Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Trong khoảng thời gian này, trong miệng Ân Diệc Phong thời kỳ an toàn kéo dài vô hạn, vẫn luôn không chịu làm các biện pháp bảo vệ, Điền Tâm
Niệm vừa mới bắt đầu còn có chút chống lại, nhưng đến cuối cùng từ từ
thuận theo, thực ra cũng không có cái gì, từ khi chiếm được bảo đảm của
anh, trong lòng cô vô cùng tin tưởng anh.

Đối với con… Cô cũng rất mong đợi, Tống Lệ Mai cũng từng thúc giục cô rất nhiều lần, cô nghĩ cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.

Cuối tuần, như trước bọn họ phải đi Ân Trạch, cô vẫn còn hơi chống
lại, nhưng mà anh vô cùng thân thiết hôn má cô nói, “Mọi chuyện đã có
anh rồi.”

Đến Ân Trạch, bàn tay dày rộng của anh bao quanh tay nhỏ bé của cô,
một dòng nước ấm áp lập tức tràn vào trong lòng, trong lòng ấm áp, cô
cong cong môi đan mười ngón tay lại với anh.

Còn chưa đi vào biệt thự đã nghe tiếng cười của Giang Ngọc Nhân.

Điền Tâm Niệm nắm chặc tay của Ân Diệc Phong, có chút giật mình nói, “Mẹ chồng thật vui vẻ nha.”

Ân Diệc Phong cũng nghi ngờ nhướng mày, đã có bao nhiêu năm rồi, chưa được nghe mẹ cười thư thái như thế.

Trên mặt hai người đều hiếu kỳ, lúc đi vào biệt thự, thấy người phụ
nữ đang ngồi bên cạnh Giang Ngọc Nhân thì, lòng của Điền Tâm Niệm như
ngồi trên cáp treo, vèo một cái, từ trên cao rơi xuống.

Ân Diệc Phong cũng cau mày nhìn Tần Oản xuất hiện ở Ân Trạch.

Tần Oản không biết nói gì đó mà chọc Giang Ngọc Nhân cười, đang kéo
tay cô ta rất thân mật nói gì đó, đúng lúc thấy Ân Diệc Phong đi tới,
vội vàng nói, “Diệc Phong đã về, siêu sao quốc tế tới nhà chúng ta chơi
nè.”

Tần Oản có chút ngượng ngùng kéo tay của Giang Ngọc Nhân, “Dì, dì
đừng nói như vậy, cái gì siêu sao quốc tế, con đỏ mặt rồi này.”

Nói ngẩng đầu nhìn về phía cửa cười cười với Ân Diệc Phong, “Diệc Phong.”

Giang Ngọc Nhân sửng sốt, kinh ngạc nói, “Mấy đứa quen nhau hả?”

“Tại sao em ở đây vậy?” Sắc mặt Ân Diệc Phong có chút khó coi, lạnh giọng chất vấn.

“Diệc Phong!” Giang Ngọc Nhân thấy Ân Diệc Phong thái độ như vậy sắc
mặt lập tức không vui nói, “Amy là bạn mẹ mới quen, con có thái độ gì
thế.”

Ân Diệc Phong không động đậy,, đùa cợt nhìn Tần Oản, “Tay em duỗi
thật dài, cũng duỗi tới mẹ tôi, nhưng mà tôi khuyên em vẫn còn chưa muốn tự rước lấy nhục nhả, ở đây không chào đón em, đi ra ngoài.”

“Diệc Phong!” Giọng Giang Ngọc Nhân nghiêm nghị, thân thể lung lay sắc mặt có chút khó coi.

Tần Oản đỡ lấy thân thể của bà, giúp bà xoa xoa ngực mới mở miệng
nói, “Dì, dì đừng nóng giận, đã không còn sớm, buổi chiều con còn có một thông báo đi trước, sau này ra ngoài nhất định phải nhớ mang thuốc theo đó.”

“Được, thật xin lỗi con, lần sau dì tìm con nói chuyện phiếm.”

Tần Oản cười cười, đi ngang qua bên cạnh Ân Diệc Phong chỉ gật đầu
với Điền Tâm Niệm rồi đi ra ngoài, lưng rất thẳng tắp, toàn thân đầy khí chất cao quý.

Vừa rồi nghe cuộc đối thoại của cô ta và Giang Ngọc Nhân, Ân Diệc Phong mím môi hỏi, “Mẹ, tại sao mẹ biết cô ta?”

Giang Ngọc Nhân tức giận hung hăng trừng anh đi thẳng lên lầu, quản
gia một bên đi ra hoà giải, “Cậu chủ, thật ra là hôm nay bà chủ ra ngoài quên mang thuốc đúng lúc tái phát bệnh tim, là cô Amy đưa bà chủ về,
còn nói chuyện với bà chủ một hồi lâu nữa.”

Điền Tâm Niệm nhìn người đàn ông bên cạnh mắt sắc thật sâu, môi mỏng nhếch lên trong lòng có cảm giác nói ra không được.

********************************

Đêm lạnh như nước

Điền Tâm Niệm làm một chén chè trôi nước bưng vào phòng sách, người
đàn ông chau mày sau cái bàn gỗ lim ngón tay gõ nhanh ở trên bàn phím,
đánh xong một chữ cuối cùng, nghiêng đầu nhìn chén chè trôi nước bốc hơi nóng, trong mắt hiện lên ấm áp.

“Vẫn có rất nhiều việc phải làm sao? Ăn chút thức ăn khuya trước đi.” Buổi tối anh ăn rất ít, cô thấy khuya lắm rồi, sợ anh sẽ đói cho nên
làm cho anh chén chè trôi nước.

Không muốn quấy rầy anh, lúc xoay người đi ra ngoài, Ân Diệc Phong vươn tay với cô, “Qua đây đi.”

Cô khéo léo đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay dày rộng của anh, bị anh kéo ngã ngồi ở trên đùi anh, tay nhỏ bé mềm lạnh đặt trên huyệt thái
dương, cô tự động xoa bóp.

“Có phải mệt lắm không?” Thấy mặt anh đầy vẻ mệt mỏi.

Anh tựa lưng vào ghế ngồi hưởng thụ cô xoa bóp, nghe vậy, miễn cưỡng mở mắt, môi nhếch lên, “Đau lòng?”

Cô mím môi nhìn thấy trong mắt anh trêu đùa, nhưng khi nhìn anh mệt
như vậy cô thành thật gật đầu, thật có chút đau lòng, thấy tổng tài
ngoài mặt vậy thôi, chứ sau lưng phải khổ cực gấp trăm lần so với công
nhân, cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi, cho dù ban ngày nhín chút thời gian theo cô, nhưng buổi tối còn phải làm đêm.

Ân Diệc Phong cúi đầu cười, nhìn cô cau mày chăm chú gật đầu, tâm
tình nhất thời khá hơn, ngăn lại eo nhỏ nhắn của cô cúi người cắn môi
cô, đầu lưỡi đẩy hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi của cô cùng nhau quay
xung quanh.

Hài lòng nhìn đôi mắt cô bị hôn đến mê ly, lấy chén kiểu đặt vào trong tay cô, có chút vô lại nói, “Vậy em đút anh đi.”

Chén ấm áp ở trong lòng bàn tay bốc hơi nóng, cô mới từ một cái hôn
sâu lúc nãy chậm tỉnh lại, nhìn anh lười biếng chống đầu chờ cô phục vụ, thật muốn cầm cái muỗng gõ mạnh vào đầu anh!

“Nhanh lên đi.” Ngón cái cùng ngón trỏ bóp gương mặt béo mập của cô, anh thúc giục.

Điền Tâm Niệm nhíu nhíu mày, oán thầm, thấy anh cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình mà nhân nhượng!

Ân Diệc Phong giống một đại gia hưởng thụ được sự phục vụ của hoàng
đế, bánh trôi nho nhỏ một ngụm một ngụm ăn, rất nhanh đã thấy đáy.

Nhìn chén kiểu trống không, Điền Tâm Niệm rốt cục thở phào nhẹ nhõm,
tay có chút run rẩy đặt chén trên bàn, từ đầu đến cuối Ân Diệc Phong
nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm thúy lóe dã tính, dường như trong
miệng anh ăn là cô vậy.

Rốt cục ăn xong, cô buông chén đứng dậy muốn thu dọn, ai ngờ hai chân mới vừa chạm đất thân thể chợt bay lên không bị anh ôm lấy.

Cô theo bản năng vòng ở cổ anh, có chút hoảng sợ nhìn anh, “Làm gì vậy?”

“Ngủ chứ chi.”

Thấy trong mắt anh ánh lên cướp đoạt, cô có chút xấu hổ đấm bờ vai của anh, “Còn việc chưa làm xong mà!”

Anh không có ý tốt cười, “Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu

Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi

Tòng thử quân vương bất tảo triều.” (Trường Hận Ca của Trường Hận Ca)

Dịch nghĩa:

Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân

Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy

Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa

Dịch Thơ:

Màn phù dung êm ái đêm xuân

Đêm xuân vắn vủn có ngần

Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra (Tản Đà)

“Anh… Anh…” Điền Tâm Niệm lần đầu tiên thấy Ân Diệc Phong cười như
thế, lưu manh như vậy, ấp úng cả buổi cũng không tìm được từ để hình
dung sự bỉ ổi của anh lúc này.

Anh ôm cô thẳng vào phòng ngủ, hai người song song ngã lên giường lớn mềm mại, anh cấp bách không thể đợi kéo áo ngủ của cô ra, dọc theo cổ
hôn vô số nụ hôn ướt át.

Điền Tâm Niệm bị anh liếm thân thể run rẩy kịch liệt, giọng run rẩy nhắc nhở, “Anh, anh còn chưa tắm đó.”

Anh chui ở trước ngực cô, hàm hồ nói, “Ừ, anh biết bảo bối của anh sẽ không ghét bỏ anh đâu.”

Điền Tâm Niệm nghe anh nói một cơn ngọt ngào cuồn cuộn làm mê mẩn tâm trí, bị anh ăn sạch sẽ lần nữa, ánh trăng nhìn một cảnh này cũng xấu hổ đỏ mặt trốn vào trong tầng mây.

*****************************************************************

Sáng sớm

Điền Tâm Niệm là bị hôn tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt
thình lình xuất hiện mặt to của người nào đó, còn không thấy rõ đã bị
hôn dữ dội, thân thể cũng trong nháy mắt bị lấp đầy, tối qua bị anh chơi đùa thật là mệt, cô rầm rì không phối hợp, “Diệc Phong, đừng, đừng làm
nữa, em mệt quá.”

Toàn thân không có một chỗ không đau, từ khi cô thầm chấp nhận đồng ý sinh con cô phát hiện anh có chút không biết điều khiển, mỗi ngày quấn
lấy cô.

Anh hôn môi sưng đỏ của cô nói, “Ngoan, mệt thì ngoan ngoãn nằm,
không cần em di chuyển đâu, chuyện ra sức để cho chồng em làm là tốt
rồi.”

Cô rất là bất đắc dĩ, “Tối qua anh không phải là đã làm rất nhiều lần rồi sao.” Sao vẫn còn…

Anh vô liêm sỉ nói, “Tối qua con báo mộng cho anh, nói muốn nhanh đến xem thế giới này, cho nên người làm ba như anh phải hăng hái hơn mới
được!”

Nghe vậy, cô thiếu chút nữa bật cười, kiếm cớ không à!

Cô bị bắt nạt muốn khóc, chống trước bờ vai của anh nhìn kim đồng hồ
trên tường đã chỉ số tám rồi, sử dụng đòn sát thủ, “Đừng làm rộn, cũng
gần tám giờ rồi, anh ở đây không đứng dậy sẽ bị muộn cho coi.”

Anh ôm cô rầu rĩ cười, cắn một cái trên gương mặt của ngớ ngẩn cô, “Ngu ngốc, hôm nay là chủ nhật mà.”

“A!” Cô quên mất!

“Người đẹp, anh thấy em vẫn nên ngoan ngoãn thuận theo đi.” Anh không đàng hoàng cười trêu chọc cô, ở trên giường luôn luôn thích nói chút
lời quái lạ.

Giữa lúc Điền Tâm Niệm dự định chấp nhận, chuông điện thoại của Ân
Diệc Phong vang lên, Điền Tâm Niệm vui lên, mặt lập tức xán lạn không gì sánh được, chỉ vào điện thoại ở đầu giường vui mừng, “Có điện thoại
kìa.”

Ân Diệc Phong đen mặt, “Em vui quá ha?”

Điền Tâm Niệm lắc đầu giống trống lắc, nói đùa, nếu như cô nói vui ngày này chắc sẽ không xuống giường được.

Cô cười chân như chó con, chỉ chỉ điện thoại để đầu giường liên tục
thúc giục, “Mau nhận đi, chắc chắn có chuyện gì gấp, nếu không sẽ không
gọi anh cuối tuần đâu.”

Ân Diệc Phong cắn răng, nặng nề đè cô một chút, trong tiếng kêu lên
của cô lấy điện thoại qua nhìn là điện thoại của Ân Trạch, chân mày
không khỏi nhíu lại, mới vừa ấn nút nghe đã nghe giọng nói lo lắng của
quản gia, “Cậu chủ, không xong rồi, bà chủ phát bệnh tim được đưa vào
bệnh viện rồi.”

**************************************************************************

Trong hành lang, Điền Tâm Niệm chạy chậm đi theo đằng sau Ân Diệc
Phong, rất xa đã nhìn thấy quản gia ở cửa phòng phẫu thuật miệng lo lắng đi tới đi lui.

“Có chuyện gì vậy?” Ân Diệc Phong trầm giọng hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn về phía phòng phẫu thuật.

“Sáng sớm bà chủ nhận được một túi hàng chuyển phát nhanh.”

Đôi mắt Ân Diệc Phong tối sầm lại, “Chuyển phát nhanh gì.”

“Cái này…” Quản gia sợ hãi nhìn anh, có chút do dự.

“Nói!”

Thân thể quản gia run run một cái, run run đưa cái túi cho Ân Diệc Phong.

Đổ đồ vật bên trong ra, là một xấp hình còn có một tờ giấy xét
nghiệm, khi thấy rõ hai người trong hình Điền Tâm Niệm không dám tin bụm chặc miệng.

Trong hình có thể rõ ràng nhìn thấy hai người nam nữ trần truồng đang chuyển động gì đó, mặt của người đàn bà tuyệt mỹ đầy đỏ ửng, mà người
đàn ông ôm cô ta là Ân Quyết!

Toàn thân Ân Diệc Phong tản ra lạnh lẻo, ngón tay từ từ nắm chặc tấm
hình, hai người trong hình trong lòng bàn tay anh trở nên vặn vẹo, thấy
tờ giấy xét nghiệm mang thai của người đàn bà kia, với lại đã bốn tháng
rồi! Là con trai!

Trời ạ!

Điền Tâm Niệm thật không thể tin được những gì thấy trước mắt, trong
hình người đàn bà đó vô cùng đẹp, thì ra ba chồng cũng là bởi vì cô ta
mà không trở về nhà, Điền Tâm Niệm chợt sinh ra thương hại sâu sắc đối
với Giang Ngọc Nhân trong phòng phẫu thuật, có thể nhìn thấy bà ấy đối
với ba chồng tình sâu vô cùng, nhưng nhiều năm tim của ông ấy chỉ ở trên người một đàn bà khác, hôm nay người đàn bà đó đã có mang.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân trầm thấp dồn dập, Ân Quyết
chau mày, mặt thấy lo lắng, nhìn phía phòng phẫu thuật trầm giọng hỏi,
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt của Ân Diệc Phong không có độ ấm rơi vào trên người ông,
trong mắt nhìn thấy căm thù lạnh lùng, không chút khách khí ném hình
trên vào ông, giọng nói lạnh như rơi vào thời tiết lạnh âm ba mươi chín
độ, “Tôi nói rồi ông ở bên ngoài ăn vụng cũng phải lau sạch miệng, nếu
như mẹ tôi có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha ông và cái con đàn bà đáng chết đó!”

Thân thể Ân Quyết cứng đờ, nhìn hình rơi tán loạn dưới đất mặt hiện
lên vẻ xấu hổ, khi thấy tờ giấy xét nghiệm mang thai sắc mặt càng thêm
khó xem.

“Ông cút cho tôi, cút ngay!” Ân Diệc Phong chợt quát lên.

“Diệc Phong…” Ân Quyết trầm mặt, có chút khó xử, “Tại sao con có thể nói với ba như vậy hả!”

“A ~ Ông nghĩ tôi phải nói với ông như thế nào, ông xứng sao! Tôi nghĩ mẹ tôi cũng không hy vọng thấy ông ở đây!”

Sắc mặt Ân Quyết u ám lại nhìn phía phòng phẫu thuật, tờ giấy nắm rách nát ở trong tay xoay người nổi giận đùng đùng đi khỏi.

Ân Diệc Phong một đấm đánh vào vách tường, tiếng vang chấn động Điền
Tâm Niệm sợ hãi, cô không biết nên an ủi anh như thế nào nữa, nhưng mà
thấy anh ghé vào tường rất đau lòng, từ phía sau lưng vòng hông của anh, ôm thật chặc anh, an ủi anh trong im lặng.

**************************************************************

“Bệnh nhân bởi vì kích động quá độ mà tắc nghẽn cơ tim, bây giờ đã
không còn trở ngại nữa, nhưng mà phải chú ý điều dưỡng thật tốt, tuyệt
đối không thể chịu kích thích nữa, bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng có thể
tỉnh, người nhà tốt nhất phải kề cạnh.” Bác sĩ sau khi kiểm tra cuối
cùng xong nói.

“Cám ơn, bác sĩ.” Điền Tâm Niệm cảm kích nói.

Đêm lạnh như nước

Phòng bệnh của Giang Ngọc Nhân giống một căn hộ, bên ngoài còn có một phòng ngủ nhỏ nghỉ ngơi, Điền Tâm Niệm mới đi xem Giang Ngọc Nhân đi ra thì thì thấy Ân Diệc Phong đứng cạnh giường hút thuốc, bóng lưng dường
như muốn dung nhập ánh trăng vô cùng tiêu điều.

Cô đau lòng đi tới, vòng ở hông của anh, lúc này Ân Diệc Phong mới
chú ý cô đã đi tới bên cạnh, ngón tay dừng lại, vội vã dập tắt điếu
thuốc trong tay, mở cửa sổ ra, Điền Tâm Niệm mềm lòng, nhìn thấy anh săn sóc, cười nói, “Không sao, anh hút đi.”

Ân Diệc Phong không nói, nhưng mà xoay người ôm cô vào trong ngực,
cằm để ở vai của cô nhẹ cọ cổ ở cô thậm chí hơi giống động vật nhỏ cần
an ủi.

Điền Tâm Niệm cũng không nói hai tay nhẹ vỗ về sống lưng của anh, an
ủi anh trong im lặng, hồi lâu, Ân Diệc Phong hơi giật giật, “Đi thôi,
anh đưa em về nhà trước.”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, “Bác sĩ không phải nói phải có người ở lại canh chừng sao?”

Anh thổi mạnh chóp mũi của cô dịu dàng nói, “Anh đưa em về nghỉ rồi
trở lại, tối qua chơi đùa em dữ dội, hôm nay lại bận rộn một ngày.”

Cảm nhận được anh bảo vệ, trong lòng cô ấm áp hỗn loạn, kề mặt anh có chút trong veo, lắc đầu, “Em không về đâu, em muốn ở lại với anh, đây
không phải là có giường nhỏ sao, đủ hai chúng ta nằm mà.”

Nghe vậy, Ân Diệc Phong khôi phục vẻ tà mị, đối trán cô cười khẽ, “Thế nào, muốn ngủ vơi anh như vậy hả?”

Cô không nghĩ tới lúc này anh còn có thể nói giỡn được, vốn định đấm
anh, nhưng khi nhìn thấy trong mắt anh uể oải, đỏ mặt gật đầu, có chút
ngượng ngùng nói, “Đúng đó, không có anh, em không ngủ được.”

Đôi mắt đen trở nên nóng như lửa, cúi người hôn lên môi của cô.

Cô cũng mở hàm răng học dáng vẻ ngày thường của anh, một chút hôn liếm, an ủi anh.

Đến khi được anh buông ra hai người đã sớm thở hồng hộc.

Trên giường đơn nhỏ hẹp, cô bị anh vòng ở trước ngực thật chặc, bên
tai là tiếng tim đập như sấm của anh, cái trán để ở trái cổ, cô ngẩng
đầu nhìn anh, há miệng nhưng không biết nên hỏi như thế nào.

“Diệc Phong…”

“Hử?” Anh miễn cưỡng đáp.

“Đứa… Con của người đàn bà đó, anh định xử lý như thế nào?” Điền Tâm
Niệm vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, quả nhiên thấy sắc
mặt anh trầm xuống, cô có chút hoảng hốt tựa vào trong ngực anh, nhưng
vẫn nói, “Xin lỗi, em biết em hỏi nhiều quá, nhưng mà chuyện của anh, em không có cách nào làm mình không thèm nghĩ nữa, em biết đây đối với mẹ
chồng đối với anh mà nói đều là chuyện bất công, nhưng… Nhưng… Đứa bé
trong bụng của cô ta dù sao cũng là em trai hoặc là em gái của anh, em
sợ anh… Em sợ anh làm ra chuyện sau này sẽ hối hận.”

Lúc nãy ở bên ngoài phòng phẫu thuật, thấy anh lạnh lùng dữ tợn, cô
thật tin tưởng nếu như Giang Ngọc Nhân có chuyện gì, anh thực sự sẽ chạy đi giết người đàn bà kia, cô vẫn luôn biết anh bảo vệ Giang Ngọc Nhân.

Mặc dù đứa bé kia tới không thể lộ ra ngoài sáng, nhưng dù sao vẫn có quan hệ huyết thống với anh, cô thực sự sợ anh một lúc quá xúc động làm ra chuyện gì làm cho anh sau này hối hận, dù sao đứa bé kia đã hơn bốn
tháng, đã thành hình rồi, nó vô tội…

“Thực ra nếu như việc này rơi trên người em em chắc chắn cũng rất đau lòng rất rối ren không biết nên làm như thế nào, nhưng anh khác em anh
thông minh, anh nhất định biết, Diệc Phong có đúng không?”

Thân thể Ân Diệc Phong vốn đang căng thẳng sau khi nghe tiếng cô êm
ái ấp úng lo lắng dần dần thả lỏng, hình như tháo tất cả phòng bị cùng
kiên cường xuống ở trước mặt cô, ôm cô càng dùng sức, buồn bực nói, “Ừ,
anh biết mà, yên tâm đi.”

Giọng nói của anh dần dần nhuộm màu đau thương, “Em biết không, từ
lúc mười tuổi, nhà của anh đã trở nên không hoàn chỉnh, đều là con đàn
bà đó, là bởi vì con đàn bà đó! Mà ba anh rất bảo vệ cô ta, anh đã từng
nghĩ muốn cô ta biến mất trên thế giới này, anh không có cách nào mong
muốn sự sống của mẹ anh làm tiền đặt cược, anh thà rằng mẹ chẳng hay
biết gì vĩnh viễn không biết.”

Điền Tâm Niệm đột nhiên cảm thấy người mạnh mẽ khi đang đối mặt cửa
ải gia đình cũng sẽ trở nên nhỏ yếu, bởi vì liên quan đến người thân
nhất của mình không ai có thể thờ ơ được.

************************************************************

Nói đến thời buổi rối loạn có lẽ là hình dung lúc này.

Ban ngày nghe tin, người đàn bà kia tối qua sinh non.

Lúc Điền Tâm Niệm theo Ân Diệc Phong chạy đến, đứa bé đã không còn
rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng khóc thê lương của người đàn bà
kia.

“Ân Quyết, anh làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, nó là con của anh, là máu mủ ruột thịt của anh, hổ dữ còn không ăn thịt con, không nghĩ tới
anh ngay cả súc sinh cũng không bằng!” Đổng Tố Cầm vừa sanh non tỉnh
lại, thân thể suy yếu không còn một hơi sức nào, nhưng đau đớn trên thân thể luôn luôn nhắc nhở cô ta, người đàn ông này rốt cuộc tàn nhẫn cỡ
nào!

Đôi mắt sắc của Ân Quyết thản nhiên, hai tay vịn vai của cô ta, muốn
cô ta nằm xuống nghỉ ngơi, “Em mới vừa sanh non, đừng kích động như vậy, nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Đổng Tố Cầm lạnh lùng gạt tay ông ra, bây giờ đối với người đàn ông
này hận thấu xương, lại vẫn chưa từ bỏ ý định muốn một đáp án, “Tại sao, tại sao? Rốt cuộc tại sao?”

“Anh nói rồi, không muốn đứa con.” Bảy chữ ngắn ngủn tỏ rõ ông vô
tình cùng lạnh lùng, chôn vùi một tánh mạng vô tội, lại đích thân ông
kết thúc cuộc sống của con trai của mình.

“Ha ha ~~ ha ha a.” Đổng Tố Cầm phá lên cười, tiếng cười chói tai lại càng giống như là tiếng gào thét thảm thiết.

Cô ta bưng bụng đau đớn tràn đầy hận ý nhìn người đàn ông trước mắt
anh tuấn như trước, nhìn người đàn ông mà cô ta mê luyến cả đời, “Ân
Quyết, tôi từ hai mươi tuổi đã theo anh, hôm nay tôi đã ba mươi bảy! Tôi đem tất cả thanh xuân, năm tháng tốt đẹp đều cho anh, anh lại nhẫn tâm
như vậy.”

Điền Tâm Niệm đột nhiên cảm thấy người đàn bà này có lẽ mới đáng buồn nhất, từ hai mươi đến ba mươi bảy, trên đời này có mấy người đàn bà
chịu đem năm tháng tốt đẹp nhất của mình hoàn toàn giao phó cho một
người đàn ông đã có gia đình, không muốn có chút danh phận nào, nếu như
không phải là tình yêu, cô không tin, mặc dù cô ta gửi vài thứ kia cho
Giang Ngọc Nhân bởi vì cô ta rốt cục không cam lòng, nhưng cô ta ngu
xuẩn mười bảy năm, ở thời gian tốt đẹp nhất. Bây giờ cô ta ngay cả đứa
con cũng không có, cô ta mới thật đúng là hai bàn tay trắng, cô ta so
với Giang Ngọc Nhân càng tội nghiệp hơn, trách chỉ trách, người đàn ông
này quá bạc tình.

Trước kia Ân Quyết vẫn đối tốt với cô, mỗi lần cười cũng hiền lành
hoà nhã, giống như một bề trên yên bình, cô từng oán giận thái độ Ân
Diệc Phong đối với ông, mà lúc này cô cũng không cách nào tôn trọng ông
được nữa.

Toàn thân Ân Diệc Phong căng chặt, nghe thế anh toàn thân đã tản ra
nguy hiểm lạnh lẽo, mặc dù đã sớm thất vọng người đàn ông kia, nhưng mà
giờ phúc này Ân Diệc Phong dường như chưa hề biết ông vậy, lòng dạ ác
độc xa lạ.

Ân Diệc Phong xoay người sãi bước rời khỏi.

“Ân Quyết, tôi bây giờ mới thật sự biết sự nhẫn tâm của anh! Tôi theo anh mười bảy năm, anh ngoại trừ mỗi nửa tháng bố thí gặp mặt tôi một
lần anh trả lại cho tôi cái gì! Anh biết đứa bé này là tất cả hy vọng
của tôi? Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!!!”

*********************************************

Cửa bệnh viện, Điền Tâm Niệm chạy chậm đi theo đằng sau Ân Diệc
Phong, quanh người anh đều tản ra hơi thở lạnh giá mà nguy hiểm, như vậy Điền Tâm Niệm có chút không yên tâm.

Đi tới bên cạnh, anh lạnh lùng bỏ lại một câu, “Em về trước đi.” Liền lên xe rời khỏi. Xe như tên rời cung biến mất ở giữa tầm mắt, cô biết
anh lúc này đau đớn, cô cũng không thể tiếp nhận Ân Quyết như vậy huống
chi người làm con trai là anh được.

Nhưng cô vẫn không thể không lo lắng cho anh, chuyện tai nạn xe cộ
lần trước làm cho cô rất kinh hãi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Hữu để anh ta giúp một tay tìm anh.

Điền Tâm Niệm chưa về nhà mà là trở lại bệnh viện giúp anh chăm sóc
Giang Ngọc Nhân, lúc này mẹ chồng không thể xảy ra chuyện nữa.

Giang Ngọc Nhân vẫn chưa tỉnh, bác sĩ nói có thể là kích động quá độ, bản thân đối với bên ngoài có phòng bị, không muốn tỉnh lại.

Cô nhìn mẹ chồng luôn luôn lên mặt nạt người thậm chí ở trước mặt cô
có chút hùng hổ doạ người hôm nay trở nên tiều tụy hình như trong một
đêm già nua hơn mười tuổi cô cũng không nhịn được thổn thức.

Cô đợi rất lâu cũng không đợi được điện thoại của Lăng Hữu lại bất ngờ thấy Tần Oản đến.

Tần Oản nhìn Giang Ngọc Nhân trên giường bệnh gương mặt ngưng trọng,
gật đầu nói với Điền Tâm Niệm, “Tôi xem báo thấy, dì không có sao chứ,
ngày đó rõ ràng vẫn thật tốt, sao lại biến thành như vậy.”

Điền Tâm Niệm trầm mặc, cảm thấy việc này có lẽ bất tiện nói với cô ta.

Tần Oản đứng ở phía trước giường bệnh, toàn thân tán ra khí chất
không cho người không chú ý, cô nhìn thấy thật nhiều y tá ở cửa vòng tới vòng lui, xuyên qua cửa sổ nhìn quanh bên trong, chắc là mê phim của cô ta, Điền Tâm Niệm không phải không thừa nhận cô ta xinh đẹp hơn trong
ti vi.

Tần Oản nhìn chung quanh một vòng, cười cực đẹp, quay đầu hỏi cô,
“Diệc Phong đâu, anh ấy có khỏe không, anh ấy khẩn trương nhất là dì,
rất lo lắng phải không.”

Điền Tâm Niệm chỉ là cười cười cũng không muốn nói nhiều với cô ta,
lúc này điện thoại vang lên, nhìn là điện thoại của Lăng Hữu cô cũng
không đoái hoài Tần Oản bên cạnh liền nhận.

“Chị dâu, không tìm được anh hai, bình thường nơi anh ấy có thể đi em cũng đã tìm, chị biết anh ấy có thể ở đâu không?”

Vừa nghe nói không tìm được, Điền Tâm Niệm lập tức luống cuống, “Tôi
không biết, không biết nữa, anh ấy có thể đi đâu chứ? Đã tìm trong U
Tình chưa? Anh ấy không ở đó sao? Lúc anh ấy đi tâm trạng có chút kích
động, tôi sợ anh ấy gặp chuyện không may.”

“Chị đừng lo lắng, anh hai sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em sẽ tìm tiếp, có lẽ đã bỏ sót chỗ nào rồi.”

Cúp máy, Điền Tâm Niệm tâm thần bất định, Tần Oản một bên như có điều suy nghĩ nhìn cô, chau mày.

Đột nhiên, Điền Tâm Niệm nghĩ tới một chỗ, “Cô Tần, ngại quá, tôi có việc phải đi trước.”

Thậm chí chưa chờ cô ta trả lời, Điền Tâm Niệm vội vã chạy ra ngoài,
dặn dò một câu với y tá, cô xông ra ngoài, ngăn lại một chiếc tắc xi.

Tần Oản cũng lên xe đi theo đằng sau cô, nghe trong điện thoại vừa
rồi cô ta đại khái biết được, bọn họ không tìm được Ân Diệc Phong.

Tắc xi dừng ở tòa nhà trọ cũ nát, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc kia
quen thuộc xe, trong lòng vui vẻ, trả tiền xong vội vã xuống xe.

Nhưng vô luận cô gõ cửa ra sao cũng không có người trả lời.

“Diệc Phong, em biết anh ở trong, anh ra mở cửa cho em vào được không?”

“Diệc Phong, anh hãy cho em vào đi, anh như vậy em thật lo lắng cho anh đó.”

“Diệc Phong…”

Tay Điền Tâm Niệm gõ cửa cũng đỏ nhưng bên trong vẫn không có chút
phản ứng nào, tâm trạng khẽ động, một sự sợ hãi từ từ ập vào lòng, cô
hốt hoảng lấy điện thoại ra, muốn gọi cho công ty mở khóa, lại bất ngờ
thấy Tần Oản xuất hiện ở đầu bậc thang, gương mặt cô ta kinh hoảng,
“Diệc Phong, Diệc Phong anh ấy ở bên trong?”

Điền Tâm Niệm gật đầu, lúc này cô đã mặc kệ tại sao Tần Oản lại xuất
hiện ở đây, lòng tràn đầy lo lắng cho Ân Diệc Phong ở bên trong có phải
xảy ra chuyện gì không.

Cô đang chuẩn bị tiếp tục gọi thì thấy Tần Oản tìm kiếm trong túi
xách cái gì, sau cùng lấy một chuỗi chìa khoá, gắn vào lỗ chìa khoá,
xoay một cái! Cửa mở ——

Tần Oản kéo cửa ra liền vọt vào, Điền Tâm Niệm ngơ ngác đứng tại chỗ, cửa sổ hàng lang mở ra, một cơn gió lạnh thổi qua, rầm một tiếng, cánh
cửa đóng lại trước mắt Điền Tâm Niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui