Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Nhưng Tống Lệ Mai sao lại không biết con gái mình suy nghĩ cái gì,
“Diệc Phong, nếu như hôm nay nó không đưa cơm cho con, con gọi nói cho
mẹ biết, xem mẹ xử nó thế nào!”

Ân Diệc Phong mím môi cười nói, “Được ạ.”

Điền Tâm Niệm trừng anh, u oán nhìn Tống Lệ Mai, thật hoài nghi cô rốt cuộc có phải ruột thịt với anh không.

Cho tới trưa, Điền Tâm Niệm bị quản gia coi chừng gắn gượng làm hai
món một canh, Tống Lệ Mai còn sớm gọi điện thoại căn dặn cô nhất định
phải đi, bất đắc dĩ cô đành phải đi đưa cơm cho anh.

Đến tầng sáu mươi sáu, Lâm Thiến rất xa đã thấy cô, lại nhìn thấy cô
cầm hộp giữ ấm, vẻ mặt cười nhạo nói, “Bà tổng tài đến đưa cơm trưa tình yêu cho tổng tài sao? Thật ngọt ngào quá nha!”

Điền Tâm Niệm bị cô ta nhìn có chút ngượng ngùng, chỉ chỉ cửa phòng làm việc của anh, “Anh ấy có ở bên trong không.”

“Có có, chị mau vào đi thôi, chúng tôi cũng đi ăn cơm, tuyệt đối không quấy rầy thế giới của hai người đâu.”

Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ quá mờ ám, ngay cả cửa cũng không gõ mở xông vào.

Đang vùi đầu duyệt tài liệu Ân Diệc Phong nghe tiếng mở cửa có chút
không vui, lúc ngẩng đầu nhìn người tới là cô, sau khi sửng sốt, ánh mắt rơi trên hộp giữ ấm ở trong tay cô, ánh mắt trở nên mềm nhũn, vội vàng
đứng lên, nghênh đón, “Thực sự tới đưa cơm cho anh.”

Cô có chút ngượng ngùng, không được tự nhiên ném hộp giữ ấm vào trong ngực anh, “Anh nghĩ tôi muốn đến hả, tôi bị bắt buộc, mẹ tôi xem tôi
như kẻ trộm kêu quản gia coi chừng tôi, tôi không đến cũng không được.”

Nhìn cô ngồi ở trên ghế sa lon chu môi oán giận, đuôi mắt cũng mềm
mại một chút, chợt nắm tay đặt ở bên mép ho nhẹ một tiếng, anh có chút
không được tự nhiên quay mặt hỏi, “Cái kia… Buổi sáng em có nhận được
cuộc điện thoại nào không?”

“Cuộc điện thoại nào, không có.” Điền Tâm Niệm vẻ mặt giả vờ vô tội.

“Không có?” Ân Diệc Phong vừa nghe liền nhíu mày, mặt lạnh nhỏ giọng
nói thầm, cô loáng thoáng nghe được một chút, xem ra ngày mai Lăng Hữu
lại gặp xui xẻo nữa rồi.

Thực ra cô có nhận được điện thoại của Lăng Hữu, nói là buổi trưa anh trù dập anh ta hơn ba giờ, làm rối loạn tất cả kế hoạch tán gái của anh ta, nhất định phải gọi điện thoại giải thích với cô, dấu môi son kia
cũng là lỗi của anh ta.

Điền Tâm Niệm nhìn anh mở hộp giữ ấm ra, chuẩn bị ăn, cô đứng lên muốn đi, “Anh chậm ăn đi, tôi đi về.”

Chưa kịp bước đi, tay đã bị người đàn ông phía sau bắt lại, “Em không ăn chung với anh hả?”

Giọng nói luôn luôn lạnh nhạt lúc này lại có vài phần thương cảm.

Cô nín cười lắc đầu, “Thấy anh ăn không vô.”

Cô nhấc chân muốn đi, Ân Diệc Phong sau lưng vội vàng dính vào, vòng ở eo của cô, có chút vô lại, “Không được đi.”

Cô mím môi từ chối cho ý kiến.

Anh ôm eo của cô, nhìn cô hai mắt linh động, còn bĩu đôi môi đỏ mọng, chợt đã cảm thấy biểu hiện này của cô bất thường, ngón trỏ đâm đâm
gương mặt của cô, “Em… Có phải nhận được điện thoại của Lăng Hữu hay
không.”

Cô thề thốt phủ nhận, “Không có mà.”

“Thật không có?”

“Thật không có!”

Cô nói chắc chắn, nhưng khóe miệng lại không khống chế được nhếch
lên, bị cô đùa giỡn mất mặt, Ân Diệc Phong nắm cằm của cô mở ra cái
miệng nhỏ nhắn vẫn hấp dẫn anh.

Đẩy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm hàm răng của cô qua một
bên, cuối cùng lại thấy chưa đủ hung hăng mút trong miệng cô, thấy cô bị hôn sắp hít thở không thông, lúc này anh mới quyến luyến không nỡ buông ra, làm như trấn an liếm cánh môi của cô, ách một tiếng hỏi cô, “Còn
dám hay không.”

Tay cô vô lực nắm chặt cà- vạt của anh, đỏ mặt lắc đầu.

Tay ôm eo của cô càng ngày càng chặt, cô nhìn thấy lửa dục vọng trong mắt anh biến đổi như sói, vội vã ngăn lại anh muốn lại gần miệng lần
nữa, “Ăn cơm đi.”

Không được hôn cánh môi mềm mại trong dự liệu, anh có chút bất mãn, “Anh muốn ăn em.”

Bây giờ hiểu lầm cũng đã giải, anh đã đói bụng rất nhiều ngày.

Đẩy anh muốn lại gần mặt lần nữa, cô đỏ mặt nói, “Hôm nay không được, kinh nguyệt của em tới.”

“Kinh nguyệt?” Ân Diệc Phong cau mày cẩn thận quan sát mặt cô không
buông tha một tia biểu tình nhỏ nhặt của cô, “Hôm qua còn chưa có mà.”

“Ách… Sáng nay tới.”

“Thật?” Ân Diệc Phong không tin nhìn cô, cô càng ngày càng tinh ranh, có đôi khi anh cũng không phân rõ là cô nói thật hay giả.

“Thật! Thật! Lần này thật không có lừa anh, lừa anh là chó con!” Câu
chuyện về sói tới thật là có đạo lý, cô sẽ không làm kíp nổ cho người
đâu.

Điền Tâm Niệm giơ ba ngón tay thề.

Sắc mặt Ân Diệc Phong trở nên xấu xí, trong mắt ánh lên bất mãn, “Mấy ngày?”

“Hử? Mấy ngày gì?”

Ân Diệc Phong không kiên nhẫn, giọng không khỏi cất cao, “Kinh nguyệt của em, mấy ngày mới hết?”

Ách... 囧.

“Có lẽ một tuần.”

“Sao lâu vậy?” Mắt người nào đó cũng trợn tròn, “Không được, anh không chờ được lâu như vậy, bây giờ sẽ làm.”

Anh đưa tay bắt cô, Điền Tâm Niệm sợ đến liên tiếp lui về phía sau, “Bốn ngày! Tối đa năm ngày! Tối đa năm ngày thì hết!”

Mày anh tuấn nhíu sát lại, lại mất hứng thú, cắn răng nói, “Được, vậy thì bốn ngày!”

Ân Diệc Phong lôi kéo tay cô đến trên ghế sa lon chuẩn bị ăn, Điền
Tâm Niệm lại thấy bên bàn làm việc của anh để một hộp đồ ăn nhỏ dễ
thương, có chút ngạc nhiên, “A, đó là cái gì?”

Chạy tới mở ra, bên trong đúng là sushi nhìn rất ngon, “Oa, thật là đẹp… Anh có bữa trưa rồi sao vẫn muốn em làm?”

Lúc này Ân Diệc Phong mới nhớ tới đây là hôm nay Lưu Tử Sam đưa tới,
anh ngoắc gọi cô, “Vợ mình làm và người khác có thể giống nhau sao?”

Điền Tâm Niệm bĩu môi có chút ghen, “Vậy là ai làm thế, thân thiết như thế?”

Ân Diệc Phong cười cô, “Có phải ngay cả dấm chua của em mình cũng ăn luôn không?”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, suy nghĩ một chút, “Tiểu Tử làm? Tay nghề thật là tốt nha.”

“Của em cũng không kém.” Ân Diệc Phong khen ngợi cô.

Mặt Điền Tâm Niệm đắc ý, đem hộp đồ ăn giao cho anh, “Người ta làm cho anh anh không ăn hả.”

“Em ăn đi.” Hôm qua cô ta đưa tới, anh chỉ ăn hai cái rồi không ăn nữa chẳng có hứng thú gì cả.

Lúc này phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, chỉ thấy Lưu Tử Sam
bưng một ly cà phê đi vào, mặt cười ngọt ngào khi nhìn thấy Điền Tâm
Niệm lập tức cứng đờ, khi thấy cô cầm hộp đồ ăn đã ăn một nửa thì, nụ
cười biến mất.

“Chị, chị, chị đã đến rồi?”

Lúc Điền Tâm Niệm tới, cô lại không có ở đây, chờ cô trở lại thì
người trong phòng thư ký cũng đi ăn cơm trưa hết rồi, cho nên cô cũng
không biết Điền Tâm Niệm tới, cô đoán Ân Diệc Phong chắc chắn không có
ra ngoài, cho nên cô pha một ly cà phê, thuận tiện muốn nhắc nhở anh ăn
cơm.

“Tiểu Tử, sushi của em làm ăn ngon quá, chờ ngày nào đó có thể chỉ
chị làm được không.” Điền Tâm Niệm bỏ đầy sushi vào trong miệng, giọng
mơ hồ không rõ nói.

Ân Diệc Phong bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tham ăn của cô, biểu tình rất
là ghét bỏ, nhưng mà trong mắt lại lóe lên mềm mại, vừa cầm khăn giấy
lau miệng cho cô vừa cười mắng cô, “Bẩn chết được.”

Lưu Tử Sam lúng túng đứng tại chỗ, ấp úng đáp, “Được, lúc nào em cũng có thể chỉ chị, không có việc gì em đi ra ngoài trước.”

Sau đó giống như chạy trốn rời khỏi phòng.

Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại còn có thể nghe được tiếng vui cười
bên trong, cô mân chặc môi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Điền Tâm
Niệm ăn sushi của cô.

Trong lòng rất khó chịu, điện thoại di động ở trên bàn vang lên tiếng tít tít, cô mở ra nhìn, bên trong là một tin báo nhắc nhở cô xem mail.

Cô nghi ngờ mở ra email công tác ngoại trừ tin thông thường hoặc có
liên quan không có cái gì đặc biệt cả, cô lại mở ra email cá nhân của
mình, quả nhiên có một mail gởi tới.

Khi thấy hình ảnh bên trong cô chợt sửng sốt, phía trên là hình chụp
chung, nam là Ân Diệc Phong, nét dịu dàng trên mặt cô chưa từng thấy
qua, khóe miệng hơi nhếch lên, mặc dù không rõ ràng, nhưng mà dịu dàng
trong ánh mắt cũng không che giấu được, mà người nữ trong lòng anh…
Giống hệt cô!

Cô hốt hoảng thoát website nhìn xung quanh, xác định không ai ở đây mới yên tâm.

Lòng lập tức loạn cả lên, cô cuối cùng cũng đã hiểu tại sao rất lâu
cô luôn cảm thấy ánh mắt của Ân Diệc Phong nhìn về phía cô giống là
xuyên thấu qua cô đang nhìn người khác, chả trách anh cung cấp cho mình
một công việc tốt như vậy, chả trách anh giúp đỡ mình.

Anh xem cô như là thế thân của người phụ nữ kia?

Lưu Tử Sam cắn môi nói không rõ cảm giác trong lòng, có chút chua xót lại cũng có chút hưng phấn.

***

Ăn uống no đủ, Ân Diệc Phong thoả mãn dựa vào ghế sa lon, vẻ mặt lười biếng giống như sư tử thoả mãn, ánh mắt lim dim, mở móng vuốt kêu cô,
“Qua đây.”

Điền Tâm Niệm 囧, sao như là kêu chó con vậy, bĩu môi không chịu qua.

Chân mày Ân Diệc Phong cau lại, thân thể yếu ớt giật giật, giọng có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, vậy thì anh qua.”

Điền Tâm Niệm ngẩn ra, trong đầu nghĩ cô qua hay anh qua thì có gì khác nhau, cân nhắc hơn thiệt, cô ngoan ngoãn đi qua.

Bàn tay Ân Diệc Phong bao lấy cô ngồi cuối bàn ôm vào trong ngực, như là ôm vật cưng, một hồi sờ sờ cô rồi một hồi lại sờ sờ cô.

Điền Tâm Niệm bất đắc dĩ, sao giống chó con quá vậy.

Sau khi cơm nó áo ấm thì người ta sẽ nghĩ đến dâm dục, ăn uống no đủ, Ân Diệc Phong bắt đầu không thành thật, bàn tay mò cổ áo của cô dò vào, Điền Tâm Niệm nằm ở trong ngực anh cực kỳ thoải mái, bàn tay của anh
vừa lớn vừa dày, ấm áp khiến người ta cảm thấy rất yên ổn, được anh vuốt ve tóc, cô thật giống như chó con gần ngủ thiếp đi, nhưng lúc này bị
tay anh quấy rối làm loạn, lại không buồn ngủ, đè tay anh xuống, cô thẹn thùng có chút bất đắc dĩ, “Đừng làm rộn, không thể làm.”

Ân Diệc Phong gật đầu, “Anh biết, không làm, chỉ là đỡ thèm chút thôi.”

Điền Tâm Niệm không tin lời của anh, rất rõ ràng trong mắt anh đã dần dần thay đổi như sói giống mấy đêm trước, người này cũng thật là, biết
rất rõ ràng không thể làm tại sao vẫn trêu chọc mình như vậy, cuối cùng
người khó chịu không phải là anh sao!

Cô lôi tay anh ra ngoài, tuột xuống trên đùi anh, ngước đầu nhìn anh, “Muốn uống nước.”

Ân Diệc Phong nhướng mày, nhìn cô, không nói.

Cô mím môi, túm cà- vạt cô nhẹ nhàng mà lắc, “Anh đi lấy cho em đi.”

“…” Ân Diệc Phong có chút không cách nào tiếp nhận nhìn cô, chỉ chỉ bên ngoài, “Có thư ký.”

Cô lắc đầu, cười hơi nịnh nọt, “Anh đi lấy! Anh đi lấy nước ngọt cho em.”

Nhìn cô cười híp, mặt mày cong cong, môi đỏ mọng hơi chu, ngực anh
tựa như có một con mèo móng của nó không ngừng ở đó nhẹ nhàng cào cào,
thật muốn hôn cô quá!

Quay ánh mắt đi, Ân Diệc Phong cam chịu thở dài, không thể lại hôn
cô, vừa rồi đã sắp không khống chế nỗi, nếu như lại bị cô trêu chọc mấy
cái như vậy, anh đoán sẽ điên mất.

Thở sâu, anh đứng dậy cầm lấy cái ly trên bàn đi ra ngoài, Điền Tâm
Niệm nằm trên ghế sa lon nhìn bộ dạng anh căng thẳng cười giống con mèo
trộm thịt, hừ, nhịn chết anh đi!

Đều nói phụ nữ hay thù hằn, thật ra là thật.

Thư giãn tứ chi, cô nằm trên ghế sa lon rộng lớn hưởng thụ ánh mặt
trời chiều, đầu hơi nghiêng, thấy trong ghế sa lon có một ví tiền da
trâu màu đen của nam, không cần suy nghĩ nhất định là anh vừa rồi không
cẩn thận làm rớt, vô cùng buồn chán mở ra, bên trong lồi ra một loạt thẻ vàng, còn có đủ loại thẻ khách quý của những nơi ăn chơi.

Điền Tâm Niệm bĩu môi, thật không thích lầm bầm vài câu, ví tiền cũng đơn điệu như con người của anh, ngay cả tấm hình cũng không có, vốn
khung hình ny lon lại để tương tự với giấy trắng gì đó.

Cô tùy ý lấy ra, cảm giác bóng loáng giống như là hình, theo bản năng lật lại khi nhìn thấy hai người phía trên thì trong lòng chấn động!

Trong hình là một nam một nữ, người nữ như chim nhỏ nép vào người
vòng eo ếch nam, ngước đầu chu môi làm nũng nhìn người nam, người nam
bàn tay nắm cả eo người nữ, cúi đầu nhìn người nữ, khuôn mặt tuấn tú
lạnh nhạt nghiêm túc, mặt lúc đó cũng thấy dịu dàng và nuông chiều.

Nam là Ân Diệc Phong, nhưng nữ…

**********************

Ân Diệc Phong đi lấy nước trở vào thì thấy Điền Tâm Niệm ngồi trên ghế sa lon đờ ra, hai tay vòng đầu gối, hai mắt trống rỗng.

Cầm cái ly ấm áp dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của cô, anh cười chế nhạo, “Thế nào, anh mới rời khỏi một lát thôi mà hồn bay phách lạc
như vậy hả?”

Thân thể Điền Tâm Niệm chấn động, nghiêng đầu nhìn ánh mắt người bên
cạnh nhếch môi, ánh mắt từ quen thuộc đến xa lạ, cô cũng không biết cô
thực sự có biết người đàn ông trước mắt này hay không.

“Ngốc rồi hả? Không phải là muốn uống nước sao?” Ân Diệc Phong quơ quơ ly nước trước mặt cô.

Cô nhận lấy uống ừng ực, thậm chí có thể nghe được tiếng nuốt của
mình, từng tiếng giòn vang tựa như nhiều tiếng nện ở tim của cô, cô hốt
hoảng để ly xuống đứng dậy, “Em phải đi về.”

Cánh tay bị bàn tay bắt lại từ sau lưng, anh không tình nguyện nhìn cô, “Sao lại đi? Buổi chiều ở đây với anh đi.”

Cô nhìn anh môi mỏng hé ra rồi khép lại, trên mặt bình tĩnh nhưng
không che giấu được trong lòng cô sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Cô nghe thấy chính mình nói, “Không được, buổi chiều mẹ em tìm em có việc, em phải về công ty.”

Trên môi ẩm ướt nóng lên, anh cắn môi của cô nói, “Thật muốn ăn em.”

Những lời này trước khi ăn cô đã nghe qua, ngay lúc đó cảm thấy
ngượng ngùng mà ngọt ngào, bây giờ nghe nữa, cô lại chỉ muốn chạy trốn.

Rời phòng làm việc cô xoay người thì thấy Lưu Tử Sam ngồi trong phòng thư ký, cô bé tuổi xuân tràn trề như vậy, ngọt ngào động lòng người,
tuổi với người trong hình xấp xỉ nhau, tướng mạo cũng càng xem càng thấy giống nhau.

“Chị, chị phải về sao? Tạm biệt nha.”

Cô nghe thấy Lưu Tử Sam nói chuyện với mình, nhưng trong đầu lóe lên
sự khác thường của Ân Diệc Phong lần đầu tiên gặp mặt cô ấy.

Cả trong phòng thư ký chỉ có một mình cô ấy, cách một bức tường thủy
tinh bên trong chỉ có một mình Ân Diệc Phong, trong đầu Điền Tâm Niệm
xuất hiện lên hình ảnh hai người mỗi ngày làm việc đối mặt nhau, cô còn
nhớ trước đây nghe Ân Diệc Phong nói giữ Lưu Tử Sam ở lại Ân thị thì
giật mình, lúc đó chỉ tưởng rằng anh có lòng tốt bất ngờ thôi chứ, a…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui