Ân Sủng


Mộ Tiểu Tình sau khi đáp ứng yêu cầu của Mai phi liền ly khai, tiến vào phòng nghỉ nội điện thay đồ.

Tú Tú chuẩn bị cho nàng một bộ y phục dệt bằng tơ tằm, nhìn thì có vẻ mỏng manh nhưng một chút cảnh xuân cũng không lộ, vẫn tuân thủ cung quy mà lại tôn lên dáng vẻ thướt tha yêu kiều của nữ nhân.

Kết hợp với nhan sắc khuynh thành của nàng quả là rất có phong vị.

Tú Tú thay nàng trang điểm lại một lần, đem mái tóc được búi cao buông xuống, tết một vài lọn uốn cong sau đầu làm điểm nhấn, dùng chì than ở trên mí mắt vẽ đường chỉ phất lên đầy phong tình, đem tẩy đi đôi môi tô vẽ tỉ mỉ, để nó có sắc hồng tự nhiên, chỉ dùng một chút son làm điểm nhấn.

Xong xuôi Mộ Tiểu Tình ngắm mình trong gương cũng thấy bản thân như trở về đúng với tuổi tác của mình.
Nàng than thở: “Ngươi nói coi, cái kiểu trang điểm mọi khi ngươi làm cho bổn cung có phải khiến ta giống một bà lão không?”
“Nương nương, đó là nô tì muốn ngài thêm chút uy phong”, chứ với gương mặt non nớt này có thể dọa được ai, Tú Tú trộm nghĩ.
“Tú Tú, bổn cung vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó” Mộ Tiểu Tình nói, Tú Tú lại ngắm nàng một hồi, lắc đầu khẳng định không thiếu thứ gì.

Mộ Tiểu Tình nhìn lướt xung quanh, ánh mắt chợt lóe, đem bút vẽ môi chấm chút son đỏ, ở giữa mi tâm vẽ một đóa mai hoa.
Tú Tú kinh ngạc, chỉ thêm một đóa mai hoa mà khiến ngay cả nữ nhân như nàng cũng không khỏi bị mê hoặc.

Vốn là đẹp đến thoát tục tựa tiên nữ người thường chỉ dám ngưỡng vọng, thêm một đóa mai hoa đỏ tươi nở giữa mi gian trắng mịn, liền khiến người thường bọn họ có ham muốn ngay cả phía trước là biển lửa cũng phải xông tới cướp lấy nàng.
Mộ Tiểu Tình hài lòng nhìn biểu cảm ngơ ngác của Tú Tú, tủm tỉm hướng đại sảnh đi tới.

Người ta vẫn bảo không cần biết ngươi võ công có bao nhiêu giỏi, vũ khí phải tốt trước đã.
Quả nhiên Mộ Tiểu Tình đã đoán đúng.

Không cần biết nàng múa đẹp hay không, chỉ cần lúc bấy giờ đại sảnh vì sự xuất hiện của nàng mà yên tĩnh lại, cũng đủ rồi.
Chiêu Cảnh Hiên vốn không thích tham dự mấy buổi yến tiệc kiểu này, y cảm thấy nó vô hạn nhàm chán, chỉ vì có thể thấy được Mộ Tiểu Tình nên y mới tới.

Nhưng nãy giờ ngồi nghe đám quan lại tiến tới mời rượu nịnh nọt, kẻ tung người hứng, y xác thực muốn ngay lập tức bỏ đi.

Cũng may chưa thực sự bỏ đi.
Trong lòng buông lời thô tục.

Mộ Tiểu Tình xinh đẹp chỉ mình y biết là được rồi.

Nàng cần gì phải trang điểm lộng lẫy như thế? Nhìn đám thô nhân háo sắc kia thèm muốn nhìn nàng, Chiêu Cảnh Hiên chỉ hận không thể một kiếm đem bọn chúng giết chết hết.

Khốn nạn! Chiêu Cảnh Hiên nghĩ, tim y bởi vì nàng mà đập rộn ràng, cũng bởi vì nàng mà nổi lên sát tâm.
Không chỉ Chiêu Cảnh Hiên và đám người bên dưới kia có động tác, mà ngay cả người vốn lạnh nhạt bàng quan với mọi sự như Chiêu Nghị cũng dừng việc thưởng rượu trước sự xuất hiện của nàng.

Hắn nhíu mày, tuy chỉ là một vài biến hóa nho nhỏ nhưng những phi tần vẫn luôn nhìn hắn không rời mắt đều phát hiện ra, thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mai phi không ngờ mình cố ý chỉnh người lại vô tình tạo cơ hội cho nàng ta quyến rũ Hoàng thượng, giận đến mặt mày tái mét, móng tay siết lấy bàn tay rỉ máu.
Mộ Tiểu Tình khinh mi cười mị hoặc, bàn tay thon dài hơi giương lên.

Tay áo rộng vì động tác này mà hơi trễ xuống, để lộ cổ tay trắng mịn.

Trên cổ tay treo một dải lụa đỏ buộc thành hình nơ bướm.

Này là Tú Tú cố tình chuẩn bị tránh để người khác nhìn thấy dấu thủ cung sa của nàng.
Tiếng nhạc vang lên, những giai điệu đầu tiên man mác buồn tựa như lời trần thuật của người thiếu nữ nhớ về người thương.

Mộ Tiểu Tình thả hồn vào trong bài hát, hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên lời ca bi thương của người thiếu nữ, động tác tự nhiên như mây trôi nước chảy.
“Đêm đến trời dần lạnh, hoa rực rỡ rụng xuống thành sương
Người tại phương xa ngóng trông tới khi ráng chiều tắt hết
Không cần nghĩ suy nữa, là khó quên được nhau
Hoa đào xinh đẹp đã lạnh, kiếp trước sao người có thể bỏ được
Tấm lòng mênh mông như biển ấy, vẫn cố tỏ ra không sao cả, không trái với lòng
Đều là giả dối
Bóng đêm lạnh lẽo, vì người nỗi nhớ thành sông...”*
(* Lời bài hát Lạnh lẽo (凉凉) nhạc phim Tam sinh tam thế)
Cả đại điện như chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng nhạc du dương và nữ nhân vận huyết sắc y phục đang chuyển động.

Mỗi một cái hất tay của nàng đều mang theo hương thơm nhàn nhạt của đóa mai hoa tỏa đi khắp phòng.

Mỗi một cái lắc eo nhẹ nhàng đều như đâm vào tận tim nam nhân nơi này.

Ngay cả nữ nhân cũng không tránh nổi mà trầm mê trong đó.
Có vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân nọ như bị bài múa của nàng đả động đến tâm tư, đem khăn tay len lén lau đi giọt lệ chực trào.

Phu quân của bà mới nạp thiếp, đem thiếp thất sủng lên tận trời, bà một người nữ nhân đã có tuổi không còn được sủng ái, chỉ biết một mình đêm khuya trốn trong phòng rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui