Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Buổi tối, Ân Diệc Phong trong phòng tắm đi ra thì thấy Điền Tâm Niệm tựa ở đầu giường, rơi vào trầm tư.

“A! Đừng!” Bên hông bỗng dưng sít chặt, tiếng kinh hô vẫn không kịp
ra khỏi miệng đã bị hơi thở nam tính đập vào mặt chận lại, hàm răng bị
cạy ra, lời nói bị cướp đoạt bá đạo, nhìn cô hai mắt vốn đờ đẫn bị hôn
đến ngu ngốc thì anh mới quyến luyến không nỡ buông ra, đầu lưỡi lưu
luyến khẽ liếm môi cô, giọng anh khàn khàn hỏi, “Nghĩ gì thế, còn không
yên lòng?”

Cô đỏ mặt hơi thở có chút không ổn định, “Không có gì, mệt mỏi quá, ngủ đi.”

“Chưa làm thì đã kêu mệt, thể trạng như vậy là không thể được rồi.” Anh cười mờ ám.

Cô cắn môi nghiêng đầu không nhìn anh, anh luôn luôn thích thảo luận
vấn đề như vậy, cô còn chưa đáp thì đã nghe anh nói, “Không sao, sau này anh luyện tập luyện tập em gấp bội, bảo đảm em theo kịp tiết tấu của
anh.”

“…” Cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, như bây giờ anh đã không biết
khống chế còn phải tăng gấp bội mà nói, cô dứt khoát chết luôn cho rồi
đi, không, chắc là anh, sớm muộn gì cũng hết tinh lực mà chết.

Tắt đèn, anh nhét hết cô vào trong lồng ngực kiên cố, chiếc mũi thẳng cọ cọ ở cổ cô, Điền Tâm Niệm nhíu mày, không có chút phản ứng nào.

Luôn cảm thấy cô đêm nay là lạ, dường như có tâm sự gì, nhưng cô nói
không có, có lẽ là bởi vì kinh nguyệt tới, không phải mọi người đều nói
phụ nữ mỗi khi tới tháng đều có thể có mấy ngày nóng nảy như vậy sao.

*****************************

Điền Tâm Niệm mượn cớ nói đến bệnh viện thăm Diệp An Bình, sáng sớm không để cho Ân Diệc Phong đưa cô đi làm.

Cô cũng không muốn nói dối giấu diếm gì anh, nhưng mà khoảng thời
gian trước mới bởi vì chuyện Phương Vũ Thành mà chiến tranh lạnh, lúc
này mới hòa thuận trở lại, cô không muốn bởi vì anh ấy mà cãi nhau nữa,
huống chi, cô cũng không muốn để cho người khác biết bệnh của Phương Vũ
Thành, chính anh ấy cũng che giấu nhiều năm vì thì không muốn thấy người ta ánh mắt khác thường nhìn anh.

Điền Tâm Niệm mang theo canh mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, chợt nghe đến tiếng mẹ Phương bên trong.

“Vũ Thành, con không thể vì mẹ mà ăn chút điểm tâm sao, uống thuốc trước không tốt đâu?”

Phương Vũ Thành có lẽ chưa ăn, bởi vì cô nghe được tiếng thở dài của mẹ Phương.

Cô đẩy cửa ra thì thấy Phương Vũ Thành nghiêng đầu trong mắt lóe lên
một tia sáng, giọng nói khó nén kích động, “Tâm Niệm, em thực sự tới.”

Cô gật đầu với mẹ Phương, hôm nay thái độ mẹ Phương đối với cô không
có bén nhọn như hôm qua, có lẽ nguyên do cũng là không còn cách nào, cô
tới, mẹ Phương đi ngay, rõ ràng cũng không muốn thấy cô thêm một chút
nào nữa.

“Tại sao không uống thuốc?” Cô cau mày hỏi.

Phương Vũ Thành vui vẻ, “Đâu có đâu, anh đang muốn uống đây.”

“Có phải nếu em không tới anh sẽ không uống thuốc không? Anh đang uy
hiếp em sao, nếu như sau này em cũng không tới, anh có phải ngay cả cái
mạng này anh cũng không cần hay không?!” Cảm thấy khó chịu đầy cả ngực,
một loại cảm giác áp bức hít thở không thông làm cô thở gấp không thôi,
cô không gánh nổi tính mệnh quý giá của anh, bả vai cô quá nhỏ quá yếu,
sẽ đè cô không thở nổi.

“Anh không có.” Nụ cười của Phương Vũ Thành vụt tắt, đôi mắt vốn lóe
sáng trong nháy mắt trở nên lờ mờ, thậm chí có chút bối rối, “Làm sao
anh có thể uy hiếp em được? Anh biết em thích Ân Diệc Phong, anh chỉ
muốn… Thấy em nhiều hơn mà thôi, anh chỉ muốn thấy em một chút thôi… Anh không có hy vọng xa vời em có thể lại nảy sinh tình cảm với anh, anh…
Mang cho em nhiều rắc rối phải không, xin lỗi, anh không phải là cố ý…
Thực ra anh không sao, hôm qua Tiết Phong có phải nói với em anh rất
nghiêm trọng không, em đừng tin cậu ấy, cậu ấy chỉ hù doại em thôi, anh
thực sự không có sao, sau này em cũng không cần tới thường đâu.”

Nhìn bộ dạng thận trọng của anh, Điền Tâm Niệm thật muốn cho mình một cái tát, cô nói cái gì thế này.

“Xin lỗi, lớp trưởng, em không phải là có ý đó, em chỉ là sợ anh
không thương tiếc thân thể của mình, cuộc sống có nhiều điều quý giá,
anh có nhiều người quan tâm anh như vậy, nếu như anh có chuyện gì, bọn
họ biết phải làm sao đây, nhất định sẽ rất đau lòng đó.”

“Vậy em sẽ đau lòng sao?” Anh không thể chờ được hỏi, thấy mặt cô cứng đờ, vội vã cười ha ha nói, “Coi như anh không có hỏi.”

Điền Tâm Niệm gật đầu, “Đương nhiên rồi, em sẽ rất đau lòng.”

Trong mắt lờ mờ trong nháy mắt dấy lên vô số ánh sao, cô lần đầu tiên thấy Phương Vũ Thành cười giống như đứa bé, “Yên tâm đi, anh nhất định
sẽ khoẻ lên mà, sẽ không để cho em lo lắng cho anh đâu.”

***********************************

“Có khỏe không, có muốn nghỉ một chút không?” Điền Tâm Niệm lo lắng
nhìn Phương Vũ Thành bên cạnh, không biết thân thể anh có thể chịu nổi
không.

Tiết Phong nói Phương Vũ Thành phải vận động thích hợp, đi ra ngoài
hít thở chút không khí trong lành giúp ích cho việc phục hồi thân thể,
cô vốn định đi dạo sân cỏ trong bệnh viện với anh, nhưng anh cố ý muốn
rời khỏi bệnh viện đi dạo trên đường cái.

Thấy sự lo lắng trong mắt cô, Phương Vũ Thành thư thái cười, “Không
sao đâu, yên tâm đi, anh thật không có yếu như em nghĩ đâu, trong khoảng thời gian này anh mỗi ngày uống canh em nấu, thân thể đã tốt hơn nhiều, ở trong bệnh viện chắc nhanh ngột ngạt chết, để anh đi ra ngoài dạo một chút, anh bảo đảm nếu có gì không thoải mái chúng ta lập tức trở về
được không?”

Điền Tâm Niệm không có cách nào chỉ có thể đồng ý với anh.

Trong cửa hàng người đến người đi, bọn họ chỉ tùy ý đi dạo, nghiêng
đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh thản nhiên mỉm cười, Phương Vũ Thành quý
trọng mỗi phút mỗi giây ở cùng với cô.

Thực ra cái gì buồn bực, cái gì muốn đi dạo trong dòng người, đều là
giả, chỉ cần ở cùng với cô, ở đâu đều tốt, nhưng mà anh không hy vọng
hồi ức sau cùng của bọn họ đều trải qua ở trong bệnh viện, anh ghét chỗ
đó, tràn ngập cảm giác bi thương.

Đi vào thang máy ngắm cảnh, hai người tới lầu năm nơi bán đồ trang sức.

Điền Tâm Niệm hơi kinh ngạc, “Chưa bao giờ biết anh thích mấy thứ này?”

Phương Vũ Thành dịu dàng cười, kéo tay cô đi nhanh vài bước, “Làm ơn lấy dây chuyền con bướm này cho tôi xem thử.”

Con bướm tinh xảo linh động chập chờn, ở giữa khảm ngọc bích rực rỡ.

Phương Vũ Thành không nói lời gì đeo dây chuyền ở trên cổ cô, Điền
Tâm Niệm nghiêng người muốn né tránh, thì nghe anh nói, “Đừng nhúc
nhích.”

Lúc cảm giác lạnh lẽo rơi xuống xương quai xanh, cô giật bắn mình.

“Rất đẹp.”

“Lớp trưởng, em không thể nhận được.” Điền Tâm Niệm nói hai tay đưa ra đằng sau muốn tháo dây chuyền xuống.

“Đừng từ chối mà.” Phương Vũ Thành nắm tay cô, trong mắt mang theo
nhè nhẹ khẩn cầu, “Nhận được không, tháng sau là sinh nhật của em, anh
cũng chưa từng tặng món quà nào cho em, lần này coi như là anh cấp bù
cho em, chẳng lẽ ngay cả món quà cũng không thể nhận được hả?”

Thực sự không đành lòng nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy thất vọng, ngón tay trượt nhẹ trên cánh con bướm, cô gật đầu, nhận lấy.

Phương Vũ Thành thỏa mãn cười, “Anh giúp em tháo xuống trước.”

Điền Tâm Niệm gật đầu, nhìn Phương Vũ Thành đi ra sau cô, chợt nghe được tiếng nói quen thuộc, “Chị?”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, ngẩng đầu lại khi nhìn thấy hai người đứng trước cửa thì trong lòng run lên.

Ân Diệc Phong cùng Lưu Tử Sam song song đứng ở nơi đó, đôi mắt anh
lạnh lẽo, môi mỏng từ từ mân chặc, đây là dấu hiệu anh không vui.

Nghe tiếng, động tác Phương Vũ Thành cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt của Điền Tâm Niệm, khi thấy người bên cạnh Ân Diệc Phong thì kêu lên,
“”AMY? Không đúng…”

Cô gái trước mắt so với AMY lúc này rõ ràng trẻ hơn nhiều, giống như
lúc AMY còn chưa nổi tiếng, toàn thân cũng tràn đầy thanh xuân cùng non
nớt.

Đôi mắt lạnh như băng khi nhìn thấy dây chuyền con bướm đeo trước
ngực cô thì trở nên u ám sắc bén, tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp thì, anh mạnh mẽ bước tới trước mặt cô, bàn tay kềm ở cằm của cô, ngón
tay thô ráp vuốt ve da thịt trơn bóng của cô, giọng trầm thấp lại mang
theo vô hạn nguy hiểm, “Em không phải là đi thăm Diệp An Bình sao, hả?”

Thân thể nhịn không được run lên, một âm cuối mang theo chất vấn nguy hiểm, cảm giác của ngón tay anh làm cô hốt hoảng, đôi mắt đen láy dường như có tia sáng muốn cắn nuốt, cô há miệng không biết nên giải thích
như thế nào.

Buổi trưa anh gọi điện tới cho cô, nói cùng nhau ăn cơm, nhưng hôm
qua cô đã đồng ý với Phương Vũ Thành cùng anh ấy đi ra ngoài một chút,
cho nên, cô lại nói dối.

“Em…” Điền Tâm Niệm há miệng không biết nên giải thích như thế nào.

Đôi mắt u ám lạnh lẽo, đầu ngón tay trượt dọc theo cổ cô, bỗng ác độc kéo một cái, chợt nghe tiếng thét của Điền Tâm Niệm, “A…”

Dây chuyền kéo xuống cổ cô, con bướm trên không trung nhanh rơi
xuống, cổ trơn mịn lưu lại một vòng màu hồng tươi đẹp, có chỗ đã rách da chảy máu.

“Tâm Niệm!” Phương Vũ Thành kêu lên, vội vã đỡ eo ếch yếu ớt của cô,
màu máu tươi đẹp đau nhói hai mắt của anh, anh giận không kềm được nhìn
người đàn ông trước mặt, “Ân Diệc Phong, anh điên rồi! Anh làm sao có
thể đối với cô ấy như thế.”

Đôi môi lạnh lùng nhếch lên, anh nắm cổ tay của cô, trong mắt ánh lên tàn nhẫn, nhấn mạnh từng chữ nói, “Cô ta là vợ của tôi, tôi đối với cô
ta thế nào anh không có tư cách hỏi đến.”

“Tâm Niệm gọi tôi một tiếng lớp trưởng, thì tôi có tư cách này, nếu
như đối với cô ấy không tốt, tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô ấy bị anh ức
hiếp.”

Phương Vũ Thành không nhường chút nào nghênh tiếp ánh mắt của Ân Diệc Phong, trong mắt anh kiên quyết cùng quan tâm làm cho lửa giận trong
lòng Ân Diệc Phong càng sâu, trong lúc nhất thời gươm súng sẵn sàng, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

“Diệc Phong, anh hãy nghe em nói, chuyện không phải là như anh nghĩ
em…” Điền Tâm Niệm bưng cái cổ, cảm giác đau đớn mãnh liệt thiêu đốt da
thịt của cô, cô cắn răng mở miệng lại bị Ân Diệc Phong quát lớn ngừng
lại, “Im miệng cho tôi!”

“Ân tổng.” Lưu Tử Sam nhìn bầu không khí căng thẳng, có chút lo lắng bước tới, tay nhỏ bé níu lại ống tay áo của Ân Diệc Phong.

Phương Vũ Thành nhướng mày, không dám tin nhìn Ân Diệc Phong, “Cô ta là ai?”

“Còn chưa tới phiên anh hỏi đến.”

“Anh xem cô ta là thế thân của AMY? Vậy anh coi Tâm Niệm thành cái
gì?” Phương Vũ Thành ngăn lại Ân Diệc Phong muốn mang Điền Tâm Niệm đi
chỉ vào Lưu Tử Sam hỏi, anh quả thực không thể tin được hai mắt của
mình, Ân Diệc Phong lại tìm tới một người giống AMY như vậy để làm thế
thân?

Phương Vũ Thành nói làm cho trong lòng Điền Tâm Niệm rùng mình, cô cắn môi dừng bước lại.

“Anh thật muốn chết hả!” Cái tên kia va chạm vào thần kinh nhạy cảm
triệt để khơi dậy tức giận của Ân Diệc Phong, nhất là cảm giác được Điền Tâm Niệm dừng bước lại, anh nắm chặt cổ áo của Phương Vũ Thành mạnh mẽ
quất tới một đòn.

Phương Vũ Thành muốn né nhưng vẫn né không kịp, thân thể mềm nhũn
bước chân lảo đảo về phía sau lui lại mấy bước mới đứng lại được.

“Lớp trưởng!” Điền Tâm Niệm hoảng sợ nhìn Phương Vũ Thành thân thể
đong đưa, cô biết bản lĩnh của Ân Diệc Phong, bây giờ thân thể của
Phương Vũ Thành làm sao có thể chịu nổi được.

“Em dám che chở anh ta?” Nhìn trên mặt cô lo lắng không giấu được, trên khuôn mặt tuấn tú dần dần ngưng tụ sương giá.

“Em…” Điền Tâm Niệm luống cuống nghiêng đầu nhìn anh, có thể cảm nhận được quanh người anh tức giận không ngừng tăng, nhưng thân thể Phương
Vũ Thành.

“Ân Diệc Phong, tên khốn kiếp này! Hôm nay tôi sẽ thay Tâm Niệm dạy
dỗ anh, tôi nói rồi nếu như anh phụ lòng cô ấy tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Được.” Khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên đường vòng cung tàn nhẫn, “Tôi cầu còn không được.”

Đẩy Điền Tâm Niệm qua một bên, hai người đàn ông đánh nhau, nhưng
thân thể suy yếu của Phương Vũ Thành làm sao có thể đánh thắng Ân Diệc
Phong được huấn luyện từ nhỏ, hai ba cú đấm đã đánh anh tới vô lực đánh
trả.

“Đủ rồi! Đủ rồi! Ân Diệc Phong anh dừng tay!” Điền Tâm Niệm hoảng sợ
nhìn hai người đàn ông đánh nhau, muốn bước tới kéo bọn họ ra lại bị Lưu Tử Sam kéo tay lại, “Chị, đừng đi, chị rốt cuộc là đứng ở bên kia, tại
sao chị có thể có lỗi với Ân tổng được thế.”

Điền Tâm Niệm hất tay cô ra, hiện đang không có thời gian giải thích
nhiều với cô ta, thể lực Phương Vũ Thành rõ ràng đã chống đỡ hết nổi,
căn bản không có đánh trả, “Ân Diệc Phong, anh đủ rồi đó! Dừng tay đi!”

Điền Tâm Niệm chạy đến chính giữa hai người, mở rộng hai cánh tay che ở phía trước Phương Vũ Thành, thất vọng nhìn người đàn ông trước mắt
sớm bị tức giận đầu óc mê muội, “Tại sao anh có thể tùy tiện đánh người
vậy! Ngang ngược không phân rõ phải trái!”

Phương Vũ Thành tay chống chân, ôm lấy eo chật vật hít thở, một tay
ấn chỗ ngực, lúc nãy chỗ đó đã trúng hai cú đấm của Ân Diệc Phong.

“Lớp trưởng, có sao không, em đưa anh về bệnh viện.” Điền Tâm Niệm
kinh hồn bạt vía khi thấy phản ứng của Phương Vũ Thành, nhìn anh dường
như rất khó thở, trong lòng tràn đầy sợ hãi, đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tiết Phong, cánh tay sít chặt, cô chống lại ánh mắt lạnh lẽo
của Ân Diệc Phong.

“Em giúp anh ta? Điền Tâm Niệm, em lần thứ hai giữa tôi và anh ta lựa chọn anh ta.” Giọng nói không hề có độ ấm chỉ đầy tàn nhẫn, trong mắt
lại tích góp gió lớn mưa rào, “Anh ta không phải là muốn dạy dỗ tôi sao? Hôm nay tôi cũng muốn nhìn anh ta có bản lãnh kia hay không.”

Không muốn thấy cô trong mắt chứa dạt dào người đàn ông khác như vậy, đầu Ân Diệc Phong chỉ đầy một chuyện, chính là muốn đánh ngã anh ta,
làm anh ta thua, làm anh ta nhận rõ người phụ nữ trước mắt anh ta không
nên mơ ước.

Đẩy Điền Tâm Niệm ra, Ân Diệc Phong nắm cổ áo của anh ta hung hăng vung nắm đấm.

“Đừng!” Điền Tâm Niệm dùng sức cạy tay anh, nhưng tay anh tựa như kìm sắt làm sao cũng cạy không ra, cô cố sức đấm người đàn ông trước mắt,
muốn làm anh buông tay ra, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng, nhưng Ân
Diệc Phong đã sớm đánh tới mù quáng, Điền Tâm Niệm càng che chở Phương
Vũ Thành, anh lại càng muốn anh ta thua hoàn toàn.

“Anh dừng tay đi!!!”

Bốp ——

Một bạt tai vang dội, dường như chỉ một giây toàn thế giới lặng im.

Lòng bàn tay cảm giác đau rát, Điền Tâm Niệm luống cuống nhìn lòng
bàn tay đỏ một mảnh, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Diệc
Phong bị đánh lệch một bên, trên mặt đỏ ửng còn lưu lại dấu tay của cô.

“Em…” Điền Tâm Niệm há miệng, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được một tiếng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui