"Nhược Hi, sao con không về cùng Dịch Nhu?" Mẹ Bạch nhìn thấy Nhược Hi chạy vào nhưng không thấy Dịch Nhu đâu liền tính dạy cậu một phen.
Nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Nhược Hi, bao nhiêu tức giận của bà liền biến thành nỗi bất an đau xót "Sao vậy cục cưng, ai chọc con vậy? Mẹ đi xử đẹp hắn!"
"Không sao ạ, con lên lầu đây."
"Này, đừng chạy, không sao thật không Nhược Hi, nếu không việc gì sao con chạy nhanh vậy?"
Nhược Hi ở trong phòng, nghĩ cũng không nghĩ, nằm ở trên giường nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, Nhược Hi mở to đôi mắt đỏ hồng như quả đào "Mẹ ơi, sáng nay còn không có tiết, chiều nay không có, ngày mai ngày mốt cũng không có."
"Sao lại không có tiết, sao nhiều ngày như vậy mà không đi học, con lừa ai thế." Mẹ Bạch đập đầu Nhược Hi một cái, cho cậu một bài học.
"Dì, nếu sức khỏe Nhược Hi không tốt, dì để em ấy nghỉ ngơi chút cũng không sao mà." Dịch Nhu ở bên cạnh nhìn Nhược Hi đầy ẩn ý, bắt đầu thuyết phục mẹ Bạch.
"Sao vậy, con cảm thấy chỗ nào khó chịu không?" Mẹ Bạch nghe được Nhược Hi không khỏe liền lo lắng.
Từ khi ba của Nhược Hi qua đời, Nhược Hi cũng trở thành toàn bộ thế giới của bà, bà tuyệt đối để Nhược Hi xảy ra chuyện gì.
"Con không có bị gì, nhưng con cũng muốn nghỉ ngơi mấy ngày tới." Nhược Hi nhạy bén chấp nhận ẩn ý này.
"Được, được, nghỉ mấy ngày, nghỉ mấy ngày." Mẹ Bạch lấy điện thoại di động, vừa nói vừa chuẩn bị xin phép vắng cho Nhược Hi.
"Dạ vâng."
"Dì, Nhược Hi, con ăn xong rồi, con đi học ạ." Dịch Nhu nhặt chiếc túi trên ghế sofa lên, chào tạm biệt hai mẹ Bạch vẫn còn đang ăn sáng.
"Nhược Hi, mở cửa giúp chị."
"Ò"
"Mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi thì em tự suy nghĩ, đừng làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận, nếu thích thì cứ nắm bắt cơ hội, hiểu không?" Đứng ở cửa, Dịch Nhu nghiêm túc nhìn Nhược Hi.
Nhược Hi thật kì quặc, rõ ràng yêu An Thần tới vậy, tại sao lại trốn tránh?
"Ò"
Sau khi Dịch Nhu rời đi, Nhược Hi trốn trong phòng, bắt đầu suy nghĩ về chuyện của mình và An Thần.
Hai ngày sau,
"Triệu Vũ, sao Bạch Nhược Hi không đi học?" Hai ngày nay Thượng An Thần không thấy Nhược Hi, đến lớp tìm mới phát hiện cậu cũng không đi học.
"Không biết, mấy ngày nay đều không đến lớp."
"Đúng, điện thoại cũng không bắt máy." Dương Nhất cũng tham gia thảo luận.
"Có chuyện gì sao? Không ai biết việc gì sao?" Thượng An Thần cau mày.
Sau đó, một đám người đi theo Dương Nhất tìm đến khoa của Dịch Nhu.
"Nhược Hi..." Dịch Nhu nhìn ba người trước mặt, nghĩ không biết Nhược Hi có muốn mình nói ra không? Nhược Hi, em cũng thông suốt rồi chứ?
"Nói mau!" Thượng An Thần là người đầu tiên mất bình tĩnh.
Chà, "Phải xem cậu đó, Thượng An Thần."
"Tôi?"
"À, nhóc đó vẫn đang nghĩ về mối quan hệ của hai người."
"Cái gì, đàn anh có quen Nhược Hi?" Triệu Vũ không bình tĩnh nổi.
"Vậy để cậu ấy suy nghĩ thêm đi." Thượng An Thần lắc đầu bỏ đi.
Cái gì mà chưa nhận ra tình cảm.
Hừm, vậy anh cho em suy nghĩ ~~
Ding dong ding dong.
"Mở cửa liền!" Nhược Hi nghe thấy tiếng chuông cửa liền vội vàng chạy xuống lầu.
"Ai? Hối gì dữ vậy?"
Nhìn thấy người tới, Nhược Hi không nói nên lời.
"Sao lại là anh? Tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của chúng ta, tốt nhất đừng gặp mặt lúc này."
"Anh chính là đến đây giúp em nghĩ cho kỹ đó." Thượng An Thần một tay mở cửa thẳng tiến đi vào nhà.
"Này, xâm nhập gia cư bất hợp pháp!" Không đợi cậu nói xong, Thượng An Thần đã dùng miệng chặn lời cậu..