Ân Sủng


Trời bắt đầu trở lạnh, những trận mưa không còn đổi lại là những ngày khô hanh lạnh lẽo, Mộ Tiểu Tình che miệng ho khan, uống một ngụm trà làm ấm cổ họng.

Nàng nghĩ tới hậu cung mấy ngày nay khoác lên mình bộ dạng yên bình hiếm có, không rõ đám người kia hiện đang suy tính điều gì.
Tú Tú từ ngoài vào, đem cánh cửa khép lại ngăn cách khí lạnh, trong phòng đốt than sưởi chẳng mấy chốc liền ấm áp.

Nàng ấy đưa tờ giấy được gấp gọn trong tay áo cho Mộ Tiểu Tình.
“Nương nương, người bên Hoa phi gửi tới danh sách những cung nữ đáng nghi.

Hoa phi nói phủ nội vụ mỗi năm lại thay thế một vài cung nữ, đám người đó Hoa phi chưa kiểm tra được đều cho hết vào danh sách này.

Còn có một số người ở Hoa Thanh cung từ lâu, Hoa phi điều tra được, nhưng không có cách động tới”.
Mộ Tiểu Tình nhận lấy tờ danh sách xem qua một lượt.

Vẻ mặt nàng ngưng trọng, đám người khả nghi cũng quá nhiều, không thể một lần lược bỏ hết được.

“Tú Tú, ngươi xem.

Trước tiên chúng ta đem đám người không sạch sẽ ở trù phòng đổi hết, sau đó thay mấy người chăm lo nội phòng Uyển tần và Hoa phi, còn mấy người công tác bên ngoài tạm thời không gây ra được nguy hiểm gì, thì từ từ theo dõi.”
Tú Tú cũng xem qua một lượt, lắc đầu: “Nương nương, Lý ma ma người nấu chính tại trù phòng này là Trân quý phi ban tặng, không thể đổi.

Còn có người này nô tì quen biết, nàng ta địa vị trong đám cung nữ khá cao, tay nghề cũng tốt, theo Hoa phi từ lâu không thể nói bỏ liền bỏ.

Vả lại muốn thay người mới tới thì dễ, người cũ lại khó.”
“Ta muốn thay cũng không được sao? Chẳng phải bổn cung nói với phủ nội vụ một tiếng là thay được à?”
Tú Tú bất đắc dĩ cười, nương nương của bọn họ suy nghĩ quá đơn giản rồi.


“Nương nương, tuy người là chủ hậu cung nhưng cũng là phi tần của Hoàng thượng, tự động thay thế người của cung khác sẽ xảy ra rèm pha, nói rằng nương nương ngài chuyên quyền áp bức.

Chưa kể thay thế người chẳng may xảy ra sự, nương nương ngài chính là tội ác tày trời Thái hậu cũng cứu không được.”
Mộ Tiểu Tình bĩu môi hồng, cái này không được cái kia không được, nàng cũng không thể đem Uyển tần thu nhỏ lại bảo vệ ở trong lòng bàn tay a.

Vậy giờ muốn nàng phải làm sao?
Tú Tú lại ngẫm nghĩ một hồi, chốc lát sau hai mắt sáng lên.

Tiến tới bên tai Mộ Tiểu Tình nói nhỏ.

“Nương nương, người xem cách này…”
Ngày kế, trong cung lại nổi lên một hồi bát quái, nói rằng sáng sớm nay người của Hoa Thanh cung mang đồ tới hoán y phòng va chạm với người của Dục Chiêu cung.

Đương nhiên chuyện cung nữ hai cung xảy ra tranh cãi không có gì mới mẻ, chính là trong lúc va chạm, y phục của Uyển tần bị rơi xuống đất, người của Dục Chiêu cung lại phát hiện y phục có vấn đề.
“Ngươi nói cung nữ của Uyển tần sửa họa tiết trên y phục của nàng?”, cung nữ Giáp vẻ mặt kinh ngạc nhìn cung nữ Ất.
Cung nữ Ất gật đầu khẳng định, một bộ ta đây biết tuốt kể lại: “Không phải sửa họa tiết thông thường đâu, Uyển tần đang mang long thai có đúng không? Ha~ cung nữ kia đúng là độc ác, cũng không biết nghe theo lệnh của ai, lại dám đem họa tiết sửa thành họa tiết cấm, dùng sợi tuyến màu đỏ để thêu.

Hoàng hậu cho người đem tới Thượng phục cục kiểm định, nữ quan cũng khẳng định họa tiết này giống một loại bùa… yểm cho Uyển tần sinh non.”
Đám cung nữ ngồi nghe bát quái kinh hồn khiếp đảm đồng loạt ứng thanh.

“Như vậy cung nữ kia sẽ bị xử phạt sao?”
“Đương nhiên.

Nàng ta a vừa khóc vừa kêu oan khuất, bộ dạng thà chết không chịu nhận tội.


Nhưng mà Hoàng hậu nương nương của chúng ta… người nào có rảnh nghe nàng ta xàm ngôn, thẳng tay ném nàng ta tới Hình bộ.

Úp lên đầu nàng ta tội danh mưu sát hoàng tự.

Chậc chậc.

Tội danh thực ác, nàng ta còn có tộc nhân chỉ sợ đều không thoát được họa sát thân”
“Ngươi nói có ai sai khiến nàng ta hay không?”
“Chuyện này còn cần phải nói sao? Nàng ta một cung nữ tầm thường có cho mươi cái lá gan cũng không dám mưu hại hoàng tự.

Tội này a, là chu di tam tộc đó.”
“Vậy nàng ta cứ như vậy nhận tội thay sao?”
“Không chắc chắn”, cung nữ Ất nhíu mày suy nghĩ.

“Lần này cũng không phải mình nàng ta chịu tội mà là cả tộc nhân của nàng ta.

Hoàng hậu nương nương làm gắt như vậy, ném cho Hình bộ giải quyết.

Mà đám người Hình bộ xưa nay ra tay không nhẹ, một bộ chỉ sợ không có tin tức để moi, không sợ moi không được...”
Đám cung nữ ở đây bàn ra tán vào đến phấn khích, ở một góc hậu cung thì không được bình ổn như vậy.

Tại viện tử của Du chiêu nghi, nữ nhân vận y phục xinh đẹp nghe cung nữ bẩm báo lại, sợ hãi ngã ngồi trên đất.
“Chiêu nghi, người mau đứng lên… người khác sẽ thấy được a.

Người mau đứng lên… nô tì… nô tì giúp người nghĩ cách.


Nếu nghĩ không được… tất cả đều là do nô tì làm.

Đúng, tội lỗi đều là ở nô tì...”, cung nữ hốt hoảng đỡ nàng ta dậy, nhưng sức lực không đủ bị kéo ngã ngồi theo, oa ở trên đất khóc nức nở.

Nương nương của nàng bây giờ ngơ ngẩn ở kia, hai mắt đỏ bừng muốn khóc, trông thật đáng thương.

Nhưng biết làm sao bây giờ?
“Nha đầu, tại sao tiểu thư của em lại khổ như vậy a~”, Du chiêu nghi rơi lệ, nhưng khóe miệng lại nhếch cười đầy tang thương.

“Ta cùng tiện nhân Uyển nghi kia cùng vào cung, nàng ta nhờ có tỷ tỷ mà một bước lên tần, ta so với nàng ta ưu tú hơn chỉ vì xuất thân không tốt mà suốt hai năm vẫn ngồi ở cái vị trí Chiêu nghi thấp hèn này.

Ta cam chịu.

Ta vẫn luôn không ngừng cố gắng, nghĩ rằng chỉ cần được Hoàng thượng chú ý tới, ta nhất định có thể một bước trèo lên phẩm vị cao hơn, lại đem tiện nhân kia đạp xuống.”
Du chiêu nghi như người nằm mộng, hai mắt mông lung nhìn xa xăm.
“Ta ngay cả trong mơ cũng nghĩ tới ngày tiện nhân kia phải quỳ dưới chân ta.

Thế nhưng ông trời không có mắt.

Ha ha~ Tiện nhân kia không những không quỳ dưới chân ta, nàng ta còn hoài long thai.

Nha đầu, tại sao nàng ta có thể hoài long thai mà ta… ta ngay cả một lần may mắn được Hoàng thượng nhớ tới cũng không có…”
Nàng ta bật cười điên cuồng, trong đôi mắt nữ nhân vốn nên sáng như hắc bảo thạch, lại bị đố kị hận che mờ đi hai mắt.

Cuộc sống tàn nhẫn nơi thâm cung này khiến cho nàng ta thay đổi đến mức chính nàng ta cũng không nhận ra.

Nàng ta trở nên độc ác, trở nên tàn bạo, trở nên không còn là nàng ta nữa.

Thế nhưng nàng ta không hối hận.


Đúng vậy, nữ nhân đã ở nơi này, ai mà chẳng buộc phải thay đổi, ai mà chẳng trở nên ác liệt.

Nếu như không độc ác với người khác, vậy chính là đang độc ác với chính bản thân mình.

Mà nàng ta… không vọng cầu quá nhiều, chỉ mong có một chỗ đứng tốt hơn, để không bị những người khác xem như con kiến mà dẫm đạp dưới chân thôi.
Du chiêu nghi còn đang cười đến bất diệc nhạc hồ, cánh cửa viện tử đã bị quan binh tàn nhẫn đạp ra.

Một đám binh lính đao kiếm giắt bên hông tiến tới, đem nàng ta từ trên đất lôi dậy.
Du chiêu nghi cười càng thêm mỹ lệ.

Bắt một nữ tử tay không tấc sắt như nàng ta mà cũng cần huy động cả đám người… khiến nàng ta cảm thấy bản thân có chút quan trọng.
“Du chiêu nghi, ngươi nhận được Thánh sủng nhưng lại không biết phấn đấu, tâm địa độc ác rắn rết, chỉ vì đố kỵ mà muốn mưu hại Hoàng tự.

Nay Hình bộ điều tra ra tội ác của ngươi, ngươi có điều gì muốn nói nữa không?”
Quan quân đi đầu rõ ràng rành mạch nói lại tội chứng của Du chiêu nghi, câu hỏi cuối cũng chỉ là hỏi cho có.

Tất cả nhân chứng vật chứng đều cho thấy Du chiêu nghi chủ mưu, nàng ta không chạy thoát được.
Du chiêu nghi vẫn mỉm cười xinh đẹp chói mắt, đoạn nói nhỏ: “Bệ hạ… có nói gì không?”
Quan quân dường như đã quá quen thuộc với tình cảnh này, mặt không biểu cảm máy móc đáp lại: “Ngươi chỉ là một Chiêu nghi nhỏ nhoi, việc này sẽ không đến tai Thánh thượng.”
Ha~ ngay cả tội ác tày trời kia cũng không khiến cho Hoàng thượng chú ý tới nàng ta.

Du chiêu nghi cười lớn, nước mắt như mưa tuôn rơi đầy mặt.

Nàng ta nhắm lại hai mắt, bộ dạng thoái thác, cuộc sống đã không còn gì lưu luyến.
Quan quân thi hành mệnh lệnh nhanh chóng đem nàng ta cùng với cung nữ cận thân của nàng ta lôi đi.

Trong sân lá vàng rơi rụng, khung cảnh hiện lên một mảnh quạnh quẽ thê lương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận