Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Trong phòng bệnh

“Anh đang lợi dụng em sao? Anh phối hợp em diễn kịch thực ra chỉ vì trả thù chị ấy phải không?”

Ánh mắt Ân Diệc Phong không sóng, nhìn cô dáng vẻ xinh đẹp mà thê
lương lại không có chút cảm động nào, thản nhiên mở miệng, “Chúng ta là
lợi dụng lẫn nhau thôi.”

A ~~~

Lưu Tử Sam lắc đầu, nước mắt cuối cùng không khống chế được rơi trên mặt đất, tiếp theo đó nước mắt rơi như mưa.

“Tại sao có thể anh tàn nhẫn như vậy, tại sao có thể! Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ muốn em sao?”

Môi mỏng lạnh mở, “Không có.”

“Làm sao có thể không có! Em không tin! Nếu như không có tại sao anh
muốn giữ em ở bên cạnh, tại sao sợ em vào giới nghệ thuật học cái xấu,
tại sao đối với em tốt như vậy, anh không phải là vì gương mặt này của
em sao, em không ngại làm thế thân, em thực sự không ngại.” Tâm trạng
Lưu Tử Sam có chút kích động.

Chân mày Ân Diệc Phong hơi nhăn lại, “Em biết?”

Lưu Tử Sam cắn môi nhìn anh.

Mặt Ân Diệc Phong lạnh hơn, “Em nghĩ rằng tôi là muốn tìm một thế
thân, em nghĩ rằng tôi giúp em là muốn cho em thay thế cô ta ở bên cạnh
tôi?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“A ~” Ân Diệc Phong lắc đầu, ánh mắt nhìn trần nhà trắng noãn, “Ân
Diệc Phong tôi không thèm tìm một thế thân, huống chi, ban đầu là cô ta
phản bội tôi, nếu quả thật bởi vì hai người giống nhau, tôi có lẽ lại
càng không muốn nhìn thấy em.”

“Vậy anh…” Lần này Lưu Tử Sam càng thêm không rõ.

Thực ra, Ân Diệc Phong giúp cô chỉ là không muốn Lưu Tử Sam không
theo gót cô ta, giới nghệ thuật là một nơi rất hỗn loạn, giống một chảo
nhuộm lớn, sẽ nhiễm bẩn tất cả màu trắng noãn, trước đây anh không có để ý cô ta, lần này anh lại muốn giúp Lưu Tử Sam.

Nhưng những chuyện này anh không cần thiết giải thích với cô, “Em đã
thích diễn kịch như vậy, tôi sẽ đưa em vào, đây là con đường em tự chọn, sau đó ra sao em phải tự mình gánh chịu.”

****************************************************************************************

Lúc Lưu Tử Sam đi ra thấy Điền Tâm Niệm tựa vào tường, ánh mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ, mặt rất lạnh nhạt rất yên bình, chợt cảm thấy giữa
các cô chênh lệch thật lớn, cô đã từng vẫn luôn cảm thấy cô không hề kém Điền Tâm Niệm ở chỗ nào, kém cũng chỉ có xuất thân khác nhau trời vực,
lúc cô ta làm nhiều chuyện sai như vậy nhưng cô cũng hiểu được tại sao
Ân Diệc Phong lại thích Điền Tâm Niệm.

Cô ngụy trang đơn thuần, cô chưa bao giờ phủ nhận nếu có điều kiện cô có thể để mình trở nên rất đáng sợ, cô có rất ít, cho nên cô mới có thể dùng hết mọi thủ đoạn có thể tranh thủ lấy được tất cả.

Nhưng Điền Tâm Niệm không giống, lòng tốt của cô ta là phát ra từ đáy lòng, lòng của cô ta giống như màu trắng tinh khiết, Ân Diệc Phong càng quý trọng phần tinh khiết này của cô ta càng muốn bảo vệ thật tốt cô
ta.

Điền Tâm Niệm nghe được tiếng động cũng nhìn thấy Lưu Tử Sam, hai
người nhìn nhau không nói gì, cô cất bước muốn vào phòng bệnh, thì nghe
Lưu Tử Sam thản nhiên nói, “Chị, xin lỗi.”

Động tác Điền Tâm Niệm dừng lại, mặc dù không hề hận cô ta, không hề
oán cô ta, nhưng không có nghĩa là có thể như khi mới gặp không hề có
ngăn cách đối xử với cô ta.

Lưu Tử Sam đương nhiên cũng hiểu, đối với mọi thứ mình làm với cô ta
cho tới bây giờ cũng không hối hận, vì mình có thể lấy được hạnh phúc mà cố gắng cô không cảm giác mình sai, nhưng lại muốn xin lỗi, bởi vì Điền Tâm Niệm đã từng thật lòng đối xử với cô, “Em có lẽ vẫn thích hợp với
diễn kịch, em sẽ không ở lại Ân thị nữa… Chị, hãy cẩn thận.”

Cô không biết người gửi hình Amy tới cho cô là ai, nhưng mà cô dám
khẳng định người này so với cô càng muốn dính vào giữa Điền Tâm Niệm và
Ân Diệc Phong, muốn mượn tay cô phá hư tình cảm giữa bọn họ, chuyện này
không phải là chuyện mà cô có thể nhúng tay, cô không quản được cũng
quản không nổi, cho nên chỉ có thể nhắc nhở cô ta phải cẩn thận.

Điền Tâm Niệm kinh ngạc quay đầu lại không rõ cô ta có ý gì, nhưng Lưu Tử Sam đã đi xa.

Lắc đầu, có thể là mình nghe lầm, vào phòng thì thấy người đàn ông trên giường nhìn về phía cửa.

Hừ!

Trong lòng Điền Tâm Niệm mất hứng, lại dùng cách làm như thế giận cô dằn vặt cô, hơi quá đáng rồi đó!

Cô tức giận ngồi ở trên ghế sa lon, không để ý tới anh.

Ân Diệc Phong nhìn bộ dạng cô không để ý tới mình khóe miệng hơi
nhếch lên, cũng không đi dỗ cô, cầm điều khiển từ xa mở ti vi bật đài
lung tung.

Nhìn anh một bộ dạng nhàn nhã một chút không có ý muốn tới dỗ cô,
Điền Tâm Niệm càng tức giận hơn, cầm túi muốn đi, lại đúng lúc thấy Bùi
Tuấn vào cửa.

Bùi Tuấn kinh ngạc nhìn cô nổi giận đùng đùng, phía sau còn có vẻ mặt Ân Diệc Phong khẩn trương, không khỏi buồn cười nói, “Chị dâu muốn đi
đâu thế, em kiểm tra vết thương cho anh hai, chị giúp em chút.”

Điền Tâm Niệm bất đắc dĩ ném túi lại trên ghế sa lon, nhìn Bùi Tuấn vén lên miệng vết thương, tim cô cũng nhảy vọt lên cổ họng.

“A ——” Ân Diệc Phong cắn răng kêu rên, thỉnh thoảng phát ra tiếng đau đớn, chọc cho Điền Tâm Niệm cũng sốt ruột theo, đứng ở một bên thỉnh
thoảng giơ tay lên, nói với Bùi Tuấn, “Cậu nhẹ nhẹ thôi.”

Bùi Tuấn hiểu rõ nhìn người nào đó trên giường bệnh, dùng ánh mắt ý bảo, anh đó xạo quá đi!

Ân Diệc Phong giống như không thấy, vẫn a a kêu.

Bùi Tuấn hắng giọng, cau mày nói, “Anh lại lộn xộn nữa hả, vết thương hơi chảy máu, nếu như anh muốn cả đời nằm ở trên giường anh cứ tiếp tục lộn xộn đi.”

Ân Diệc Phong nhướng mày, Điền Tâm Niệm một bên lại sốt ruột lo lắng
hỏi, “Nghiêm trọng như vậy? Tôi không cẩn thận đụng phải anh ấy, không
sao chứ?”

“Bây giờ xương anh ấy rất giòn, chị phải cẩn thận, nếu như xương sườn lại gảy cắm vào trong phổi, Đại La thần tiên cũng không trị hết cho anh ấy đâu.”

“A?” Điền Tâm Niệm bị hù dọa, không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy.

Ân Diệc Phong ở một bên cái trán đã đầy vạch đen, vậy… Quá khoa trương đi.

Bùi Tuấn nhíu mày, dù sao vợ ngốc của anh cũng nghe không hiểu.

Ân Diệc Phong trừng anh ta, em muốn chết, nói ai ngu ngốc hả!

Bùi Tuấn thức thời nhường lại không gian, trong phòng thừa lại hai
người bọn họ, Điền Tâm Niệm toàn bộ lòng dạ đều đặt ở trên người anh,
vừa thấy anh nhúc nhích khẩn trương hỏi.

Ân Diệc Phong vỗ vỗ bên giường, “Qua đây ngồi.”

Cô cũng nghe lời đi qua ngồi.

“Nằm xuống.”

“Giường quá nhỏ.”

Ân Diệc Phong kéo cô, “Biết nhỏ thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”

Giường phòng bệnh VIP so với giường thông thường lớn hơn một chút, hai người nằm ngang vừa vặn.

Bàn tay thô ráp nắm tay nhỏ bé mềm mại, cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh
mắt dịu dàng dồn dập sóng, khóe miệng hơi cong lên, ánh mặt trời xuyên
thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt cô, cô tỏa ra ánh sáng vàng, đẹp đến
không quá chân thực.

Ân Diệc Phong nhìn thì nhíu mày, “Thật bất tiện.”

“Hử?”

“Muốn hôn em cũng hôn không được.”Anh mặt dày nói mặt đầy ảo não.

“Anh…” Sao lại đáng ghét như vậy!

Điền Tâm Niệm rất chịu không nổi anh không cố kỵ gì nói như vậy, đỏ
mặt xoay qua chỗ khác lưng hướng về phía anh nằm, không cho anh nhìn thì tim sẽ không nhột!

*********************************************************************************

Hiểu lầm đã được dỡ bỏ, hai người rốt cục hòa thuận như lúc ban đầu.

Cô cảnh cáo anh sau này mặc kệ hai người có hiểu lầm gì, anh giận cô
như thế nào đi nữa cũng không cho phép xảy ra quan hệ với phụ nữ khác
chọc giận cô.

Anh cũng ép cô thừa nhận sai lầm, sau này không được nói ly hôn!

Mỗi ngày được Điền Tâm Niệm chăm sóc cơm canh đầy đủ, Ân Diệc Phong nằm cũng mập lên hai kí.

Thật vất vả có thể đứng dậy được, anh nói cái gì cũng không muốn ở bệnh viện lâu hơn nữa.

Ân Diệc Phong muốn dẫn cô đi Ân gia ăn, nụ cười Điền Tâm Niệm mờ
nhạt, anh chọc gương mặt của cô, nói, “Quỷ hẹp hòi, còn giận mẹ anh hả?”

Điền Tâm Niệm bĩu môi, “Làm gì có chứ.”

Nhưng trong lòng lại vẫn còn hơi khó chịu.

Anh ôm cô vào trong ngực hôn gương mặt của cô, dụ dỗ, “Không sao đâu, mẹ anh quá lo lắng cho anh, đừng sợ, có anh đây, anh che chở cho em.”

Trong lòng cô được anh nói xong ngọt và béo ngậy, không muốn cười lại không khống chế được nhếch miệng lên.

Lúc Ân Diệc Phong tay nắm tay Điền Tâm Niệm xuất hiện ở Ân gia thì, thật làm Giang Ngọc Nhân hoảng sợ tới ngã ngửa.

Ân Quyết cũng lần đầu tiên ở nhà, thấy bọn họ tay nắm tay, cũng vui mừng nở nụ cười.

“Ba… Mẹ.” Lòng bàn tay bị nhéo nhéo, Điền Tâm Niệm cười chào hỏi với Giang Ngọc Nhân.

Giang Ngọc Nhân mặt xanh xao vẫn gật đầu một cái.

“Thân thể tốt lên rồi sao? Sao lại xuất viện?” Ân Quyết tức giận vẫn
còn tức giận, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, trong lòng vẫn là
đau lòng.

“Ừ.” Ân Diệc Phong thờ ơ không muốn cùng ông trao đổi nhiều, nhìn
Giang Ngọc Nhân vào phòng bếp, vỗ vào cái mông Điền Tâm Niệm, “Còn không mau đi giúp mẹ đi.”

Điền Tâm Niệm mới hiểu rõ trả lời, “A.”

Vào phòng bếp, Giang Ngọc Nhân thấy cô mặt rũ xuống ngay lập tức,
ngón tay Điền Tâm Niệm níu góc áo, hơi mất tự nhiên, “Mẹ, con tới giúp
mẹ.”

“Không cần!” Giang Ngọc Nhân lười nhìn cô, tự mình nấu ăn, Điền Tâm
Niệm cắn môi, nhìn bên cạnh để mấy quả cà chua, liền chủ động giúp, “Mẹ, con giúp mẹ rửa sạch nó.”

“Tôi nói không cần!”

Ai dè Giang Ngọc Nhân không hề cảm kích, gạt tay cô ra, trợn mắt
nhìn, “Cô đừng ở chỗ này phiền tôi, nhanh đi ra ngoài cho tôi! Diệc
Phong dễ gạt, nhưng tôi không có dễ gạt như vậy, nhanh đi ra ngoài cho
tôi.”

Giang Ngọc Nhân xô đẩy cô ra khỏi phòng bếp.

Ân Diệc Phong nhìn cô cúi đầu đi ra, kéo cô ngồi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, “Sao lại đi ra?”

Điền Tâm Niệm có chút uất ức, nhìn anh, mân chặc môi, “Mẹ không cho em giúp.”

Chỉ cần nhìn cô như vậy là biết cô vừa rồi chắc tủi thân nữa rồi, Ân
Diệc Phong đau lòng hôn má cô, “Ngoan, không đúng lúc, chúng ta ngồi
nghỉ ngơi, nhiệm vụ hôm nay của em là phải thật tốt cùng với anh là được rồi.”

Điền Tâm Niệm chu môi nhìn anh, “Mỗi ngày em đều cùng anh mà.”

“Nhưng anh luôn cảm thấy chưa đủ làm sao bây giờ, em vừa đi ra anh đã không nhịn nỗi nhớ em.” Anh đuổi theo môi của cô hôn cô.

“A!” Cô liên tục kêu lên, ba ngồi ở bên cạnh đây, đẩy mặt anh ra, “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Phải không? Miệng anh có dầu sao, vậy em liếm cho anh đi, nhanh lên đi.” Anh vô liêm sỉ nắm cằm cô hôn lên.

Cô trợn to hai mắt không dám tin anh thật dám ở trong phòng khách
trắng trợn hôn cô như vậy, đừng nói Ân Quyết, có ba người giúp việc đứng trong phòng khách này đó.

Ngậm cánh môi mềm mại anh cảm thấy chưa đủ, cố ý còn muốn đẩy hàm răng của cô ra hôn sâu hơn.

Điền Tâm Niệm bị anh hôn lưỡi tê dại, ngầm véo thịt mềm bên hông anh, đáng ghét, ở đây có rất nhiều người đó!

Ân Diệc Phong không chịu buông cô ra, trong mắt đỏ tươi đầy dục vọng, Điền Tâm Niệm mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, hận không thể có một lỗ nhỏ có thể để cho cô chui vào, mắc cỡ muốn chết à, cô nhìn thấy người giúp việc
bên cạnh còn đang bưng môi cười đấy!

Ân Quyết cũng nghiêm chỉnh cúi đầu khoát khoát tay, “Hai đứa đi lên lầu nghỉ ngơi đi, một hồi ăn cơm sẽ gọi hai đứa.”

Điền Tâm Niệm 囧, có muốn nói thẳng như vậy không, cô mới không thèm
đi lên, nếu như lên thì rõ ràng là làm chuyện xấu rồi, ai dè người bên
cạnh vui lên, không chút khách khí, “Vậy chúng ta đi lên lầu đi.”

Ân Diệc Phong ôm cô xách đi lên lầu, vừa vào phòng cũng không làm chuyện tốt, đuổi theo cô còn muốn hôn cô.

“A! Anh làm gì thế, vừa rồi phía dưới người nhiều như vậy, anh có
biết xấu hổ hay không vậy!” Điền Tâm Niệm đỏ mặt chỉ trích anh, cô chỉ
là muốn cho anh biết sai hoàn toàn, “Anh hôn vợ của mình lại không hôn
vợ người còn sợ nhìn sao? Vợ, anh tới ——”

Điền Tâm Niệm đẩy bờ vai của anh, đỏ mặt hàm hồ nói, “Anh đừng làm rộn, một hồi đụng phải vết thương lại đau nữa đó.”

Anh mặt dày, “Em đừng lộn xộn cũng sẽ không đau.”

Anh hôn dọc theo cổ trắng mịn, cô cũng nghe lời không dám động, bàn
tay trượt dọc theo bên hông, cổ họng phát ra tiếng cấp bách không thể
đợi.

Đột nhiên, xoẹt

Anh nghe được tiếng kéo quần áo, đó là cái gì?

Cảm giác được ở giữa hai chân, Điền Tâm Niệm lúc này tình thần mới
trở về, lúc nãy bị anh hôn chết mê chết mệt cũng quên kinh nguyệt tới.

“Tại sao lại tới? Không phải là mới tới sao?” Giọng Ân Diệc Phong rất lớn, khuôn mặt oán giận, Điền Tâm Niệm sợ đến vội vàng che miệng của
anh, rất sợ người bên ngoài nghe, “Anh nói nhỏ chút đi! Cái gì mới đến,
cũng hơn một tháng, em lần này trễ hơn tới mấy ngày đó.”

Khuôn mặt Ân Diệc Phong không cách nào tiếp thu, gấp gáp xuất viện
như vậy cũng là không muốn làm hòa thượng, lần này tốt rồi, vẫn phải
tiếp tục chịu đựng.

Dưới thân rất mềm mại, ôm vào trong ngực mềm mại còn vù vù thơm nức,
Ân Diệc Phong đè cô trong mắt lửa dục vọng không có chút biến mất nào,
cắn răng nói, “Bằng không, chúng ta…”

“Không được!” Điền Tâm Niệm giùng giằng muốn đứng dậy, cô không muốn vào lúc này làm, cái ấy nhiều, chảy nhiều máu lắm…

“Đừng nhúc nhích!” Ân Diệc Phong đè cô nằm xuống lại, hai tròng mắt
chăm chú nhìn chằm chằm môi thơm của cô, Điền Tâm Niệm sợ đến kêu lên,
“Anh đừng hòng mơ tưởng!”

Ân Diệc Phong sửng sốt, tiếp theo buồn cười nhìn cô, “Đừng mơ tưởng gì?”

Nghe thấy anh chế nhạo, khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Tâm Niệm đỏ hơn,
“Dù sao, dù sao cái gì cũng đừng nghĩ, anh nhanh lên đi, nặng muốn
chết.”

Ân Diệc Phong ghé vào cổ cô buồn rầu cười, thật biết điều, cô tưởng
rằng anh muốn cô dùng miệng… Thực ra anh muốn hôn cô mà thôi, anh không
chịu để cô làm chuyện như vậy đâu.

Ăn xong bữa trưa, Ân Diệc Phong kéo Điền Tâm Niệm đi ngay, Giang Ngọc Nhân nhìn bóng lưng bọn họ vội vội vàng vàng thì vội vàng nói, “Diệc
Phong, con đi đâu đó, hôm nay là…”

“Mẹ, chúng con có việc, đi trước.” Ân Diệc Phong cắt đứt lời của bà kéo Điền Tâm Niệm lên xe.

“Đi đâu vậy?” Điền Tâm Niệm tò mò hỏi.

“Hẹn hò.”

“A?”

Ân Diệc Phong buồn cười nhìn cô mở “O” miệng, giơ tay lên giúp cô khép lại, nhịn không được cười mắng “Ngu ngốc.”

Điền Tâm Niệm không có tức giận, xe khởi động vẫn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn anh, mím môi cười.

“Muốn đi đâu chơi?”

“Xem phim được không?”

Ân Diệc Phong cau mày, “Xem phim?” Anh không có thói quen đến nơi có quá nhiều người.

“Ừ ừ, các cặp đôi hẹn hò đều đi xem phim, chúng ta vẫn chưa có xem
mà.” Điền Tâm Niệm cả thân thể nằm úp sấp qua túm tay áo của anh làm
nũng.

“Cặp đôi?” Ân Diệc Phong nhướng mày, trong miệng lập lại hai chữ này cảm thấy dư vị vô cùng.

“Ách… Chẳng lẽ chúng ta không phải sao?” Cô tưởng anh mất hứng, hơi ngượng ngùng nhìn anh, ngón tay dây dưa cùng một chỗ.

Ân Diệc Phong suy nghĩ một chút, gật đầu, “Đúng.”

Kéo qua tay cô nắm lại, “Được rồi, đi xem phim.”

“Hì hì…” Điền Tâm Niệm đạt được nguyện vọng, vui thích cười.

Ân Diệc Phong biết phụ nữ nhạy cảm, nhưng cũng không nghĩ tới nhạy
cảm đến loại tình trạng này, xem phim mà khóc nức nở, sưng cả hai mắt,
nước mắt nước mũi hòa với nhau, thấy mà anh đau lòng, “Sau này không cho phép xem nữa, ngu ngốc, đều là giả có cái gì tốt mà khóc chứ!”

Điền Tâm Niệm vừa hít mũi vừa chu môi, “Hừ, cảm động biết bao nhiêu,
anh là đồ động vật máu lạnh, nam chính yêu nữ chính biết bao, mình chết, vẫn vì nữ chính bố trí cướp châu báu một lần nữa, chính là muốn sau khi anh ấy chết cũng có thể cho cô ấy một hồi ức tốt đẹp, để cho cô ấy cho
rằng anh còn sống, như vậy cô ấy có thể mang theo phần chờ mong được gặp nhau lần nữa, có hi vọng sống, cảm động biết bao, nam chính yêu nữ
chính biết bao nhiêu mới làm được như vậy chứ.”

Ân Diệc Phong khinh thường hừ lạnh, “Hừ, cho nên nói phim điện ảnh
đều lừa gạt những cô gái mới vào đời như các em, ngu ngốc, ai lại ở lúc
mình sắp chết lại quan tâm người ta có hy vọng hay không, nếu như anh ta thực sự yêu cô gái kia anh ta chắc chắn hy vọng khi anh ta vào phút
cuối cùng của cuộc đời mình, cô gái kia có thể ở cùng với mình, không
được khóc, đồ ngu, sẽ không dẫn em đến xem nữa.”

Điền Tâm Niệm bĩu môi không tranh luận với anh, dù sao cũng nói không lại anh.

Thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô tức giận, “Bây giờ muốn đi đâu?”

Xem xong phim này thì trời đã tối rồi, cô ngay miệng nói, “Chúng ta đi chợ đêm đi.”

Chợ đêm ồn ào và đông đúc, người đông nghìn nghịt, Điền Tâm Niệm
tưởng anh sẽ không đồng ý tới, không nghĩ tới anh thật dẫn cô tới.

Hai người tay nắm tay, cô từ đầu đường ăn tới cuối đường, anh vội
vàng lau miệng cho cô, thỉnh thoảng thì có người đụng vào trên người
anh, anh không kiên nhẫn nhưng nhìn cô nở nụ cười thỏa mãn, tâm trạng
anh cũng khá lên.

Hai người vào tiệm malatang*, người đến người đi, dưới đáy bàn đều là rác mọi người đi rồi bỏ lại.

* Là món ăn cay truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc

Điền Tâm Niệm nhìn anh nhíu chân mày, kéo tay anh, “Quên đi, chúng ta ra ngoài đi, đi tiệm khác đi.”

Ân Diệc Phong nhếch môi nhìn cô, gọi chủ tiệm bán hai chén malatang.

Điền Tâm Niệm giật mình nhìn anh, “Anh thật ăn hả.”

“Cũng không phải chưa từng ăn.”

“Anh ăn rồi?” Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn anh.

“Trước đây không phải là nói với em rồi sao, anh ở Ân thị là từ thấp
làm lên, mỗi tháng chưa tới ba nghìn đồng tiền, một ngàn rưỡi phải dùng
để trả tiền mướn phòng, cái gì mà chưa từng ăn.”

Nhìn đàn ông miệng lớn dùng bữa, Điền Tâm Niệm cắn chiếc đũa, khóe
miệng không khống chế được cong lên, luôn cảm thấy Ân Diệc Phong như vậy rất có nhân vị, càng làm cho người mê muội.

“Cười cái gì! Mau ăn đi.”

Điền Tâm Niệm tò mò hỏi, “Khi đó anh ở đâu vậy? Thật muốn đi xem quá, rất khó tưởng tượng một cậu chủ như anh đã từng sống cuộc sống như thế
nào.”

Ân Diệc Phong ngẩng đầu nhìn cô, “Em muốn đi thật hả?”

Điền Tâm Niệm dùng sức gật đầu, liền nghe anh nói, “Ăn nhanh đi.”

Điền Tâm Niệm lập tức hưng phấn, ngộn ngoạm ngụm lớn ăn, vị cay sọc vào mũi cô, nước mũi chảy cả ra.

Bây giờ malatang gì đều đã không cách nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ của
cô, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong để đũa xuống chớp hai mắt nhìn anh.

“Đi thôi.” Ân Diệc Phong không có cách nào, trả tiền nắm tay cô đi ra ngoài.

Xe chạy thật lâu, cách xa nội thành, cuối cùng ngừng lại ở trước một
cái nhà trọ cũ nát, Điền Tâm Niệm xuống xe nhìn nhà trọ trước mắt, so
với chỗ ở của Phương Vũ Thành còn rách nát hơn, cô không dám tưởng tượng anh lại ở loại địa phương này.

Điền Tâm Niệm có chút đau lòng nhìn anh, anh xuống xe khóa cửa xe kéo tay cô, “Đi thôi, đi lên xem một chút.”

“Anh mua lại?” Điền Tâm Niệm kinh ngạc hỏi.

“Ừ.”

Mở cửa, Điền Tâm Niệm kinh ngạc trong phòng lại không có một chút mùi hôi nào, đồ dùng trong nhà cũng rất sạch sẽ.

“Anh mời dì, mỗi tuần đến đây dọn dẹp.”

Điền Tâm Niệm gật đầu, chả trách, cô giống như đứa bé đầy tò mò nhìn
khắp phòng, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ, đây là chỗ Ân Diệc Phong
lúc còn trẻ đã từng ở.

“Uống nước đi.” Mới vừa ăn xong malatang cổ họng chắc chắn khó chịu, Ân Diệc Phong trong máy đun nước rót ly nước ấm cho cô.

Điền Tâm Niệm nhìn xung quanh, trong phòng có rất nhiều dấu vết của
Ân Diệc Phong, còn có hình khi đó của anh, thoạt nhìn thực sự non nớt,
cạo đầu bằng phẳng, không giống bây giờ cáo già, trợn mắt khiến cho
người sợ.

Ân Diệc Phong buồn cười nhìn cô, không cách nào hiểu lòng hiếu kỳ của cô, “Ai, cẩn thận!”

Cô lùi lại, không có chú ý bên cạnh ghế sa lon có một đèn trang trí, lúc nói Ân Diệc Phong đã không còn kịp rồi

“A ——” Thân thể cô nghiêng ngã vào ghế sa lon.

“Có sao không?” Ân Diệc Phong vội vã chạy tới thì thấy cô ngã chỏng vó nằm trên ghế sa lon, nước đổ cả người.

Vẻ mặt anh bất đắc dĩ, chợt sắc mặt trầm xuống, một tay lấy gối ôm
dưới thân cô lên, phía trên cũng bị nước đổ ướt, nhịn không được rống
giận, “Tại sao vậy! Đã nói với em là đàng hoàng mà!”

Nụ cười Điền Tâm Niệm cứng đờ, có chút luống cuống nhìn anh xem gối
ôm như bảo bối kéo dây kéo ra, tháo áo gối ra bỏ vào trong phòng vệ
sinh.

Cô đứng sau lưng anh, nhìn anh nhíu chặc chân mày, lòng chợt trầm
xuống, chìm rồi dâng lên, cái gối là ai đưa, sao lại xem như bảo bối?
Phía trên thêu một chữ thập, là phụ nữ tự tay thêu tặng cho anh sao?

Ân Diệc Phong xoay người thì thấy Điền Tâm Niệm đứng ở phía sau, dừng bước lại.

Điền Tâm Niệm cong cong môi, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi, em không phải cố ý.”

Nói xong, xoay người đi về phòng khách, Ân Diệc Phong nhìn bóng lưng
của cô nghĩ đến lúc nãy mình đối với cô tiếng cười to có chút ảo não.

Lúc này, điện thoại trong túi phát ra tiếng bíp bíp, anh lấy ra nhìn, thân thể nhịn không được run lên,

Không có kí tên nhưng anh cũng không xa lạ với con số này, trên đó viết: Sinh nhật vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui