An Thần Lộ


Theo như lão nhân kia nói, bên trong có Hóa Linh, Tử Linh những thứ này hắn đều không biết đó là gì, nhưng có vẻ đều liên quan đến hắn.

Từ lúc bắt đầu xuất hiện lão ta cũng là từ trên cây cao nhảy xuống, phải biết đây là bên trong đại lâm, những cây trong này đều rất cao lên tới chục trượng có cây con tới vài chục trượng.

Có thể đứng và di chuyển trên này rõ ràng là không tầm thường.

Thế giới của linh sư hắn hoàn toàn không biết gì hết, nhưng từ buổi khảo hạch trước đó hắn biết được đây là thế giới hoàn toàn khác với những gì hắn biết, họ có thể làm những điều phi thường mà con người không thể làm được.

Tiến tới lão nhân thần bí vừa xuất hiện này, chưa kể là lão đuổi tới đây bằng cách nào, có thể là đạp trên những ngọn cây lớn kia đi tới cũng có thể không, nhưng có thể dễ dàng nhảy trên một đại thụ hơn chục trượng xuống mà không hề hấn gì thì rõ ràng là không tâm thường.

Đây đích thị là một lão quái vật, chí ít theo hắn đoán sáu vị linh sư trước đó ở Thạch Lạc thôn còn không thể làm được chuyện này.

Cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.

- Tiền bối là ai
- Vật ngài đang tìm là gì.

Trần Lâm không biết lão ta đang tìm kiếm vật gì nhưng có vẻ nếu hắn biết được gì đó, thì có lẻ sẽ có thêm tia hy vọng.

Liếc nhìn xuống ngực, hắn mơ hồ suy đoán có lẽ liên quan đến vật này, từ khi hắn nhận thức được chiếc nhẫn giấu bên trong chiếc vòng thì đã có nhiều chuyện sảy ra.

Lúc nãy khi hắn đang bỏ chạy, chỉ có âm thanh lão nhân vang tới, liền có thể làm cho có thể hắn có cảm giác bị đè nén, nếu hắn đoán không nhầm thì hình như đạo hơi ấm kia là truyền ra từ chiếc nhẫn này, hơi ấm này hắn cảm thấy rất quen thuộc nhưng không nhớ đã gặp qua ở đâu rồi.

Lão nhân thần bí kia đang chăm chú quan sát cái cây nhỏ kia, nghe được hắn lên tiếng cũng không có quan tâm tới hắn mà vẫn đang tập trung nghiên cứu cây nhỏ.

Việc liên quan tới chiến nhẫn cũng là do hắn suy đoán cũng thể xác định chính xác, hắn chỉ có thể mạo hiểm thăm dò.

- Nếu ta nói ta không hề cầm vật mà ngài đang tìm kiếm.

- Hoặc giả dụ vật của tiền bối đang tìm kiếm không còn.

Trần Lâm cười gằn.

Nghe vậy lão nhân kia liền dừng động tác sờ nắn cây nhỏ, quay đầu sang nhìn hắn lông mày bỗng chau lại chốc lát rồi nở nụ cười.


Nụ cười trên khuôn mặt mà có một nữa không nhìn ra hình dạng làm hắn cảm thấy lạnh sống lưng.

- Có ý tứ.

- Ngươi tính thăm dò sao.

- Quả nhiên ngươi là người không bình thường.

Không thu hoạch được gì, hắn chỉ có thể tiếp tục lên tiếng.

— QUẢNG CÁO —
Nếu có thể bàn điều kiện trao đổi, may mắn hắn vẫn còn có cơ hội.

- Không phải đây là thứ tiền bối người đang tìm kiếm sao.

Trần Lâm hướng ngón tay cái vào trước ngực mình.

Lão nhân ánh mắt chợt hiện lên vẻ nghiêm túc.

- Ra là vậy, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.

Nhưng ngươi biết được thì đã sao, kết cục của ngươi cũng chỉ có một.

Cảm giác như đã nắm bắt được phần nào đó, nhưng thấy biểu hiện trấn định của lão nhân kia, Trần Lâm vẫn cảm thấy bất an
Hắn chỉ có thể tiếp tục.

- Không phải hiện giờ vật tiền bối cần vẫn đang trong tay ta sao.

- Tiền bối muốn tiếp nhận một vật không còn lành lặn sao.

Lão nhân kia ánh mắt lóe lên lộ ra vẻ suy tư trong giây lát sau đó liền nở nụ cười.

- Vậy sao.


Biểu hiện của lão nhân không tránh được ánh mắt của Trần Lâm, hắn cảm thấy nghi ngờ nhưng cũng đành nói tiếp.

- Nếu tiền bối mang có thể mang ta tới Thạch Hà thành, khi đó ta sẽ hai tay dâng vật mà tiền bối cần tìm cho ngài.

Trần Lâm cảm thấy hiện giờ chỉ có cách này hắn mới có cơ hội thoát khỏi lão nhân này, nơi đó đông người lão nhân này sẽ không dám ra tay.

Nếu bây giờ hắn giao chiếc nhẫn này ra chưa chắc lão ta sẽ buông tha cho hắn, hắn phải ra điều kiện khi đang có thể nắm quyền chủ động.

- Tiền bối cũng biết ta chỉ là thư sinh yếu đuối, trước sau đều không thể phản kháng lại, vật này trước sau cũng là của ngài.

- Nếu không!
Lão nhân đang nở nụ cười nhưng khi nghe được Trần Lâm nói nữa chừng, lão nhân kia liền thay đổi sắc mặt, lão thật sự giận dữ.

Lão ta hất tay một cái thật mạnh về phía Trần Lâm.

- Ngươi đang uy hiếp lão phu.

Một trận gió mạnh ngay lập tức thổi vào người Trần Lâm, một bên vai cảm thấy đau nhói, cả người bị đẩy ngược về phía sau đập mạnh vào một thân cây lớn.

— QUẢNG CÁO —
Xung quanh cành lá cây khô bay tán loạn, một vài cây nhỏ đều bị đụng gãy, trên thân cây lớn phía sau cũng để lại một vệt máu dài kéo xuống bên dưới.

Trần Lâm cảm thấy cả người đau nhức, bên vai trái đã mất cảm giác, sau lưng do va chạm mạnh hắn liền cảm giác những trận đau rát truyền về.

Rên khẽ một tiếng, hắn chật vật ngồi dậy.

Sau một hồi cố gắng hắn dùng tay phải chưa chịu nhiều thương tổn đưa bản thân dựa lưng vào gốc cây lớn đằng sau, một bên vai trái đang nhoe nhoét máu lòi cả thịt bên trong ra, máu cũng từ đó chảy ra nhuộm đỏ vùng ngực
Những làn gió nhẹ thổi qua luồn vào trong da thị, hắn cảm thấy đau thấu xương.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị thương nặng nhất, cả bản thân đều rất nguy kịch.


Nếu cứ tiếp tục để như thế này không bị lão nhân kia giết chết hắn cũng bị chết bởi mất máu và nhiễm trùng.

Người kia rõ ràng là một lão quái vật.

Lúc nãy hắn đứng cách rất xa lão quái vật kia cũng lên tới mười mấy trượng, nhưng từ khoảng cách xa như vậy cũng có thể làm hắn bị thương như thế này, may mắn là chỉ cắt trúng vùng vai trái, nếu mà phát đó trúng cổ hắn thì có lẻ hắn đã chết thật rồi.

Khi hắn đang khổ sở chật vật thì lão nhân kia cũng đứng dậy rời khỏi cây nhỏ kia từ từ đi tới chỗ hắn.

- Ngươi vốn là Tử Linh trước sau gì thì ngươi cũng chết vậy mà dám ra điều kiện tới ta.

- Ta tính mang ngươi về Bạch Tỵ phong mới từ từ bào chết ngươi, không nghĩ ngươi lại thiếu kiên nhẫn đến vậy.

Khuôn mặt có phần tức giận kèm theo sát khí, khuôn mặt vốn một nữa đã biến dạng nay càng trông dữ tợn hơn.

Bước đi của lão chậm rãi nhưng không nhìn ra được quy luật, giống như bàn chân cách mặt đất vài tấc đạp nhẹ trên cỏ mà đi.

Lão nhân đưa lên hai ngón tay chỉ tới phía trước chỗ Trần Lâm đang ngồi.

Rầm.

Một âm thanh lớn vang lên theo sau chỉ tay của lão ta.

Âm thanh vừa rồi là tiếng cây lớn phía sau, cây lớn Trần Lâm đang dự vào lúc này chỉ còn lại cái gốc cây be bét máu, phần trên thân cây ngay chính chỗ Trần Lâm vừa đụng vào trước đó trở xuống hoàn toàn trơ trọi.

Trần Lâm cảm thấy tuyệt vọng.

- Có lẻ ta phải chết ở đây thật rồi.

Đúng lúc này chiến nhẫn hắn đeo trên ngực phát ra ánh sáng nhẹ, Trần Lâm cố gắng chịu đau đưa một bàn tay mò vào trong ngực lấy ra.

Hắn biết hắn đoán sai, lão nhân kia không hề nhắm tới chiếc nhẫn này, cũng không hề biết tới sự tồn tại của chiếc nhẫn này, mục đích của lão ta mà là mạng của hắn.

Hắn không rõ mạng của hắn có giá trị gì cho lão ta, nhưng điều này bây giờ không còn quan trong nữa rồi.

— QUẢNG CÁO —
Quan sát chiếc nhẫn trên tay Trần Lâm thấy chiếc nhẫn đã hoàn toàn dính máu, máu này chính là máu của hắn chảy ra từ vết thương trên vai.

Ánh sáng hắn cảm nhận được vừa rồi cũng là từ chiếc nhẫn này, nhìn vào giống như chiếc nhẫn đang hấp thu máu của hắn, chiến nhẫn nhi được hắn lấy ra cũng đã hoàn toàn hấp thu xong máu hắn và trở lại sáng trắng như bình thường.

Mọi diễn biến diễn ra trước mắt hắn làm hắn sửng sốt, hắn vốn biết chiếc nhẫn này thần kỳ nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.


Tuy nhiên hắn cảm thấy thời gian không kịp nữa rồi, có lợi hại hắn cũng không có cách để dùng.

Bản thân hắn đã vô dụng, chẳng lẻ để hắn ném chiếc nhẫn nãy tới trước để cho nó tự chiến đấu với lão nhân kìa.

Phát sinh trên người Trần Lâm lão nhân kia cũng thấy, lão sững giây lát bước chân cũng ngừng lại quan sát, rất nhanh sau đó ánh mắt lão ta phát sáng, lão biết hôm nay liền nhặt được món bảo vật rồi.

- Không ngờ trên người ngươi cũng có một món linh khí, thật không hề đơn giản.

- Ta trước đó vẫn là tiếp tục đánh giá thấp ngươi rồi.

- Nhưng rất tiếc sau này nó lại thành của ta rồi, còn ngươi ta sẽ mang về luyện thuốc, rất nhanh thôi ta có thể Hóa Linh rồi.

Lão nhân kia cười lớn, ánh mắt hiện thành vẻ tham lam nhìn vào chiếc nhẫn kia.

Theo từng bước chân lão tiếc tới từng cây nhỏ đều gãy ngã nằm dưới chân lão ta, số phận không khác gì Trần Lâm tùy tiện bị người khác chà đạp tới chết.

Trần Lâm hắn xong rồi, ngay từ giây phút trước đó cơ hội sống của hắn chỉ có một phần nhưng giờ đây đã hoàn toàn không còn nữa rồi.

Trần Lâm cười bất lực, hắn lưu luyến nhìn chiếc nhẫn trong tay cố lưu giữ khoảng khắc này, đây là vật duy nhất người thân hắn để lại.

Trần Lâm tuy chưa thể tìm lại được thân của mình nhưng hắn muốn kiếp sau sẽ tiếp tục đi tìm, đây là mục tiêu của hắn đời này chắc cũng là mục tiêu cuối cùng rồi.

Bên vai của hắn xong rồi, không cảm nhận được nữa, nhận thức của hắn cũng bắt đầu yếu đi rồi, có lẻ hắn đã mất quá nhiều máu, bàn tay cầm chiếc nhẫn cũng run run theo.

Không quan sát chiếc nhân nữa hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, rất tiếc hắn lại không nhìn thấy được, không còn cây sau lưng nhưng những tán cây vẫn còn rất nhiều che đi tầm nhìn của hắn.

Trần Lâm bật cười, nước mắt hai bên theo đó chảy ra, hắn hận bản thân hận số phận hận luôn những tán cây kia.

Con người của hắn muốn làm một người bình thường khó đến vậy sao, dù hắn luôn muốn làm những việc gì đều luôn có thứ cản trở hắn.

Hắn mệt rồi hắn muốn ngủ.

Đứng trước mặt Trần Lâm lão nhân kia lúc này vẫn cười ha hả, ngạo nghễ nhìn xuống Trần Lâm như đang quan sát một con kiến tìm cách giãy giụa với mạng sống của mình.

Lão giật lấy chiếc nhẫn trên tay Trần Lâm một cách nhẹ nhàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận