Ân Sủng


Mộ Tiểu Tình không hiểu câu nói mệt mỏi cuối cùng của Hoàng thượng vào đêm qua là ý gì, thế nhưng Hoàng thượng không động nàng lá gan bé nhỏ đương nhiên cũng không dám động, cắn răng đem suy nghĩ đen tối trong đầu dẹp hết, một lát sau mệt mỏi thiếp đi.
Sáng ngày kế Mộ Tiểu Tình thức dậy lúc mặt trời đã lên cao, do hôm qua ngủ muộn nên nay Tú Tú gọi rất lâu nàng mới tỉnh.

Lúc tỉnh liền ngồi trên giường đờ người, Hoàng thượng quả nhiên đã lên triều từ rất sớm, Mộ Tiểu Tình tủi hổ mà nghĩ tới lời hứa hẹn chắc nịch của nàng vào đêm qua.

Haizz~ nàng quả thực không có dáng dấp của chủ mẫu.
“Hoàng thượng đi lúc nào?”
Tú Tú giúp nàng chỉnh trang y phục, tô điểm khuôn mặt xinh đẹp thanh tú bằng một lớp son môi mỏng, lại chăm chú ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp khuynh thành của nương nương nhà mình lần nữa, đoạn trả lời: “Giờ dần Thánh thượng đã thức giấc, nhưng ngài không cho đám nô tì gọi nương nương, nói là để nương nương nghỉ thêm chút nữa.

Nương nương không cần lo lắng, các vị chủ tử ở cung khác cũng không theo kịp giờ giấc của ngài ấy”.
“Những người khác cũng vậy sao?”, Mộ Tiểu Tình giống như tìm được lý do che lấp sự xấu hổ của mình, trên mặt thoáng hiện nét tươi tỉnh, nào còn bộ dạng ỉu xìu thở dài từ nãy tới giờ.
Tú Tú đã quen thuộc nên cũng không muốn trêu chọc nàng, nhẹ giọng đáp ứng.

Đương nhiên vế sau còn chưa nói hết.

Thánh thượng của bọn họ là một minh quân thức khuya dậy sớm lo việc triều chính, các phi tần khác tuy rằng không theo kịp giờ giấc của ngài, nhưng sáng nào cũng để người hầu đánh thức cùng lúc với ngài ấy, làm gì có chuyện Thánh thượng rời đi, phi tử còn ngủ.


Nương nương nhà bọn họ như vậy, truyền ra ngoài, há chẳng phải trở thành trò cười cho cả hậu cung này.
Mộ Tiểu Tình được phủng trong lòng bàn tay không biết liền tự mình vui vẻ trở lại, cần dùng bữa sáng thì dùng bữa sáng, cần xem sổ thì xem sổ, cần ngủ trưa thì ngủ trưa, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Buổi chiều có hẹn với tỷ muội Hoa phi cùng dùng trà ở hồ sen trong ngự hoa viên, Mộ Tiểu Tình sau khi chui vào đám cung nữ nghe chút chuyện vặt vãnh liền thay một bộ y phục ấm áp, choàng khăn lông, rời khỏi Dục Chiêu cung.
Hiếm hoi có được ngày nắng đẹp, thời tiết mát mẻ nhưng không âm u, Mộ Tiểu Tình chậm rãi tản bộ hít thở không khí không khí trong lành.

Tuy rằng tiết trời phương Bắc rét lạnh nàng chịu không nổi, thế nhưng so với quê hương mình, Mộ Tiểu Tình vẫn thấy có nhiều điều mới lạ thú vị.

Chẳng hạn như ngày đông có tuyết rơi, trắng cả bầu trời, nàng rất yêu thích vẻ đẹp sạch sẽ ấy, mùa đông năm đầu tiên còn vì nó mà nhiễm phong hàn.
“Còn bao lâu nữa thì tuyết rơi?”
“Mấy hôm trước nô tì tình cờ thấy được chim nhạn tạo đàn bay về phương nam, có vẻ là đợt di cư cuối cùng.

Tính tính, chỉ khoảng hơn một tháng nữa thôi nương nương”, Tú Tú tri kỷ ở bên cạnh giải đáp thắc mắc.

Năm nay nàng đã chuẩn bị cho nương nương rất nhiều quần áo ấm, không cần lo lắng nương nương bị lạnh nữa rồi.
Mộ Tiểu Tình trầm ngâm suy nghĩ, mới đó đã hai năm trôi qua ở nơi đất khách, cũng là hai năm dài đằng đẵng không được nhìn thấy thân nhân.

Những ngày đầu tiên ở nơi này, nỗi nhớ nhà giày xéo tâm can nàng, khiến nàng mỗi đêm đều rửa mặt bằng nước mắt, bây giờ đã quen với nơi này, không còn khóc lóc ủy mị nữa, nhưng thi thoảng vẫn không nhịn được mà nhớ tới quê hương.
Tú Tú dường như hiểu rõ tâm tư chủ tử, im lặng hầu ở bên cạnh, phất tay cho đám cung nhân đi tụt phía sau tạo khoảng cách.

Tới đoạn rẽ ngang qua hồ bích lạc, đột nhiên có bóng nam nhân cao lớn chắn phía trước.

Vạt áo bạch sắc nhẹ phất phơ theo gió, dưới chân đi hài đồng màu thêu kim tuyến, đường kim tuyến tỉ mỉ sắc nét, họa tiết đơn giản nhưng không kém phần trang trọng phần nào thể hiện cấp bậc của chủ nhân nó không phải tầm thường.

Xem xét lại, nam nhân có thể mặc loại y phục thế này ở trong hoàng cung, ngoại trừ hoàng thượng cũng chỉ có Lục vương gia Chiêu Cảnh Hiên.
Tú Tú hơi ngẩng đầu ý muốn xác minh thân phận nam nhân nọ, thấy đúng là Vương gia liền cúi mình hành lễ.

Chiêu Cảnh Hiên phía đối diện vẻ mặt thâm trầm không nói một lời.

Tú Tú thấy hơi khó hiểu bèn bạo gan nhìn thêm một lần nữa, bất ngờ là Chiêu Cảnh Hiên bộ dạng giống như thiếu ngủ, quầng thâm đậm màu càng làm nổi bật đôi mắt hoe đỏ.

Vẻ mặt phẫn nộ lại kìm nén này lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của y.


Tú Tú nàng vốn không phải người nhiều chuyện, nên không rõ bên cung Vương gia mấy nay có chuyện gì, nhìn vẻ mặt y thì có vẻ khá nghiêm trọng.
Mộ Tiểu Tình bình tĩnh nhìn động tác của Chiêu Cảnh Hiên, biết y có lời muốn nói, liền lệnh cho Tú Tú tránh đi một đoạn.

“Tìm ta có chuyện?”, đương nhiên có chuyện mới giữa ban ngày ban mặt chặn ngang đường nàng, nhưng Mộ Tiểu Tình vẫn hỏi.
Chiêu Cảnh Hiền phẫn nộ nghiến răng, không thể tin nổi nàng có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như thế đối diện với y.

Ngày hôm qua y có việc phải rời cung, đến khi trở về cũng đã quá giờ tuất, nghe tin hoàng huynh gọi nàng thị tẩm y liền không quản mỏi mệt tức tốc đến cung của nàng.

Không ngờ… giữa đường lại nhảy ra tên chết tiệt họ Lý.
“Vương gia, đây không phải nơi ngài nên tới.

Thỉnh trở về”, Lý Tử Mặc bộ mặt ngàn năm không đổi nói.
Đương nhiên Chiêu Cảnh Hiên không nghe vào tai, đuổi Lý Tử Mặc mau cút ra thật xa, còn rút kiếm muốn một đao chém chết tên ngáng đường này.

Chỉ không ngờ ngay lúc đó Lý Tử Mặc nói ra một câu.
“Vương gia, trước đây lão sư từng dạy chúng ta một điều ngài có nhớ không? Cái gì là của mình mãi mãi là của mình, không phải thì dù có dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không thể có được.

Chấp niệm chỉ khiến cho mọi người đều đau khổ.

Vương gia… trở về đi”
Chiêu Cảnh Hiên đứng hình giây lát, đoạn vung kiếm thực sự chém về phía Lý Tử Mặc.


Nhưng y vốn không phải đối thủ của Lý Tử Mặc, người kia tránh trái tránh phải, lăn đến mức Chiêu Cảnh Hiên vốn đã mệt mỏi phải buông kiếm thở dốc.
Bạc môi mân chặt, đem suy nghĩ vốn không thực tế trong lòng nói ra: “Nàng là người của ta!”
“Nàng là Hoàng hậu Chiêu quốc, là nữ nhân của Hoàng thượng.

Chưa bao giờ là của ngài.”
Chiêu Cảnh Hiên trợn mắt, miệng hé mở muốn nói rằng tâm của nàng không đặt ở chỗ hoàng huynh.

Nhưng lời đến miệng lại đau đớn nuốt trở lại.

Bởi lẽ… tâm của nàng cũng không đặt ở chỗ y.
Rốt cuộc cũng không có lý do để tiếp tục ngăn trở, Chiêu Cảnh Hiên chỉ đành để lại một bóng lưng đơn bạc, cô đơn quay trở về cung của mình.

Trắng đêm không ngủ.
Chịu đựng cả một đêm, cuối cùng nghĩ thông.

Chiêu Cảnh Hiên tuy rằng trong lòng đau xót vạn phần vẫn cố gắng khoác lên mình vẻ ngoài mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp xuất hiện trước mặt Mộ Tiểu Tình.
Hắn nói: “Mặc kệ nàng đã là người của hoàng huynh, chỉ cần trong tâm nàng có ta, muốn về bên cạnh ta, ta vẫn sẽ cố gắng cướp lấy nàng, nhất định không chê bai ghét bỏ nàng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận