm phiền hai người nói chuyện vui vẻ, anh lặng lẽ xoay người rời đi.

“Chuyện gì vậy?” Quan Sơn Nguyệt bưng đồ
uống xuất hiện, ánh mắt sắc bén quét một vòng hiện trường vụ việc. Mới
rồi anh bị một vị trưởng bối, bạn của cha anh trong giới kinh doanh giữ lại, mặc dù rất lo lắng cho Phật Nhi, hận là không thể
lập tức trở lại bên cạnh cô, nhưng cũng không thể thất lễ được. Đành
phải nhẫn nại cùng bác ấy nói chuyện, nào biết càng nói càng dai, đành đột phá vòng vây, tuy là do kỹ năng ngoại giao của anh
rất cao thâm nhưng cũng phải tiêu tốn khá nhiều thời gian và công sức.

Tôn Phật Nhi mắt sáng lên, giống như đại
hạn gặp trận mưa rào, chạy tới đón lấy ly nước trái cây mình đã đợi từ
lâu, tuy vậy miệng vẫn còn ôm ấp ý đồ, “Thương Lập mắng em, không thừa nhận em là vợ chưa cưới của anh.”

“Phật… tớ không có…” Thương Lập không
ngăn cản kịp, khuôn mặt trắng trẻo lại càng trắng hơn. Nếu như ánh mắt
có thể giết người, anh tin rằng mình đã bị ông anh họ thân yêu chém thành mười tám khúc rồi.

Tiêu rồi tiêu rồi, Quan Sơn Nguyệt vốn
không thể đợi đến ngà Phật Nhi đồng ý kết hôn, trong lòng chắc chắn sẽ
rất buồn bực mà không thể nói ra, cô cô cô lại dám tạo nên lời nói không hại chết người thì không thỏa. Thật quá đáng, rõ ràng là muốn hại chết anh mà! Hu hu hu, nghĩ xem anh chỉ là một Thương Lập nhỏ
bé, sao dám cản trở kế hoạch kết hôn lớn lao của Tổng giám đốc chứ? Anh dùng ánh mắt đáng thương vô vần nhìn anh họ kiêm bạn thân của mình mong cậu ấy có thể tỉnh lại đúng lúc, đừng có tin lầm kẻ
tiểu nhân mà rơi vào bẫy, trừng trừng mắt uất hận nhìn tên “tiểu nhân” đang ung dung uống nước trái cây chuẩn bị “tọa sơn
quan hổ đấu”.

“Anh ấy có đấy!” Dám trừng mắt nhìn mình
sao? Tôn Phật Nhi đặt biệt tra tấn Thương Lập, tiếp tục đổ dầu vào lửa,
“Anh ấy nói lời của em là trẻ con không thèm chấp, còn mắng em là đàn bà bụng dạ hẹp hòi như con gà, một chút cũng không tôn
trọng em, chị dâu tương lai của mình.”

“Có không?” Ánh mắt sắc bén của Quan Sơn Nguyệt giống như đóng băng, bắn thẳng khí lạnh Bắc cực về phía Thương Lập.

“Là… là cô ấy trước…”

“Em nói anh ăn cơn nhà quan có gì không đúng sao? Anh vốn là như thế mà, em chẳng đổ oan cho anh.”

Nghĩ tới ăn cơm nhà quan, Quan Sơn Nguyệt lại thêm thì mới hận cũ, thế nhưng… lại mỉm cười? Khuôn mặt cưới tươi
rạng người lại rất tao nhã.

Cái tên này, Thương Lập khóc không ra
nước mắt, biết là không thể cứu mình được rồi. Lại là vạ miệng, chẳng lẽ anh nên dứt khoát khâu nó lại ư?

“Anh họ thân mến, vừa rồi tớ thay cậu bảo vệ cô vợ xinh đẹp của cậu, ngăn cản lũ háo sắc, cậu có thể bỏ qua
chuyện tớ nhất thời lỡ lời được không?” Anh kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy nụ cười của Quan Sơn Nguyệt.

Nụ cười cứng lại, “Háo sắc?” Mắt anh như
bao phủ một lớp sương mỏng, trang phục sang trọng cao quý cũng không
ngăn được luồng khí mạnh mẽ phát ra từng tấc từng phân trên cơ thể.

“Anh ấy nói lung tung đó,” Khuôn mặt Tôn
Phật Nhi biến sắc, vội ôm lấy cánh tay Quan Sơn Nguyệt, giải thích:
“Chán Tân là bạn của em, anh ấy cũng chỉ tới chào hỏi em thôi mà, người ta không phải là đồ háo sắc đây, anh đừng nghe Thương
Lập nói bậy.” Cô xoay người trừng mắt với Thương Lập, “Thương Lập xấu
xa, anh đừng có ở đây đặt chuyện đi.” Đáng ghét, anh muốn thoát tội cũng không nên dùng chiêu này chứ, như vậy sẽ hại chết người ta đó, có biết không!

“Chấn Tân?” Quan Sơn Nguyệt nghiến răng,
sắc mặt xanh lét, sắc mặt anh có thể so sánh với loài ếch được, “Từ khi
nào anh ta và em trở thành bạn vậy, sao anh không biết thế?”

A… to chuyện rồi, cái tin này bộc phát là do em đấy, không can hệ gì đến anh! Thương Lập mỉm cười, lặng lẽ lùi về sau một bước, chuẩn bị làm khán giả xem kịch vui.

“Em… em… anh ấy…” Tôn Phật Nhi khẽ buông
cánh tay Quan Sơn Nguyệt ra, biết là mình lại nói sai rồi, ánh mắt bối
rối hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, dáng vẻ như muốn chạy trốn.

Nhưng lại bị cánh tay cứng như théo của
anh choàng qua eo, thế là cắt đứt mọi hy vọng chạy trốn của cô. Tôn Phật Nhi đáng thương ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt sắc bén đen kịt của Quan Sơn Nguyệt, “Em tưởng trốn tội được sao? Vợ tương lai của anh.”

“Đâu đâu có, anh hiểu lầm rồi, em… sao
lại muốn trốn chứ, em… cũng không làm gì sai mà.” Cô lắp bắp, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt.

“Không làm gì sai? Nhưng trông em có vẻ
chột dạ, giống như đã phạm phải một tội tày đình vậy. Thật sự là không
làm gì sai không? Anh nghi lắm!” Anh cười lạnh. Cánh tay vỗ về cái cổ mảnh khảnh của cô.

Tôn Phật Nhi ngẩng cao khuôn mặt kiều
diễm nhưng trắng bệch lên, căng thẳng nuốt nước bọt, cảm nhận rất rõ
ràng sự uy hiếp của anh.

“Đừng căng thẳng, đã chỉ là hiểu nhầm, vậy thì chúng ta có thể từ từ giải tỏa, được không? Em cứ từ từ nói không sao đâu, em biết trước nay anh luôn nhẫn nại, phải không?”

“A…” Giải tỏa? Điều đó không phải là yêu cầu quá xa xỉ sao? Hai người họ trước giờ luôn chỉ “có giải mà không có tỏa”.

Bị ôm lấy nửa trên, Tôn Phật Nhi cố gắng
duy trì vẻ ung dung thản nhiên, nghĩ đến những kết cục đang chờ đón
mình, cô rất muốn khóc, đây không phải gọi là vui quá hóa buồn hay sao?

Thương Lập giơ khăn tay vẫy vẫy từ biệt
hai người bọn họ đang chuẩn bị rời đi, chính vì nghĩ vận may đã mỉm cười với mình, thì Quan Sơn Nguyệt ném lại một câu…

“Em họ thân mến, cậu biết tớ có chút việc cần giải tỏa với Phật Nhi, mấy ngày này việc ở công ty phiền cậu quan tâm nhiều hơn chút nhé.”

“Mấy ngày?” Khuôn mặt còn chưa ngoác ra
thành nụ cười đã biến thành gương mặt khóc, Thương Lập tự vả vào miệng
mình, đều tại ngươi gây họa đấy!

“Sơn Nguyệt…” Thiên Kim tiểu thư của Chủ
tich tập đoàn Quan Anh, tiếng gọi của đại tiểu thư Lưu Anh Hoa bị ngắt
ngang vì cô ta phát hiện trong phòng không chỉ có một mình Quan Sơn Nguyệt.

Các nhân viên đang thảo luận sôi nổi
trong phòng Tổng giám đốc nhanh chóng im lặng, tất cả ánh mắt kinh ngạc
đều tập trung trên khuôn mặt cô ta, khiến cô ta đỏ mặt.

Cô gái này đang làm gì thế? Quan Sơn
Nguyệt cau mày, quay đầu giao phó: “Hôm nay chúng ta thảo luận đến đây
thôi, thư kí Trần, cô chỉnh sửa lại biên bản cuộc họp rồi đưa cho tôi, giải tán!”

“Dạ!”

Mọi người lục tục kéo nhau rời khỏi văn phòng, thư kí Trần đi sau cùng thuận tay đóng cửa lại.

“Em xin lối, Sơn Nguyệt, em không biết anh đang họp.”

“Thôi được rồi, hôm nay em đến có việc
quan trọng phải không?” Về cơ bản, Quan Sơn Nguyệt không tin Lưu đại
tiểu thư chỉ quan tâm đến đá quý, đồ trang sức và các trang phục hiện hành lại có chuyện quan trọng muốn tìm anh.

“A…” Quan trọng? Cô ta nghe vậy chấn
động, nhớ thời mục đích mình tới đây. “Em nghe mọi người nói anh đã đính hôn rồi, chuyện này chỉ là tin đồn vớ vẩn, thật buồn cười, em…” Cô nàng cười mà có chút kích động.

Lưu đại tiểu thư thời gian trước ra nước
ngoài “chỉnh sửa” nhan sắc, vừa xuống máy đã nghe mọi người đồn nhau
rằng Quan Sơn Nguyệt đã đính hôn, nhất thời mất đi lí trí mà chạy ngay tới kiểm chứng.

“Không phải tin đồn thất thiệt,” Quan Sơn Nguyệt không cảm thấy có gì là buồn cười. Việc kết hôn cùng Phật Nhi là việc anh rất mong chờ, anh không chấp nhận được chuyện người khác dám coi thường dù chỉ là một chút, nếu không nể mặt Chủ
tịch Lưu, anh đã đuổi cô ta ra ngoài từ lâu rồi.

Anh biết lòng ái mộ của Lưu Anh Hoa với
mình, một lòng mơ tưởng đến chiếc ngai vàng của phu nhân nhà họ Quan,
anh quyết định phải chấm dứt ảo tưởng của cô ta, “Một thời gian nữa, đợi đến lúc thích hợp, tôi và vị hôn thê của mình sẽ làm lễ
thành hôn.”

“Không được!” Lưu Anh Hoa kêu lên một
tiếng đầy thê lương, lập tức nhào tới anh, Quan Sơn Nguyệt không kịp
phòng bị bị cô ta làm túm lấy đẩy lùi lại một bước.

“Cô phát điên cái gì…” Quan Sơn Nguyệt thiếu chút nữa ngừng thở.

“Em không muốn, anh không thể cùng đứa
con gái quê mùa đó kết hôn, em rất rất rất yêu anh, anh là của em!” Lưu
Anh Hoa điên cuồng kêu lên, hai tay ôm chặt láy anh, nghiến răng, đột nhiên đưa đôi môi thơm ngát chặn miệng anh lại, hôn
anh cuồng nhiệt dường như muốn nuốt lấy anh.

Không ngờ một tiểu thư khuê các danh giá
nổi tiếng trong xã hội lại có hành động cưỡng hôn đột ngột như thế này,
Quan Sơn Nguyệt nhất thời ngây ra, suýt chút nữa quên cả việc phải đẩy cô ta ra, có điều chỉ là “suýt chút nữa”, đúng lúc
anh hoàn hồn lại, đưa hai tay định đẩy cô ta ra.

“Hôn đủ chưa?” Giọng Tôn Phật Nhi lạnh lẽo vang lên từ phía cửa.

Quan Sơn Nguyệt dường như bị sét đánh,
dồn lực, lập tức kéo “con bạch tuộc” đang bám trên người ra, ngẩng đầu
nhìn về phía cửa… thôi tiêu rồi!

Chỉ thấy trước cửa phòng Tổng giám đố,
Tôn Phật Nhi đang khoanh tay trước ngực, và thư kí Trần với vẻ mặt
ngượng ngùng đang đứng giữa cửa.

Quan Sơn Nguyệt vuốt vuốt mái tóc hoàn
mỹ, “Phật Nhi, đây… không phải là… anh không có…” Tổng giám đốc Quan
đáng thương nói năng bắt đầu lộn xộn.

Thư kí Trần xoay người rời đi, thuận tay
đóng cửa lại, động tác vẫn lãnh đạm như cũ, tựa hồ như những chuyện vừa
thấy cũng chỉ là một cảnh trong phim chả có quan hệ gì.

Tôn Phật Nhi nhướng mày, “Anh muốn nói chuyện em vừa nhìn thấy là ảo giác, anh không cùng người con gái khác hôn đến quên trời quên đất phải không?”

“Em không được nói thế! Em biết rõ là
ngoài em ra, thì những người con gái khác dù là ai anh cũng không để
trong mắt mà.” Vị hôn thê này bình tĩnh khác hẳn với những cô gái khác, khiến Quan Sơn Nguyệt không biết nên vui hay nên buồn, mỗi
khi vui vẻ là cô hoạt bát hẳn lên, nhưng cô lãnh đạm khác với những cô
gái bình thường khác cũng có thể giải thích là do cô không để tâm.

Phật Nhi không để tâm đến anh? Vì thế nên khi nhìn thấy anh ở cùng với cô gái khác, cô mới có thể bình tĩnh đến
vậy? Quan Sơn Nguyệt nghĩ tới khả năng này mà mặt tối sầm lại.

Tôn Phật Nhi dường như không có cảm giác
oán hận tức giận gì với anh, nhún nhún vai, thản nhiên đi tới quầy rượu, mở tủ lạnh rót ra một ly nước lạnh, ngồi trên ghế cao nhàn nhã uống nước.

Lưu Anh Hoa bị đẩy ngã xuống tấm thảm vốn cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt lên, nhưng lời của anh lại khiến cho sắc
mặt cô ta trở nên trắng bệch. “Ai cũng không để trong măt? Em yêu anh như vậy, thậm chí không xấu hổ, không tiếc mà hạ mình
công khai theo đuổi anh không biết ngượng ngùng là gì, anh… anh…” Hai
tay cô ta nắm chặt, mắt đỏ lên cầu xin anh. “Anh sẽ không phải là một chút cảm giác cũng không có, đúng không? Sơn Nguyệt, em
biết anh trước nay vẫn lịch sự nho nhã, những lời anh vừa nói lúc nãy
nhất đinh là đang an ủi cô ấy có phải không?”

Không biết hay cô ta không nghĩ tới, lấy
địa vị của Quan Sơn Nguyệt, nếu không để ý đến Phật Nhi, sao lại có thể
“an ủi” cô ấy được?

Tôn Phật Nhi vốn rất bất mãn đối với cô gá này, nay lại vì lời nói run rẩy nhỏ nhẹ của cô ta mà cảm thấy đồng tình.

Đừng thấy dáng vẻ Quan Sơn Nguyệt lúc
bình thường nho nhã lịch sự mà cho rằng anh là người thiện lương tốt
bụng gì gì, kỳ thực anh là ác quỷ không hơn không kém. Đối với những gì mình muốn, anh đều tận dụng mọi cơ hội không từ thủ đoạn
để đoạt lất, yêu thương chăm sóc từng ly từng tí. Nhưng đối với những gì mình không cần, thì anh không vứt bỏ không mảy may do dự. Đặc biệt là đàn bà, bởi trước nay họ luôn đến với anh dễ dàng. Căn bản anh chẳng hề để ý xem mình đã làm ta vỡ bao nhiêu trái tim pha lê.

Đính hôn với Quan Sơn Nguyệt nửa năm rồi, Tôn Phật Nhi đã nhìn thấy vô số biểu cảm khác nhau của các cô gái theo
đuổi anh, cũng không để ý đến dáng vẻ vô tình của anh.

Người đàn bà này đang làm gì? Diễn kịch à? Quan Sơn Nguyệt thu hồi ánh nhìn, chán ghét quét qua Lưu Anh Hoa.

Đúng là Quan Sơn Nguyệt không để ý gì đến cô ta, Lưu Anh Hoa cho rằng mình đã đoán đúng, thoải mái thở phào một cái.

“Em biết mà, bằng chứng là anh, Quan Sơn
Nguyệt chinh chiến trên thương trường đã lâu như vậy, làm sao lại có thể bị một con bé vô danh không cha không mẹ, không tiền tài thế lực, chẳng môn đăng hộ đối, chỉ có mỗi cái mặt là tạm được lại giống như hồ ly tinh mê hoặc chứ?” Cô ta xoay người đối diện với Tôn
Phật Nhi, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, càng nhìn lại càng chột dạ, cố gắng kiềm chế, kìm lại những bất an trong lòng,
cố ý hạ nhục Phật Nhi: “Cô chính là con đàn bà tên Tôn Phật Nhi, uhm bộ
dạng cũng được đấy, có điều cô lại mơ tưởng chim sẻ mà hóa thành phượng hoàng, làm thiếu phu nhân nhà họ Quan ư? Tôi thấy cô
đã tính toán nhầm rồi đó, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đũa mốc
lại chòi mâm son. Hừ, mau cút đi, nơi đây không phải là chỗ dung thân của cái loại chồn hoang như cô đâu.” Dung mạo tuyệt mỹ
và khí chất cao quý của Tôn Phật Nhi khiến Anh Hoa hoang mang lo sợ, có
thể nói là: Một núi không thể có hai hổ, cô ta sớm biến khỏi mắt cô, cô mới yên tâm.

Những lời hạ nhục của Lưu Anh Hoa khiến
Tôn Phật Nhi nhíu chặt đôi lông mày. Quan Sơn Nguyệt lại tức giận đến
nỗi muốn cắt ngay cái đầu đê tiện hạ lưu của Lưu Anh Hoa, xé tan cái miệng thối của cô ta ra.

“Cô điên thế đã đủ chưa? Bước vào đây
cũng không cho người thông báo một tiếng, muốn tới thì tới sao? Cô có
còn coi Tổng giám đốc Long Ưng là tôi ra gì không? Định biến văn phòng của tôi thành căn bếp nhà họ Lưu các người hả?”

Quan Sơn Nguyệt đột nhiên bước tới, đứng
trên cao nhìn Lưu Anh Hoa, ánh mắt sắc lạnh như dao băng bắn vào cô ta,
Lưu Anh Hoa nín thở, bị dọa tới nỗi mặt trắng xanh, cả người toát mồ hôi lạnh.

“Sơn…” Lưu Anh Hoa chưa từng chứng kiến
cơn giận nào khủng bố tới vậy? Kinh hãi nhìn anh đang nổi trận lôi đình, bất giác rùng mình.

“Câm miệng! Đồ đàn bà bệnh hoạn! Ai cho
cô quyền nhạo báng vợ tương lai của tôi? Nói cho cô hay, Quan Sơn Nguyệt tôi sẽ không vì đói bụng mà ăn quàng, người con gái của tôi, tôi muốn tự mình tìm, không cần cô phải lết đến cửa cầu xin tôi
thương tình, nghe rõ chưa?”

“Anh…”

“Nếu để tôi nghe thấy cô nhạo báng Phật
Nhi thêm một câu nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!” Quan Sơn
Nguyệt kéo cô ta ra cửa không chút thương hoa tiếc ngọc, “Cút!”

Lưu Anh Hoa sợ tới mức chết khiếp, một câu cũng không dám nói, lảo đảo lao ra ra khỏi văn phòng.

“Anh không nên đối xử tàn nhẫn với cô ấy
như vậy.” Tôn Phật Nhi không đành lòng nhíu mày. Cho dù Lưu Anh Hoa đối
xử với cô không chút thân thiện, thì cô đều có thể thông cảm bởi vì đố kỵ chính là cảm xúc vô cùng mãnh liệt, không những làm con gái thay đổi sắc mặt thậm chí còn bẻ cong nhân cách của họ.

“Nhìn thấy chồng chưa cưới của mình ở
cùng với người đàn bà khác, vì sao em lại có thể lãnh đạm bình tĩnh đến
vậy?” Quan Sơn Nguyệt nhìn thấy sắc mặt cô hơi nhợt nhạt một chút, ấm ức hỏi.

“Không thế thì anh bảo em nên làm như thế nào?” Tôn Phật Nhi nhìn anh khó hiểu, dường như cảm thấy tức cười nói:
“Anh hy vọng em em sẽ khóc lóc la hét, làm loạn lên khiến ai ai cũng biết sao? Hay tự nhận thấy mình không hiền thục, hấp
dẫn, ảo não bỏ chạy?”

“Em thật sự hy vọng anh đối xử tốt với cô gái khác sao?” Những lời chế nhạo cảu cô khiến sắc mặt anh sắt lại đã
tái xanh nay lại càng tái hơn, toàn thân phát ra một luồng nộ khí kinh người, từng bước từng bước tiến lại gần cô.

“Thích một người không có gì sai cả.” Ton Phật Nhi cụp mắt xuống, chăm chú nhìn ly nước khoáng trong suốt, siết
chặt ly nước, thật chặt.

“Cho dù cô gái đó quyến rũ chồng chưa
cưới của em, em cũng cho rằng anh nên đối xử tốt với cô ta sao?” Quan
Sơn Nguyệt không phải là người dễ bị tổn thương, nhưng thái độ lạnh lùng của cô dễ dàng khiến tim anh rỉ máu.

“Em…” Ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt anh, Tôn Phật Nhi đột nhiên cứng lại, không thốt nên lời.

Tuy đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, nhưng cô cũng biết mình đã làm tổn thương anh.

“Em quá rộng lượng, Phật Nhi, em nói anh
tàn nhẫn, nhưng sự tàn nhẫn của em còn hơn anh một bậc. Ít nhất sự tàn
nhẫn của anh có thể thức tỉnh cô ta, đang nhất thời u mê, khiến cô ta không lãng phí tâm trí và tuổi xuân vì anh, thế còn
em?” Hai tay anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt đau đớn bi
phẫn của anh như cầm tù, như khóa chặt lấy cô, “Em lại dứt khoát tống anh xuống địa ngục. Từ trước đến nay anh chưa từng hỏi em
về cảm giác của em đối với anh, nhưng bây giờ anh không khỏi muốn hỏi em rằng, Phật Nhi, em có yêu anh không?”

“Em…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô hé ra,
nhưng một từ cũng không nói nổi. Đáy mắt anh đau đớn bi thương, khiến
lòng cô héo thắt lại, ngực như có một tảng đá đè nặng, ngay cả thở thôi cô cũng cảm thấy khó nhọc.

“Nói đi, tại sao em không nói?” Anh giống như con mãnh thú bị trọng thương, không nhịn được gầm lên, muốn mượn
tiếng gầm tiếng thét nào mà che đi trái tim thương tổn. “Anh yêu em như thế, luôn muốn đặt em trong vòng tay để bảo vệ che
chở, trái tim này luôn yêu em chăm sóc em, còn em? Em không những không
để tâm đến anh, thậm chí còn không thèm quan tâm suy nghĩ đến những tình cảm của anh, còn muốn anh đối xử tốt với người đàn bà
muốn quyến rũ anh!”

Không, không, không! Tôn Phật Nhi mặt
trắng bệch, cô… cô chỉ đơn thuần không muốn anh đối xử đối với người
thích mình mà thôi! Cô không ngừng lắc đầu, nước mắt theo đó mà tuôn như mưa. Anh hiểu nhầm rồi, không phải em không quan tâm đến
anh, thật sự là không phải!

Quan Sơn Nguyệt nhắm mắt, ngửa đầu hét
lên: “Ông trời ơi! Hôm nay cuối cùng tôi cũng bị báo ứng rồi. Quan Sơn
Nguyệt tôi luôn vô tình phụ bạc những phụ nữ yêu tôi, lại cho tôi yêu say đắm một người con gái làm tổn thương đến trái tim
mình!” Cơn giận của anh bộc phát mãnh liệt, bất giác hai anh siết chặt.

“Đau!” Tôn Phật Nhi đau đớn khẽ kêu lên.

“Đau ư?” Anh mở mắt nhìn chằm chằm vào
cô, lạnh lùng chế giễu: “Người con gái lòng gang dạ sắt như em cũng có
cảm giác ấy sao? Cũng biết cái gì gọi là đau sao?”

“Đừng như thế, em…” Cô tay truyền đến
từng cơn từng cơn đau đớn, đau đến nỗi cô không thể nói được, cô giãy
giụa. “Bỏ tay em ra, anh cứ như vậy chúng ta vốn chẳng thể nào nói chuyện.”

“Không thể nói cái gì? Còn muốn nói gì
sao?” Anh buông cô ra, ánh hào quang chói lọi vốn bao quanh cơ thể đã
sớm biến mất, không hình không ảnh, khí lực cả người trống rỗng như bong bóng xì hơi. “Đáng đời tôi lắm, ai bảo tôi quá đa tình
chứ? Ha ha ha!” Anh ngửa đầu cười lớn, tiếng cười khô khốc lạnh lùng,
trống rỗng khiến người ta sợ hãi. “Đây là báo ứng của tôi mà!”

“Đừng cười! Đừng cười nữa!” Tôn Phật Nhi
bịt tai kêu lên, tiếng cười của anh cô nghe mà như muốn khóc, “Anh… anh
mà cứ dọa em như vậy, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”

“Không để ý đến tôi? Hóa ra em vẫn giữ ý
niệm đó trong lòng ư? Nói cho tôi biết, những ngày qua, em đối với tôi
đều là giả hay sao?” Anh kéo tay cô xuống, ánh mắt hung hãn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, “Em giả bộ cười với
tôi, giả bộ dịu dàng với tôi, thậm chí ngay cả khi ở trên giường em cũng giả vờ thuận theo tôi, đúng không? Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của tôi, trong lòng em rất vui, đúng không?”

“Không phải! Không phải! Không phải!” Cô
không nhịn được hét lên, anh sao có thể đổ oan cho người khác như vậy?
Cơn giận bộc phát, trước giờ cô chưa từng giận dữ như vậy, hét lên với anh, đang ngây ra như ngỗng. “Giả vờ, giả vờ, giả vờ! Em sao có thể giả vờ nhiều như thế, anh coi em là gì? Gái điếm sao? Anh cố ý tìm em để cãi nhau sao? Được, nếu muốn thì gọi mọi người đến cùng cãi nhau!” Cô dùng lực đẩy mạnh anh ra, “Anh cái
tên ngu ngốc đần độn, cái gì chứ? Em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!” Cô nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, “rầm” một tiếng sập cửa văn phòng lại.

Quan Sơn Nguyệt thiếu chút nữa bị điếc
tai, cả người cũng theo đó hoàn hồn lại, đẩy cửa chạy ra theo phản xạ,
vội hét lớn: “Đứng lại, Tôn Phật Nhi, anh bảo em đứng lại!”

Nhưng, cô đã sơm biến mất không còn thấy đâu.

“Đần độn, ngu si, ngốc nghếch!” Tôn Phật
Nhi điên cuồng lao qua ba công ty bách hóa, chạy qua vô số con đường,
sau đó về nhà quét dọn cả căn hộ đầy bụi, cũng tắm xong lâu lắm rồi, nhưng những ấm ức tích tụ trong lồng ngực vẫn khiến cô
không thể ngủ được, cô oán hận đấm đấm vào gối.

“Anh hung dữ cái gì chứ! Người cùng cô
gái khác hôn hít là anh, người sai cũng là anh, em rộng lượng không tính toán là phúc phần hương hỏa của tổ tiên anh để lại, là do tổ tiên phù hộ, đã không biết cảm ơn thì chớ, lại còn dám chế nhạo
tính tình người ta là sao? Đừng cho rằng to họng thì thắng nhé! Thư kí
Trần đã nói trước với em là cái cô Lưu Anh Hoa đó công khai theo đuổi anh, nhưng anh lại không để mắt đến. Tuy em không biết
tại sao con mắt cô ấy lại kém đến vậy, nhưng cứ cho là anh không thích
đi, cô ấy lại bị anh mắng trở nên đáng thương như vậy, anh còn muốn em ghen cái gì nữa?”

Miệng nói không ghen, nhưng vừa nghĩ đến
bộ dạng cô tiểu thư Lưu Anh Hoa đeo bám Quan Sơn Nguyệt như bạch tuộc,
trong lòng cô bất giác cũng nổi lên từng đợt từng đợt sóng ghe tuông. Cô nắm lấy gối ra sức vần vồ, giống như là đang nhéo
da thịt người nào đó, nghiến răng nghiến lời mắng: “Đáng ghét, anh cho
rằng mình cùng người phụ nữ khác hôn nhau thì bức tranh ấy đẹp đẽ, duy mỹ lắm sao, lãng mạn lắm hả? Được, xem như anh lợi hại, lần này mà bản cô nương dễ dàng tha thứ cho anh, thì cô nương đây sẽ
đổi thành họ của anh!” Lại đấm lại mắng một hồi nữa xem chừng cô mới xả đủ hận, cô trừng mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt đầu
giường, “Sắp mười hai giờ rồi, phải ngủ thôi…” Cô ngáp một cái, vỗ vỗ
gối, giở chiếc chăn mềm mại ra, sau đó chui vào trong chăn, không bao lâu sau đã đi vào giấc mộng.

Không biết đã bao lâu rồi. Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, một bóng đen cao lớn tiến vào.

Nhìn thấy người đang nằm trên giường,
Quan Sơn Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được sà vào
giường, ôm chặt lấy người đang ngủ say ấy vào lòng, “Phật Nhi, Phật Nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!”

“Khụ khụ,” Đột nhiên bị ôm chầm lấy, Phật Nhi nửa tỉnh nửa mê thiếu chút nữa là bị dọa chết, cảm nhận được mùi
hương cuẩ vồng ngực ấm áp quen thuộc, cô không khỏi mừng rỡ, mắng, “Quan Sơn Nguyệt, anh đang làm gì thế? Định dọa chế em có
phải không?”

Vòng tay của Quan Sơn Nguyệt càng ôm cô chặt hơn, vùi mặt vào hõm cổ cô, dùng chât giọng đau đớn, trầm khàn nói:

“Đừng rời xa anh, Phật Nhi, chỉ cần em
không rời xa anh, anh xin thề sẽ không hỏi em cái câu hỏi ngu ngốc là em có yêu anh không nữa.”

Tôn Phật Nhi ngoan ngoãn nằm trong lòng
anh, nhưng chẳng hiểu chuyện gì cả, “Anh đang nói gì vậy, sao em chẳng
hiểu gì hết thế? Cái gì mà rời xa với không rời xa?”

Anh ngẩng khuôn mặt tiều tụy lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy cô, tình yêu tràn ngập trong đáy mắt, “Không hiểu cũng chẳng sao, em chỉ cần nhớ là mình đã đồng ý bĩnh vĩnh viễn không rời xa anh là được rồi, bất kể em có yêu anh hay không cũng không sao, tình yêu của anh đã đủ cho hai chúng ta rồi.” Thời khắc khi cô lao ra khỏi văn phòng của anh, anh đã nghĩ thông rồi, cũng hối hận rồi.

Anh huy động mọi người, tìm kiếm cô khắp
nơi, từ những chỗ có khả năng đến không có khả năng là cô ở đó, thời
gian chờ đợi lê thê và những tin tức gây thất vọng liên tiếp, sự kiêu ngạo của anh bị mài mòn dần, khiến anh hiểu ra mình
không nên tức giận, Phật Nhi nguyện ý ở bên cạnh anh, như vậy chứng tở
trong lòng cô có anh, chỉ cần anh tiếp tục kiên trì nỗ lực, Phật Nhi cuối cùng cũng sẽ yêu anh. Đối với chuyện tình cảm Phật Nhi
luôn chậm chạp, anh hà tất gì lại phải tức giận vì chuyện nhỏ nhặt ấy
chứ? Như vậy không phải là tự chuốc khổ vào mình sao?

Cũng may mặc dù Phật Nhi không trở về nhà họ Quan, nhưng cô đã về căn hộ gần công ty mà trước đây họ từng sống.

“Anh…” Tôn Phật Nhi ngẩn người, nghe xong lời thổ lộ đầy tình cảm như vậy mà không cảm động thì đúng là gạt người cô lại chẳng phải lòng gang dạ sắt gì.

Nhớ đến Quan Sơn Nguyệt là nhớ đến quyền
lực, tiền tài, bởi anh là Tổng giám đốc tập đoàn Long Ưng: tài năng, đẹp trai tuấn tú hơn người, phong độ vô cùng, là chàng bạch mã hoàng tử, người tình trong mộng của biết bao cô gái. Anh khí
phách biết bao nhiêu, không ai bì nổi, lại vì một phụ nữ bình thường như cô mà mất hết phong thái, khí phách trầm xuống. Nghĩ đến đó, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Lời thề trước khi ngủ đã bị
cô quên biến mất từ sớm rồi, nhìn anh, cô chỉ thấy trái tim mình dạt dào tình cảm tựa như nước triều dâng lên, cô đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú, điển trai quyến rũ của anh, “Anh cái tên đại ngốc
này, rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế? Làm sao em lại có thể không yêu anh
chứ?”

“Em nói…” Giống như điện giật, anh đẩy cô khỏi lồng ngực mình, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn cô, khuôn mặt như
không dám tin, anh hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không.

“Anh cũng cảm thấy kỳ lạ lắm phải không?” Tôn Phật Nhi nhìn dáng vẻ anh, dở khóc dở cười, cô khẽ hôn chụt một cái lên môi anh, cười gian xảo như một con hồ ly nhỏ tinh ranh. “Kỳ thực em cũng rất nghi ngờ, cá tính anh tệ như vậy, lại còn
suốt ngày ghen tuông, bản tính thì ngông cuồng ngang ngược, nếu nói
phong độ thật sự thì ngay cả một chứ “tốt” cũng khó mà khen anh được, lại suốt ngày quát mắng, la hét, dọa nạt em, cả khi cầu hôn
em không đồng ý cũng trực tiếp uy hiếp, ép em lên giường với anh, bây
giờ nghĩ lại, có thể nói em được anh yêu giống như là bị ngược đãi vậy.”

“Phật Nhi! Em… haizzz!” Quan Sơn Nguyệt
càng nghe càng đỏ mặt, cuối cùng không chịu nổi phải xin cô tha thứ,
thấy cô rất giống con hồ ky nhỉ giảo hoạt, nhưng lại làm ra vẻ ấm ức, khổ sở, mà anh thì không có cách nào làm căng với cô, anh
liền ủ rũ mãi không thôi.

Ai bảo anh yêu cô chứ, cái gì mà câu nói anh yêu em muốn anh nói mấy trăm lần anh đều có thể nói, ngay cả khí
thế, phong độ của bản thân đều bay biến mất, bây giờ anh muốn nghe cô nói ba từ kia, nên đành ngậm ngùi chịu sự đùa giỡn
của cô.

Dáng vẻ chu môi hờn dỗi như trẻ con của
anh khiến cô không nhịn được bật cười, trái tim cũng theo tiếng cười mà
trở nên mềm đi. Cô quỳ trên giường, hai cánh tay trắng ngần mềm mại ôm lấy cô anh, ghé sát tai anh thì thầm: “Em yêu anh, yêu sự bốc đồng mà dịu dàng của anh, yêu sự quan tâm chăm sóc nhưng lại
ngang ngược của anh, em thật sự rất yêu anh!”

“Phật Nhi…” Những lời nói bay bổng nhất
hoàn mỹ nhất trên thế giới cũng chỉ đến thế này thôi. Quan Sơn Nguyệt
nhất thời không nói nên lời, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm ấp chảy trong người, ánh mắt lấp lánh: “Anh yêu em rất yêu em.”

“Em biết.” Tôn Phật Nhi vùi mặt vào lòng
anh, cọ cọ vào anh giống như chú mèo nhỏ, vồng ngực ấm áp rộng lớn này
chính là thiên đường mà cô yêu thích nhất.

Quan Sơn Nguyệt điều chỉnh lại trái tim
dường như đã bị cô làm cho tan chảy cảu mình, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt
hồng hồng của cô lên đặt lên đó một nụ hôn, “Lấy anh nhé?” Mặc dù hai người đã sống với nhau như vợ chồng, nhưng ngày
nào Phật Nhi vẫn chưa đồng ý thành hôn, thì anh còn bất an ngày đó.

“Vâng.” Anh vẫn luôn nắm bắt cơ hội để
cầu hôn, Phật Nhi mỉm cười bí ẩn, không kiên trì không kết hôn nữa, dù
sao hai mươi lăm tuổi cũng không tính là tảo hôn.

“Vâng ư?” Cô đồng ý nhanh như vậy, lại khiến anh kinh ngạc, còn ngỡ rằng mình nghe nhầm nữa. “Thật sự em vừa nói vâng ư?”

Mọi sự chuẩn bị cho hôn lễ đều xong rồi,
chỉ cần chờ cái gật đầu đồng ý của cô dâu mà thôi. Quan Sơn Nguyệt có
thể nói là tận dụng mọi cơ hội tâm sức, những lần câu hôn không mấy trăm thì cũng mấy chục lần, nhưng cô nàng này vẫn cứ ngoan
cố chưa đồng ý… Có điều, Quan Sơn Nguyệt trước nay đối với vận may không bao giờ bỏ qua, vội vàng hấp tấp hôn cô say đắm, hôn cô đến ý loạn tình mê, không để cho cô có cơ hội suy nghĩ lại, nhanh
chóng cởi bỏ quần áo của cả hai.

Tôn Phật Nhi cười thầm tùy ý để mặc anh, sao cô lại không biết anh đang nghĩ gì chứ? Chỉ là…

“Dịu dàng một chút…” Đôi mắt như phủ một làn sương mờ cô lẩm bẩm, hôn lên vồng ngực rắn chắc của anh.

“Vì sao lại nói thế? Em biết là anh không bao giờ làm em bị thương mà.” Anh hỏi vẻ không hiểu, trước nay cô chưa
bao giờ yêu cầu thế.

“Bởi vì…” Tôn Phật Nhi kéo tay anh đặt
lên cái bụng mềm mại của mình, “Nói chung là sẽ không chịu nổi sự quấy
nhiễu ngày ngày của anh đâu, Tống Tử Nương Nương[1] đã quyết định đúng như mong muốn của anh rồi.”

Mặc dù là bác sĩ, nhưng Tôn Phật Nhi chưa từng nghĩ đến các biện pháp tránh thai, mà trước đó anh cứ nhìn vào
bụng cô rồi ngẩn người suy nghĩ. Cô không biết anh đang nhìn cái gì, đặc biệt là mỗi khi kỳ sinh lí của cô đến, cô còn tưởng
anh ủ rũ vì chuyện khác, nhưng khi phát hiện mang thai ngoài ý muốn, cô
mới hiểu anh đang chờ đợi cái gì.

“Sao? Em.. nói…” Quan Sơn Nguyệt choáng váng, mắt đờ đần nhìn tay mình đang đặt trên bụng cô, không dám động đậy.

“Đúng vậy, quỷ kế của anh được thực hiện
rồi, anh đắc ý không?” Từ khi họ sống cùng nhau căn bản cô không nghĩ
đến chuyện uống thuốc tránh thai, mà anh cũng chưa từng dùng bao cao su, chả trách anh cứ lẩm bẩm cái gì mà nỗ lực chưa đủ,
anh vốn cố ý làm cho cô mang thai, muốn dùng con để ép kết hôn đây mà.

“Ha ha ha!” Gian kế bị phát giác, anh ngại ngùng đỏ mặt, nhưng khóe miệng lại bật ra tiếng cười.

Nhìn dáng vẻ anh cười ngốc nghếch, cô rất không phục, không nhịn được cắn vào má anh một cái.

“Ui da, đau quá!” Khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn nhó, kêu lên những lại không dám trốn tránh.

“Chút xíu ấy thì đau cái gì chứ!” Cô lại
cầm lấy bàn tay anh đang chu du trên đùi mình cắn một cái: “Đáng ghét!
Anh không biết là sinh con sẽ rất đau sao?”

“Anh…” Nghe nói phụ nữ có thai tính khí
thay đổi thất thường sẽ rất kỳ lạ, Tổng giám đốc Quan đáng thương chưa
kịp chúc mừng bản thân được thăng chức bố, liền lập tức nhận chức Hội trưởng hội PTT[2], chỉ có thể ngoan ngoãn đưa tay ra
chịu móng vuốt mà không dám kêu đau.

Có điều , nghĩ đến việc có thể lấy được
một cô gái xinh đẹp quyến rũ, không lâu nữa lại có một đứa bé chào đời,
khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc.

Đau như thế, cũng đáng lắm!

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui