An Thần Lộ


Bên trong đại lâm Trần Lâm đứng tựa lưng vào một gốc cây lớn, trông vẻ ngoài có vẻ rách nát nhưng ánh mắt như sao nhìn về phía xa.
Vị trí đó cũng là của đám người Trịnh gia đang đuổi theo hắn, dựa vào sự chuẩn bị chu đáo từ chiều qua Trần Lâm trên người mang theo đồ ăn và thức uống, bản thân không thể chết đói và khát tại khu vực này, thứ làm hắn nguy hiểm chỉ có thể là thú dữ và con người.
Trước đó hắn phán đoán tình hình của đám người kia chắc chắn sẽ không còn sức lực đuổi theo hắn, nên hắn ngày càng mạnh bạo hơn, lúc đầu chỉ tạo ra âm thanh dẫn dụ hiện tại thì lấy cả bản thân ra làm mồi nhử kẻ địch.
Đám người kia lựa chọn rút về Trần Lâm mạnh bạo phản khách vi chủ đuổi giết ngược trở lại, khiến đám người của Trịnh gia ai nấy đều cảm thấy tức điên lên.
Chọc đối phương tức giận khiến bọn chúng liều mình quay trở lại, Trần Lâm ba chân bốn cẳng la hét bỏ chạy.
Cứ thế tình hình này diễn ra được vài lần dẫn tới tình thế hiện tại hai bên đều đang bất động đứng nhìn nhau chửi rủa.
- Ta chửi ba đời nội ngoại nhà ngươi.
- Tên oắt con có ngon thì đừng có chạy.
- Mắt chó của ngươi chỉ biết dán vào phân hay sao, ngươi thấy ta hiện tại đang chạy sao.
Ngươi một tiếng ta một tiếng không ai chịu nhường ai cả, kể cả nam tử mặt sẹo Vân ca trước đó bình tĩnh là thế hiện tại cũng lên tiếng mắng chửi lại không hề kém cạnh đám người còn lại.
- Lão tử đêm động phòng muốn chén con vợ ngươi.
- Con vợ ngươi sinh ra lao tử cũng phải chén, rồi đến cháu ngươi, cả chút chít nhà ngươi.
Không còn sức để di chuyển nhiều nữa, cơ miệng đám người được sức phát huy chửi rủa như hận năm xưa học được quá ít chữ, bây giờ có đất lại không có võ để dụng.
Trần Lâm thì mặt mày tỏ vẻ sảng khoái, dù đang bị đối phương chửi nhưng giống như hắn lại hưởng thụ cảm giác này, lâu lâu còn chỉ dạy lại đám người kia.

- Không phải, ngươi lại nói sai rồi.
- Đầu tiên không biết là người ngươi muốn chén là vợ ta hay con của vợ ta.— QUẢNG CÁO —
- Nếu là con của vợ ta mau gọi ta một tiếng phụ thân đại nhân.
- Ngược lại nếu là vợ ta, vậy phải chăng sau này ngươi muốn chén cả con, chả cháu, cả cái gì đằng sau nữa ấy.
- Nào nào chửi lại một lần nữa để ta còn từ từ chỉnh sửa, chửi cũng cần phải có lấy học thức.
........
Trần Lâm cười híp mắt với đám người, giờ phút này đại thế hắn đã nắm trong tay nên tiện thể đùa giỡn với đám người.
Không lâu sau đó khi đã vui đùa chán chê hắn liền rời đi để lại đám người phẫn nộ la hét đằng sau.
Suy nghĩ trước đó hắn không muốn dễ dàng tha thứ cho đám người kia, ít nhất phải cho bọn hắn trả một đại giới nhất định.

Nhưng suy nghĩ lại hắn vẫn không dám ra tay, hắn không biết đám người kia có giả vờ lừa hắn hay không hắn vẫn phải duy trì một khoảng cách nhất định.
Với lại bọn hắn cũng chỉ là người hầu nhận lệnh mà thôi, một khi ra tay không thành công có thể bị phản kích lúc đó hắn hối hận cũng không kịp.
Cuối cùng Trần Lâm lựa chọn nhanh chóng rời đi, không có thức ăn và đồ uống sống sót được nơi đây không cũng tùy vào đám người bọn hắn, bọn hắn cùng với Trần Lâm lúc này đều không còn quan trọng nữa.
Trời cũng bắt đầu dần tối rồi, Trần Lâm còn rất nhiều thứ trước mắt phải lo, nhất là vị trí xác định ban đầu đã hoàn toàn lệch khỏi, Thạch Hà thành xác định lúc trước cũng không còn biết được là nằm ở hướng nào.
Đầu tiên hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chọn một vị trống trải chuẩn bị nghỉ qua đêm, nếu có thể rời khỏi nơi đây thì càng tốt, mà Trần Lâm đoán mọi chuyện chắc sẽ không đơn giản được như hắn nghĩ.

Đồ ăn hắn mang theo cũng không có nhiều, đã trải qua hai bữa trước đó số lượng cũng đã vơi đi dần.
Phải nhanh chóng trước khi trời tối.
Trần Lâm thầm nghĩ bước chân cũng nhanh dần hơn.
Đi thêm một vài dặm nữa cuối cùng Trần Lâm cũng đã chọn được một vị trí khá ưng ý, nơi đây nhìn sơ qua trông khá trống trải, phía trên những tán lá cây cũng thưa thớt hơn rất nhiều sơ với khu vực khác, thuận tiện cho ánh trăng chiếu xuống.
Tranh thủ lúc trời vẫn còn chút ánh sáng hắn vơ vét được một ít cành cây khô thuận tiện dùng đá đánh lửa lên.
Cảm thụ của đêm trước đó khá là lạnh, vào thời tiết này ban ngày tuy nóng nhưng đêm xuống lại còn có cả sương, nếu phải trải qua mấy đêm như vậy Trần Lâm chỉ sợ bản thân sẽ xong mất.— QUẢNG CÁO —
Loay hoay chuẩn bị thêm chỗ ngủ cho đêm nay thì bầu trời cũng đã tối hẳn.
Mong rằng khu vực này vẫn an toàn.
Ngồi trước đống lửa Trần Lâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thụ cái ấm của ngọn lửa hắn cũng cảm thấy trong lòng cũng ấm hơn, cơ thể cũng bắt đầu thả lỏng.
Trải qua một ngày dài không hề dễ dàng gì với hắn, lần đầu tiên cả thụ cảm giác này quả thực là quá mới mẻ.

Tâm lý cũng biến chuyển mấy lần theo đó, đầu tiên là cảm giác sợ hãi rồi tuyệt vọng rồi lại chuyển sang cảm giác hy vọng và cuối cùng là phấn khích, không cảm giác nào mà khiến hắn có thể quên đi được.
Thích thú nhất là cảm giác nắm được mọi thứ trong tay tùy ý đùa giỡn người khác, mọi chuyện đều có thể xảy ra theo ý muốn của hắn, cảm thụ này quả thực rất thỏa mái.
Bàn tay siết chặt thêm nắm đấm, hắn cảm giác phải có được sức mạnh, Trần Lâm không muốn sau này mãi mãi bị người khác đuổi giết như vậy được.

Mãi liên miên suy nghĩ những vết thương trên người cũng kéo hắn về thực tại, kiểm tra qua cơ thể vốn không hề có vết thương nào quá lớn, chỉ là trước đây hắn chưa từng bị như vậy nên cảm giác đau này cũng rất chân thực.
Hai cánh tay gần như phủ kín các vết xước của cây cối xung quanh khi chạy, giờ thi đã đông máu hết rồi nên cũng không đáng nhắc đến nữa.

Chỉ có điều chân thì có một vết thâm tím khá to, trước đó khi còn chật vật chạy trốn hắn đã va phải, nơi này giờ cũng đã sưng to lên rồi.
Chắc giờ phút này đám người Lâm Nguyên cũng đã lên được thánh sơn rồi.
Trần Lâm thầm nghĩ khuôn mặt cũng bất giác nở nụ cười.
Có nhiều lúc bất giác hắn cũng nghĩ bản thân ở trên thánh sơn thì sẽ thế nào.

Soái, một hình tượng soái điên đảo chúng sinh sao, hay một thân hình tượng thâm bất khả trắc.
Nhưng có vẻ là đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Cảm thấy con đường tương lai rất chông gai không hề giống hình tượng hắn thường nghĩ tới, một cuộc sống an nhàn sống qua ngày rồi vào Văn Sĩ phủ tìm lại người thân rồi sống nốt cuộc đời còn lại.
Thật không hề dễ dàng gì.
Có lẽ nếu hắn cứ tiếp tục như vậy rất có thể sau này sẽ không còn gặp lại đám người Lâm Nguyên nữa, cơ bản bọn họ đã một thế giới khác rồi.
Đúng thật là không dễ dàng gì.
Tương lai của hắn giống như bão tố, bầu trời luôn luôn phủ một đám mây đen trước mặt, phải vượt qua được sấm sét, gió lốc, mây đen mai kia mới thấy được lại bầu trời xanh trong.— QUẢNG CÁO —
Lắc đầu nhẹ cười khổ hắn không muốn suy nghĩ nữa, tương lai lại để tương lai tính.
Chỉ cần sống được tới ngày mai đã là một điều hạnh phúc nhất rồi.

Mệt mỏi cả một ngày Trần Lâm cũng dựa người vào thân cây bất giác liền chìm vào giấc ngủ.
Một đêm như vậy cứ nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm Trần Lâm uể oải thức giấc, hắn không thể xác định được thời gian nhưng có vẻ cũng đã khá muộn rồi, xung quanh khu vực này cũng rõ sáng.
Trải qua một đêm dài như vậy nhưng có vẻ cơ thể vẫn còn khá mệt mỏi.
Tranh thủ thu dọn một ít đồ hắn cũng nhanh chóng rời đi.
Không còn có ai truy đuổi Trân Lâm cũng cảm thấy thong thả bản thân hơn, lúc này hắn vẫn đang tranh thủ suy nghĩ về phương hướng, nhưng có vẻ không có tác dụng hắn vẫn đang đi theo bản năng của mình mà thôi.
Ít nhất hắn vẫn biết Thạch Lạc thông nằm ở phía đông đại lâm này, hắn chỉ cần đi về hướng mặt trời lặn.
Có điều đây không phải là con đường cũ hắn cũng không rõ đi bao lâu mới ra được khu vực này.
Nhìn lại trên tay chỉ còn chút đồ ăn sáng, các bữa ăn còn lại cũng là một vấn đề đáng lo.

Cắn mạnh vào chiếc man đầu trên tay, mồm hắn trệu trạo cố gắng nuột xuống, chiếc bánh bây giờ cũng không còn mềm mại gì.
Việt Thường ta tới đây, cho ta thấy thế giới của ngươi đi nào.
Hét lớn một tiếng, cảm giác của Trần Lâm đã cảm thấy khá hơn, tinh thần cũng có phần phấn chấn.
Trên đường hắn cố ý lựa chọn một đoạn cây vừa tầm tay, một đầu có phần nhọn ra tiện bề công thủ, hắn nghĩ tiện tay trên đường có thể săn bắt một vài con thú nhỏ, tranh thủ học cách sinh tồn mấy ngày sắp tới.
Thế là một người một gậy đánh thẳng một đường tiến tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận