Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Điền Tâm Niệm tức giận vừa định muốn đẩy anh ra lại phát hiện anh
không có chút ý xâm nhập nào, chỉ là nhẹ chạm môi cô, giống như là trấn
an.

Cái hôn này của anh hôn không dứt, Điền Tâm Niệm nhẹ nhàng đỡ bờ vai của anh lui ra đỏ mặt nói, “Anh hãy thành thật chút đi.”

Ân Diệc Phong liếm mặt thở dài, “Em hưởng thụ xong thì qua cầu rút ván tội nghiệp còn anh bị thương còn bị bán đứng.”

“Anh…” Điền Tâm Niệm luôn luôn nói không lại anh, cũng sẽ không chấp
nhặt với anh, thấy anh đau đến sắc mặt tái nhợt, hỏi, “Anh sao rồi, mới
vừa rồi không phải lại làm bị thương nữa chứ? Em đi gọi Bùi Tuấn đến xem cho anh.”

Nhìn cô có chút bận tâm, anh nhếch môi lắc đầu, ngón tay thô ráp cọ xát bên má cô, giọng nói tràn đầy yêu thương, “Đau không?”

Điền Tâm Niệm mân chặc môi, lấy tay anh ra, “Em đi tìm một bác sĩ cho anh.”

Biết cô muốn trốn tránh, Ân Diệc Phong nắm tay cô không buông ra, cô
sợ bị thương anh, cũng không dám thật hất anh ra, nhưng mà mặt đầy không kiên nhẫn.

Ân Diệc Phong dụ dỗ, giọng nói khàn khàn, mang theo đầu độc, “Không
được tức giận, không được trách anh, không được trong lòng có khúc mắc,
không được mang hận…”

Mặt Điền Tâm Niệm lạnh lùng nghe anh nói rất nhiều rất nhiều không
được, trong lòng vốn chỉ uất ức, anh còn yêu cầu nhiều như vậy, đang
muốn nổi giận thì thấy khóe miệng anh nhếch lên, nói, “Nhưng mà cho phép em nổi giận, cho phép em đánh lại.”

Điền Tâm Niệm kinh ngạc nhìn anh, đánh lại?

Nhìn cô ngây ngốc há to mồm, anh buồn cười ấn xuống một cái hôn trên
môi cô, “Đương nhiên là đánh anh, ngu ngốc! Dù sao cũng cũng không phải
lần đầu tiên em đánh, em muốn đánh thế nào, đánh mấy cái cũng được.”

Người nói vô tình, người nghe hữu ý

Ân Diệc Phong đùa giỡn, Điền Tâm Niệm lại nhớ tới chuyện lúc trước tát anh ở trong cửa hàng.

Thấy cô nhếch môi, anh cũng ý thức được lời nói này dễ khiến người hiểu lầm.

“Lúc đó anh… Rất tức giận phải không.” Điền Tâm Niệm cúi đầu buồn buồn nói.

Ân Diệc Phong ngẩn ra, tiếp theo hiểu cô nói cái gì, “Vậy còn em, vừa rồi em có tức giận không?”

Điền Tâm Niệm cắn môi gật đầu, vô duyên vô cớ bị đánh nhất định sẽ
tức giận, lớn như vậy, mẹ của cô chưa từng đánh cô, nhưng Giang Ngọc
Nhân lại đánh cô mấy lần, với lại cô cũng không phải cố ý, cũng không
phải là lỗi của cô.

“Mẹ anh vì anh đánh em, em cũng tức giận, vậy em vì đàn ông đánh anh, anh có thể không tức giận sao?” Giọng Ân Diệc Phong trầm xuống, còn
nghe thấy một tia bực mình.

“Em…” Điền Tâm Niệm chợt ngẩng đầu, thấy trong mắt anh trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất thời không nói gì.

“Em cái gì? Không phản đối chứ.” Ân Diệc Phong nhướng mày, giọng nói
hơi nâng cao, chuyện này chính là vướng mắc trong lòng anh, Ân Diệc
Phong anh từ nhỏ đến lớn chưa từng bị phụ nữ nào đánh, mà phụ nữ đánh
anh còn đáng chết hơn là vì đàn ông mà đánh anh, nếu như phụ nữ này
không phải là Điền Tâm Niệm, anh đã sớm chặt tay cô ta xuống nhét vào
trong miệng cô ta.

“Em cũng không phải cố ý.” Điền Tâm Niệm nhỏ giọng nói thầm, Ân Diệc
Phong thành công đem cô tất cả tâm tư cũng chuyển dời đến một tát này,
chợt nghe cô lẩm bẩm nói, “Lúc đó em rất lo lắng, anh không biết lớp
trưởng anh ấy bệnh rất nặng, không qua nổi mấy đấm của anh đâu.”

Ân Diệc Phong nghe xong hừ lạnh, “Bệnh đầu óc hay là bệnh tương tư?”

Điền Tâm Niệm oán trách đấm bờ vai của anh. “Em nói nghiêm túc đó, em cũng mới biết, lớp trưởng có bệnh tim bẩm sinh, suy tim rất nặng, mấy
ngày nay tình huống mới vừa có chuyển biến tốt, em thật sợ anh sơ ý một
chút đánh chết anh ấy, anh không biết ngày đó anh ấy té bất tỉnh phải
đưa ngay vào phòng phẫu thuật.”

Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó cô còn mơ hồ sợ.

Ân Diệc Phong nghe xong chân mày hơi nhăn lại, bệnh Phương Vũ Thành
anh thật không biết, nhưng, “Vậy em có thể giúp anh ta đánh anh hả? Anh
là chồng, có biết chồng là có nghĩa gì không, chồng chính là trời của
em! Em dám đánh trời, em lá gan lớn nhỉ!”

Điền Tâm Niệm xin lỗi nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng ma sát má trái bị
đánh của anh, giả trang đáng yêu, “Xin lỗi mà, lúc đó em sốt ruột thôi,
em say sorry với anh được không, say thật nhiều thật nhiều sorry!”

“Hừ.” Ân Diệc Phong hưởng thụ đầu ngón tay của cô dịu dàng trên mặt
mình nhưng vẫn còn hơi không vui, “Vậy sao em không nói thẳng với anh?
Có lời gì em không thể nói thẳng cho anh biết sao?”

“Lớp trưởng anh ấy không muốn để cho người khác biết bệnh của anh ấy.”

Ân Diệc Phong nghe xong càng bực bội, “Anh là người khác hả?”

Ngón tay trợt trên mặt chợt dừng lại, người phụ nữ bên cạnh cũng
không nói gì, anh giương mắt nhìn, cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt kia
trong suốt như nước làm cho anh đều có chút chột dạ, “Làm gì thế, anh
biết anh đẹp trai mà.”

Nhìn biểu tình kia của cô trong lòng Ân Diệc Phong hô to không tốt!
Quả nhiên nghe giọng nói cô sâu kín chỉ trích, “Em đánh người là em sai, vậy anh có thể ra ngoài tìm phụ nữ sao? Anh còn lên giường với cô ta
còn dẫn cô ta tới nhục nhã em, vì cô ta mà anh quên cam đoan giữa chúng
ta, nói em ngây thơ, còn dẫn cô ta về nhà, quá đáng hơn là anh tin cô ta còn không tin em!”

Điền Tâm Niệm càng nói càng tức, lên án nói càng nói càng nhiều, càng nói lại càng cảm thấy uất ức, càng cảm thấy uất ức càng cảm thấy người
đàn ông trước mắt đáng trách, nhìn anh bị cô nói khép miệng không nói
gì, oán hận trừng anh một cái, đứng dậy muốn rời khỏi.

Chợt kéo cô xuống, anh chết không thừa nhận, “Anh nói em ngây thơ lúc nào đâu.”

“Anh có nói mà, ở U Tình lần kia, em vốn muốn đi giải thích rõ với
anh, nhưng anh lại dẫn Lưu Tử Sam theo, khi đó anh đã nói ‘Đàn ông nói
trung thành với phụ nữ không đáng một đồng, Ân Diệc Phong tôi không phải thật cưới một người phụ nữ ngây thơ như thế chứ, em thật cho rằng tôi
trừ em ra sẽ không có phụ nữ khác nữa? Em là thiên thần sao? Em xứng
sao?’ Anh nghe đi đây đều là những gì anh nói!”

Trong lòng Ân Diệc Phong kêu to số khổ, phụ nữ thật hay mang thù, lời anh nói ngay cả anh cũng không nhớ rõ, cô lại nhớ rõ từng chữ một.

“Anh không phải là muốn giận em đâu, ai bảo em vì đàn ông đánh anh,
còn gạt anh nói em có việc nhưng thật ra là đi hẹn hò với anh ta.”

“Ân Diệc Phong!” Điền Tâm Niệm giận dữ.

“Được được được, không phải là hẹn hò, vậy em nói là cái gì?”

“Là, là đi dạo phố!”

“Cùng với một thằng đàn ông đi dạo phố?”

“Đàn ông thì sao, anh đừng đánh trống lãng! Anh và phụ nữ lên giường chuyện này tính chất nghiêm trọng hơn!”

Ân Diệc Phong âm thầm nhướng mày, lần này sao phản ứng nhanh như vậy, xem ra không thể không nhận tội rồi.

“Không phản đối phải không.”

Điền Tâm Niệm nhìn anh không nói, trong lòng càng khó chịu, nghĩ đến
anh và phụ nữ lên giường, triền miên, làm chuyện thân mật nhất của vợ
chồng bọn họ, lòng của cô không khỏi đau nhói.

Thấy cô lại muốn đi, Ân Diệc Phong bất đắc dĩ lại chấp nhận thở dài,
mặt đỏ ửng đáng nghi, ra sức gõ lên đầu cô một cái, “Em cho rằng một
thằng đàn ông say như chết có thể hành hung sao! Em làm thử cho anh xem
xem!”

“A!” Điền Tâm Niệm bưng đầu kêu to, “Anh làm gì vậy! Đau… Quá… Anh có ý gì?”

Nghe ra ý trong lời anh nói, cô kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy mặt anh không được tự nhiên.

“Theo nghĩa đen!” Anh cau mày nhắm chặt hai mắt, không muốn nói nhiều.

“Theo nghĩa đen là có ý gì hả, anh nói đi, anh nói đi, anh nói nhanh đi.” Cô cào mặt của anh, hai tay cào mí mắt của anh.

Bị cô làm phiền không chịu nổi, bắt tay nhỏ bé của cô dùng sức cắn,
“Theo nghĩa đen, chính là anh với cô ta cái gì cũng —— không —— có!”

Bịch

Trên mặt Điền Tâm Niệm còn chưa kịp nở nụ cười thì nghe tiếng đồ rơi
xuống đất, nghiêng đầu thì thấy Lưu Tử Sam đứng ở cửa phòng bệnh mặt xám như tro, giỏ trái cây lăn lóc dưới đất.

Điền Tâm Niệm muốn đứng dậy, cô ghé vào bên giường cùng Ân Diệc Phong động tác quá mờ ám, Ân Diệc Phong lại kéo tay cô không cho cô nhúc
nhích, ánh mắt không sóng nhìn về phía cạnh cửa.

Lưu Tử Sam khó có thể tin nhìn anh, từ ngày cô nằm viện trở đi anh
không có đến thăm cô, lúc đó cô cũng biết anh có thể không có một chút
xíu quan tâm cô, ngày đó cô cũng không có thấy ở trong mắt anh có tí tẹo tin tưởng nào, trong lòng cô bắt đầu sợ, sợ cho tới nay cô chỉ là một
kẻ diễn hề.

Nghĩ đến anh từ lúc đầu đã biết giữa bọn họ cũng chưa xảy ra chuyện gì, lại xem cô diễn kịch.

Cảm giác xấu hổ ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô, cái trán còn quấn băng
dày, cô hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, càng thêm điềm đạm đáng yêu,
“Tại sao, tại sao anh rõ ràng từ lúc đầu đã biết cũng không vạch trần
em, xem em diễn kịch vui lắm sao?”

Lưu Tử Sam cười có chút xót xa, tay nhỏ bé trắng mịn vỗ cái trán quấn băng, cười có chút thê lương, “Em rất nực cười phải không? Rất ngu? Làm hết chuyện hèn hạ kết quả cuối cùng lại là công dã tràng.”

Giờ phút này, Điền Tâm Niệm đột nhiên cảm thấy Lưu Tử Sam rất tội
nghiệp, những hận và oán trước kia đều biến mất, chỉ cảm thấy phụ nữ có
đôi khi thực sự rất ngu ngốc, vì đàn ông mình theo đuổi mà phải làm hết
việc ngốc, kết quả thì vẫn là bị bọn họ điều khiển trong tay.

Trùng hợp điện thoại Điền Tâm Niệm vang lên, cô lấy ra nhìn thấy là
Tống Lệ Mai, giơ cho Ân Diệc Phong nhìn, anh mới buông cô ra.

Điền Tâm Niệm cảm thấy ở đây nhận không thích hợp liền đi ra ngoài, “Mẹ.”

“Diệc Phong thế nào, bây giờ con ở nhà hay bệnh viện, mẹ muốn đến
thăm nó, đứa con này cũng là, xảy ra chuyện lớn như vậy con cũng không
nói cho mẹ, mẹ xem báo mới biết.”

Nghe bà muốn tới, Điền Tâm Niệm vội vàng nói, “Mẹ, con ở bệnh viện,
anh ấy đã tỉnh lại rồi, không có gì đáng ngại, mẹ không cần tới đâu, với lại anh ấy bây giờ cũng cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Tống Lệ Mai thở dài, “Hai đứa này!! Lúc nào mới có thể để cho người
làm cha mẹ chúng ta ít phải lo lắng, nó hơn nửa đêm đi ra ngoài đua xe,
con làm vợ phải hỏi han quan tâm, quan tâm nhiều hơn một chút biết
không? Hai đứa không phải lại cãi nhau nữa chứ? Chuyện lần trước còn
chưa hòa thuận lại sao?”

“Mẹ, con biết, chúng con đã hòa thuận lại rồi, mẹ không cần lo lắng đâu, chăm sóc tốt bản thân, đừng quá mệt mỏi.”

Điền Tâm Niệm ứng phó Tống Lệ Mai xong tựa vào tường hàng lang, không có đi vào, cô luôn cảm thấy cùng là phụ nữ cần gì phải làm khó lẫn
nhau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui