Ân Sủng


Ánh trăng treo cao chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, từng ngọn gió đêm thổi về đánh tới mặt nước gợn sóng lăn tăn.

Cạnh bên hồ thấp thoáng bóng cung nữ diện y phục tử sắc, bàn tay siết chặt khăn lụa cho thấy nàng ta bây giờ đang sợ hãi.

Lát sau ở phía sau hòn giả sơn có một tiểu thái giám rón rén đi tới, thấy cung nữ kia liền một bước thành hai chạy tới đem đồ vật trong tay giao cho nàng.

Cung nữ nhỏ giọng càm ràm: “Ngươi tới muộn?”
“Ngươi tưởng mấy lão đầu thái y viện dễ dàng qua mặt? Ta vất vả lắm mới dành được chút thời gian mà trốn đến đây gặp ngươi.”
Cung nữ không đem lời phân trần của thái giám nọ nghe vào tai.

Nhận được đồ vật liền lướt qua nhìn một chút, “Cao thái y có dặn dò gì không?”
“Không.

Đại nhân nói tất cả đều đã ghi trong thư.

Ngươi chỉ cần giao nó cho nương nương là được.”
“Tốt lắm.

Ngươi nhắn lại với Cao thái y, lòng trung của thái y nương nương đã nhận, tương lai người ngồi lên được vị trí kia ắt không quên công lao của thái y”
Cung nữ nói đến đây gấp rút quay người rời đi, sợ rằng chậm trễ một chút thôi để người khác phát hiện ra, cái đầu nhỏ của nàng liền không đủ đền tội.
Tại Dục Chiêu cung, trong ngoài tẩm cung đều đã lên đèn sáng rực.

Hoàng hậu nương nương nhiễm bệnh lúc chiều được cận thân cung nữ Tú Tú gọi tỉnh, uy xong bát cháo ấm bụng liền mệt mỏi thiếp đi đến tận bây giờ.

Mộ Tiểu Tình hé mắt nhìn xung quanh, cung nữ Tiêu Vân vẫn luôn túc trực bên cạnh thấy vậy nhanh chóng chạy tới đỡ nàng.

Lại hỏi nàng thế nào? Có thấy chỗ nào không ổn hay không? Có cần gọi thái y đến hay không?
Mộ Tiểu Tình còn không rõ mình bị làm sao, chỉ thấy đầu váng vất, cả người uể oải.

Nghe tiểu nha đầu thuật lại một đoạn kinh hãi lúc chiều, lại an ủi nàng ấy không cần sợ hãi, nàng bây giờ chỉ có chút mệt mỏi, cũng không phát sốt.
“Nương nương, ngài trước tiên uống ngụm nước cho thông họng.

Tú Tú tỷ tỷ bảo rằng nương nương người có hỏa khí uống càng nhiều nước càng tốt.”
Mộ Tiểu Tình xác thực có chút khát, một hơi đem chén nước Tiêu Vân đưa tới uống cạn.

Uống xong mới đột nhiên nghĩ tới có cái gì đó không đúng lắm.

Tối nay không phải có cung yến đấy sao? Nhìn bên ngoài kia một màn đen thăm thẳm ước tính cũng không còn sớm, nhưng nàng đường đường là Hoàng hậu Chiêu quốc tại sao còn nằm ở trên giường?
Lo lắng muốn Tiêu Vân đỡ mình dậy thay trang phục.

Chỉ thấy tiểu nha đầu không hề vội vàng giống như nàng, còn cười khúc khích.
“Nương nương a, giờ này người mới nghĩ tới cung yến cũng quá trễ đi”
“Ngươi còn cười.

Đến muộn còn hơn là không đến.

Mau! Chuẩn bị cho bổn cung..”
Thấy nương nương vội đến mức thở gấp, Tiêu Vân nào dám tiếp tục trêu chọc nàng.

Đem thông báo của Tôn công công toàn bộ thuật lại.

“Trùng hợp như vậy? Ta vừa bệnh Hoàng thượng cũng dời lịch cung yến?” Mộ Tiểu Tình khó tin trợn tròn mắt nhìn, muốn đem lời Tiêu Vân rà soát lại một lần, xem xem nàng ta có đang dối gạt nàng không.
Cung nữ Tiêu Vân dở khóc dở cười.

“Nương nương, người có cho nô tì mười cái mạng nô tì cũng không dám dối gạt người.

Hoàng thượng quả thật cho dời cung yến sang ngày mai.

Không tin người hỏi tỷ tỷ”.

Vừa vặn Tú Tú xuất hiện sau bệ cửa, liền đem nàng ấy ra làm lá chắn.
Tú Tú thấy nương nương đã tỉnh, vẻ mặt cũng hòa hoãn đi nhiều.

Tiến tới thay Tiêu Vân đỡ lấy nương nương, chuẩn bị gối tựa để Mộ Tiểu Tình ngả người, rồi đem cháo đã làm ấm uy tới bên miệng nàng.
“Lời Tiểu Vân là sự thật.

Nương nương mau ăn xong bát cháo này, lại uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe.

Hôm nay may mắn không tổ chức cung yến, nhưng ngày mai chắc chắn trốn không được.

Ngài a, nếu như bệnh đến đứng cũng không vững, để bọn nô tì coi người ở trong đám phi tần kia mà mất hết mặt mũi.”
“Ta dù có bệnh cũng không đánh mất mặt mũi ở trước bọn họ”, Mộ Tiểu Tình bộ dạng trẻ con bĩu môi phản đối.
“Nương nương nói là một chuyện thực tế lại là chuyện khác.

Người không muốn nhưng thân thể này không chịu được, người có thể kiểm soát được ư?”
Tú Tú đúng lý hợp tình mà nói, Mộ Tiểu Tình đuối lý nói không lại nàng, đành ngoan ngoãn há miệng để cho nàng uy cháo.
Một bát đầy ăn tới nửa liền không muốn ăn thêm nữa.

Mặc kệ Tú Tú cùng Tiêu Vân ở bên cạnh nịnh nọt, Mộ Tiểu Tình thực sự là nuốt không nổi.

Lót dạ bát cháo, chừng một nén nhang sau Tú Tú đúng giờ tiến tới cầm theo chén thuốc đen ngòm tỏa ra mùi đắng.

Lúc chén thuốc đưa đến miệng, Mộ Tiểu Tình dù đã bịt mũi cũng có cảm giác muốn đem chỗ cháo ít ỏi mới ăn vào nôn ra hết.

Nhưng nàng biết Tú Tú đối với việc nàng uống thuốc có bao nhiêu chấp niệm, chính là kiểu nếu nàng không uống thì đừng nghĩ muốn làm gì nữa cả.
Miễn cưỡng đem mắt cũng nhắm chặt, Mộ Tiểu Tình từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc kinh sợ kia.

Sau đó há miệng để Tú Tú đem quả ô mai bên cạnh nhét vào trong miệng xua tan vị thuốc đắng.

Tuy rằng vẫn đắng đến choáng váng đầu óc, nhưng cũng không đến nỗi quá khó nhịn như trước.
“Nương nương, thuốc đắng dã tật”, Tú Tú nhìn nương nương mặt mày khổ qua cũng nhịn không được đau lòng, nhỏ giọng an ủi.
Vật vã một hồi hết lau người lại thay quần áo, xong xuôi cũng đã đến lúc hoàng cung chìm vào giấc ngủ.

Tú Tú đem chăn nệm nhuốm mồ hôi của nương nương đổi đi, để nàng nằm trên giường nghỉ ngơi rồi buông màn lụa tắt đèn rời khỏi.
Mộ Tiểu Tình nằm giang tay chân trên giường, hai mắt lại ngắm nhìn đỉnh màn không ngủ được.

Cả chiều phát sốt, nàng ngủ nguyên buổi chiều đến giờ hai mắt sáng rực, một tia buồn ngủ cũng không có.
Đem cừu đếm từ một đến tám mươi vẫn không buồn ngủ.

Chợt nghe thấy tiếng cửa sổ bị người đẩy ra.

Bóng đen quen thuộc kia lại xuất hiện.
Chiêu Cảnh Hiên người này, đường đường vương gia Chiêu quốc quyền cao chức trọng, lại có sở thích trèo cửa sổ phòng thiếu nữ đêm khuya.

Đúng là một tên đại sắc lang! Cực kỳ đáng ghét!
Mộ Tiểu Tình đương muốn ngồi dậy đuổi hắn đi, cửa sổ lại một lần nữa mở ra, có một bóng đen nữa theo đó bay vào.

Đối với bóng đen trước đó giương kiếm quang sắc bén.
Kinh sợ! Mộ Tiểu Tình nàng cực kỳ kinh sợ.

Vì sao đêm nay lại có tận hai Chiêu Cảnh Hiên?
Bậy.

Mộ Tiểu Tình thật muốn đem cái đầu đang mờ mịt vì phát sốt của nàng đánh tỉnh.

Người trước đích xác là Chiêu Cảnh Hiên, nhưng người sau… nàng không quen.

Lẽ nào là thích khách? Nhưng thích khách không mang khăn che mặt có phải hơi hống hách quá rồi không?
Nương theo ánh sáng mờ nhạt phía ngoài cửa sổ, Mộ Tiểu Tình nhìn thích khách một lượt, trong lòng cảm thán tên thích khách này ắt hẳn là hàng tuyển chọn.

Đi thích sát người ta thôi mà cũng đẹp trai sáng láng như vậy.

Mái tóc đen tuyền được buộc cố định sau đầu, rõ là ra dáng một thiếu hiệp võ công cao cường trong truyền thuyết.
Mộ Tiểu Tình lặng im không tiếng động đánh giá thích khách.

Thích khách nọ cũng lặng im không tiếng động đánh giá Chiêu Cảnh Hiên.

Mộ Tiểu Tình nhẩm tính xem bọn họ đại chiến ba trăm hiệp thì có đem phòng nhỏ này của nàng phá hủy hay không.

Nếu lựa chỗ trống mà đánh thì đồ vật vẫn được bảo quản, cùng lắm vỡ mất bộ ấm trà tinh xảo mà mẫu phi cho nàng làm của hồi môn thôi.
Hồi lâu, trong phòng vẫn không diễn ra tình cảnh đại chiến ba trăm hiệp như nàng tưởng tượng.

Ngược lại sau khi đánh giá Chiêu Cảnh Hiên, thích khách liền đem ngân kiếm sắc nhọn tra lại vào vỏ.
Mộ Tiểu Tình lại lần nữa kinh ngạc.

Đây là khinh thường Chiêu Cảnh Hiên võ công thấp kém, muốn dùng quyền cước để xử đẹp y?
A! Mộ Tiểu Tình nàng lại nghĩ nhiều rồi.
Thích khách kia hướng Chiêu Cảnh Hiên khuỵu một bên gối, cung kính hành lễ.

“Vương gia, thứ cho thuộc hạ không nhận ra ngài.

Xin hỏi nửa đêm canh ba vương gia vì sao lại có mặt ở nơi này?”
Chiêu Cảnh Hiên hai mắt híp lại nhìn thích khách nọ, bạc môi khinh cười.

“Bổn vương đi dạo.

Ngươi có ý kiến gì không?”
Thích khách kia quả nhiên nghẹn lời.

Mộ Tiểu Tình ai thán, cái tên mặt dày Chiêu Cảnh Hiên này thực có thể dùng lời nói dìm chết người.
“Nơi này vốn không thích hợp đi dạo.

Thỉnh vương gia mau chóng rời khỏi”
“Ngươi muốn đuổi bổn vương?”
“Thuộc hạ không dám!”
Tuy rằng miệng nói không dám, nhưng bộ dạng thẳng lưng cùng vẻ mặt không đuổi được ngươi thề chết không rời khỏi kia, nào có giống cái kiểu không dám.
Chiêu Cảnh Hiên giận đến bật cười, “Được lắm.

Lý Tử Mặc, một con chó trung thành của hoàng huynh, bây giờ ngay cả nhiệm vụ trông giữ phi tần hoàng huynh cũng giao cho ngươi?”
Lý Tử Mặc vẫn cúi thấp đầu không phạm lễ nghi, bộ dạng thành thật trả lời: “Thuộc hạ đi tuần”
Mộ Tiểu Tình trợn mắt.

Này là bản sao chép của Chiêu Cảnh Hiên đúng không?
Chiêu Cảnh Hiên quả nhiên giận đến điên, nhưng không thể cùng y đánh đánh giết giết, liền lạnh lùng hừ một tiếng phất tay áo bỏ đi.

Lý Tử Mặc cũng không chậm trễ một giây nào, nhảy cái phốc qua bệ cửa, đóng lại cánh cửa như ban đầu rồi đạp gió biến mất.

Bỏ lại Mộ Tiểu Tình một người ngơ ngác nằm trên giường.

Bọn họ đây là...!có nhã hứng diễn hí kịch buổi đêm?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui