Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

“Ân tổng, anh có cảm thấy hôm nay tỉ lệ mỡ vân cẩm thạch của thịt bò
hơi nhiều không, có chút mềm quá, ăn vào sẽ mắc ói, còn nữa hôm nay ốc
vòi voi thật khó ăn, một mùi tanh đất, ẩn ở trong vỏ làm thịt mau thối.”

Chân mày Điền Tâm Niệm nhíu một cái, Diệp An Bình nói rất tổn hại, ý đầy châm chọc.

Trên mặt Ân Diệc Phong không có chút biểu tình nào, nghe vậy, ngẩng
đầu nhìn Điền Tâm Niệm ngồi bên cạnh cúi đầu không nói một lời chỉ lo
ăn, môi lạnh nhạt khẽ mở, nhấn mạnh từng chữ nói, “Không cảm thấy.”

Điền Tâm Niệm tay cầm chiếc đũa dừng lại, tim từ từ co rút đau đớn.

Ân Diệc Phong chú ý tới động tác của cô, thân thể hơi dựa về phía
sau, ngón tay trên miệng ly rượu từ từ trượt, đôi mắt nhìn cô không chớp mắt, không buông tha một tia biểu tình nào trên mặt cô.

“Ăn đồ cũng như chọn phụ nữ, khẩu vị của mỗi cá nhân cũng không giống nhau, em cảm thấy chán ngán, nhưng tôi lại cảm thấy vừa ăn, tựa như
chọn phụ nữ, đàn ông đương nhiên thích tri kỷ dịu dàng an phận.” Tối
thiểu không đến mức vì đàn ông khác đánh chồng của mình, tối thiểu sẽ
không nhìn chồng của mình nằm ở trên sàn nhà mà thờ ơ.

Tay run một cái, chiếc đũa ở trên sashimi rơi trong cái đĩa, Điền Tâm Niệm mân chặc môi, tay trái giấu ở dưới bàn, móng tay bấu thật sâu vào
da thịt, khi trong lòng luồng co rút đau đớn đi qua, cô mới ngẩng đầu
ánh mắt đúng lúc chạm vào ánh mắt của Ân Diệc Phong.

Bốn mắt nhìn nhau, Ân Diệc Phong nhướng mày, trong mắt lóe lên một
tia châm biếm, Điền Tâm Niệm nắm chặc chiếc đũa, “Là phụ nữ đều sẽ có
một mặt dịu dàng, nhưng dịu dàng cũng phải xem là đối với người nào, đối với đàn ông hay thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ thì
không đáng.”

Ánh mắt trong suốt Điền Tâm Niệm thẳng tắp nhìn vào ánh mắt của anh,
thản nhiên, không có chút ưu tư nào, giống như chỉ kể một sự thật.

Môi mỏng nhếch, đây là biểu hiện anh không vui, Điền Tâm Niệm nhìn môi của anh, không khỏi tự giễu cười.

Ân Diệc Phong giận dữ, ngón tay ở trên ly rượu rút chặc, đôi mắt đen
láy khóa người phụ nữ trước mắt toàn thân tản ra lạnh giá rồi lại mãnh
liệt tức giận, thật giống như muốn ăn cô.

Lưu Tử Sam hơi ngẩng đầu, móng tay bấu vào lòng bàn tay, nhìn hai
người người này một lời người kia một lời đối lập nhau, rõ ràng lời nói
ra cũng đả thương người như vậy, nhưng đang lúc trong bọn họ nói chuyện
lại không để cho người ta chen một câu, cô giống một người ngoài, ngồi ở chỗ kia, một câu nói cũng nói không nên lời.

Diệp An Bình muốn đúng loại kết quả này, nhìn Lưu Tử Sam bên cạnh
nhịn không được mắt trợn trắng, nghĩ thầm nếu như là cô, đã sớm bỏ chạy, cũng không như Lưu Tử Sam bình tĩnh như thế.

“A ~~” Ân Diệc Phong giận quá thành cười, “Phụ nữ không có sức quyến
rũ mới nói đàn ông không thật lòng, giống như đàn ông không có tiền mới
thấy được phụ nữ là con buôn, tim không có đặt ở trên người đàn ông, bị
vứt bỏ cũng là đáng đời.”

Diệp An Bình lần đầu tiên cảm thấy Ân Diệc Phong miệng còn độc hơn mình.

Điền Tâm Niệm vừa định cãi lại, điện thoại đặt ở bên cạnh bàn vang lên.

Ân Diệc Phong cúi đầu, nhìn tên phía trên, mặt nhất thời u ám.

Chân mày Điền Tâm Niệm cũng không khỏi nhíu, điện thoại điên cuồng vang, cô nhận cũng không được mà không nhận cũng không được.

Trên màn hình lớn của điện thoại hiện thình lình hai chữ to lớp trưởng.

Trước kia điện thoại xinh xắn màu hồng của cô bị Ân Diệc Phong sau
khi cầm đi không trả lại cho cô nữa, sau đó hai người hòa thuận anh đưa
cho cô một điện thoại màn hình lớn.

Cô vốn cảm thấy rất mới mẻ cũng không cảm thấy có cái gì không tốt,
nhưng bây giờ mới cảm thấy, ai gọi tới xung quanh đều có thể thấy rõ
ràng tên phía trên.

“Chị, chị có điện thoại kìa.” Lưu Tử Sam đúng lúc mở miệng, giọng nói thật thấp giống như là có lòng tốt nhắc nhở.

Nhìn mặt u ám Ân Diệc Phong, Diệp An Bình hừ lạnh mở miệng, “Chúng tôi không có điếc!”

Điền Tâm Niệm không có cách nào chỉ có thể nhận, “Lớp trưởng.”

“Tâm Niệm, xin lỗi, anh thay mẹ anh xin lỗi em, em đừng giận bà ấy.”

Phương Vũ Thành tỉnh lại vẫn không thấy Điền Tâm Niệm đến thăm anh,
hỏi tới cùng Tiết Phong mới nói cho anh biết, chuyện mẹ Phương bạt tai
Điền Tâm Niệm.

Nghe trong lời nói anh sốt ruột cùng lo lắng, cô theo bản năng nhếch môi, “Em không sao, anh yên tâm đi, em không có tức giận.”

Phương Vũ Thành bên đầu kia ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi, “Anh xem báo… Em…”

Biết anh hỏi đến chuyện của cô và Ân Diệc Phong, trong lòng Điền Tâm
Niệm đau xót, không muốn nhiều lời, “Em không sao, anh yên tâm đi, chờ
em có thời gian sẽ đi thăm anh.”

Có thời gian?

“… Được.” Phương Vũ Thành có chút thất vọng, nhưng mà cũng nghe được tâm trạng cô không tốt.

Trên mặt Ân Diệc Phong biểu tình biến đổi lại thay đổi, anh không
nghe được người bên đầu điện thoại kia nói cái gì, nhưng mà từ trong lời của Điền Tâm Niệm nói, dường như hai người nói yêu thương, nhà gái tức
giận, nhà trai gọi điện tới xin lỗi.

Diệp An Bình sốt ruột đầu đầy mồ hôi, điện thoại này tới thật đúng là không đúng lúc, nhìn Ân Diệc Phong gương mặt u ám cũng biết anh tức
giận không nhẹ.

Diệp An Bình ở dưới bàn lặng lẽ thọt chân Điền Tâm Niệm, ánh mắt ý bảo cô cúp máy lẹ đi.

Điền Tâm Niệm vốn cũng không muốn nói gì nhiều, vội vã nói mấy câu thì cúp máy.

Cô cũng biết lúc này nhận điện thoại của Phương Vũ Thành không khác
đổ thêm dầu vào lửa ở quan hệ của bọn họ, nhưng lần bị thương này của
anh dù sao cũng là vì Ân Diệc Phong, cũng là vì cô dựng lên, về tình về
lý cô cũng không thể không tiếp.

Ân Diệc Phong biểu tình thản nhiên, cầm khăn giấy xếp lại, giọng nói
gợi cảm từ tính mang theo nhàn nhạt cưng chìu, nói với Lưu Tử Sam, “Nhìn em ăn dính đầy mặt, giống như một con mèo nhỏ.”

Nói dùng khăn giấy lau nhẹ ở khóe miệng cô ta.

Lưu Tử Sam vai co rụt lại có chút vừa mừng lại vừa lo, đỏ mặt nói, “Để tự em lau được rồi.”

“Đừng nhúc nhích!” Giọng Ân Diệc Phong trầm xuống, Lưu Tử Sam tay giơ lên vội vã buông xuống, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn
anh.

Đỏ mặt, tràn đầy vẻ ngượng ngùng con gái.

Diệp An Bình nhìn thấy mà mắc ói, chỉ cảm thấy Lưu Tử Sam này rất
không biết rõ tình trạng, từ khi cô ngồi xuống, cô không thấy Lưu Tử Sam ăn cái gì, trên mặt làm sao có thể dơ chứ.

Điền Tâm Niệm thật ra không có chú ý những chuyện này, nhìn Ân Diệc
Phong cẩn thận từng li từng tí lau miệng cho cô ta, cô chỉ cảm thấy ngực buồn bã, sắp không thở nổi.

“Tôi đi toilet chút.”

Coi như cô hèn nhát cũng được, cô biết cô không nên bỏ đi, nhưng bây
giờ cô không có cách nào mắt thấy anh và người khác tình chàng ý thiếp
mà thờ ơ được.

Đứng ở trước gương toilet, cô nhìn mình cảm thấy mệt mỏi quá, rõ ràng khổ sở trong lòng muốn chết, vẫn còn phải ngụy trang kiên cường đấu võ
mồm với anh.

Nếu như sớm biết rằng lòng của cô đau đến thế, vừa mới bắt đầu cô sẽ
không có hi vọng với cuộc hôn nhân này, cô tình nguyện Ân Diệc Phong cho tới bây giờ cũng không có thay đổi, vẫn luôn giống lúc đầu xấu xa như
vậy, cô chắc chắn cũng sẽ không động tâm.

Rửa tay, nước chảy lạnh lẽo lướt qua đầu ngón tay, cảm giác mát lạnh phút chốc làm lòng của cô thư thái.

Cô mới vừa muốn mở cửa đi ra ngoài, cửa mở, Lưu Tử Sam đi vào.

Cô không muốn cùng Lưu Tử Sam một mình chung một không gian, muốn vượt qua cô ta lại bị Lưu Tử Sam chặn lối đi.

Lưu Tử Sam lạnh lùng ngẩng đầu, trong mắt đâu còn có vô tội vừa rồi, “Cô cố ý.”

Điền Tâm Niệm nhướng mày, “Tôi không rõ cô có ý gì.”

“Cô còn giả bộ, tôi vẫn cho là cô lòng dạ tốt, không nghĩ cô lại cố ý dẫn Diệp An Bình theo tới nhục nhã tôi, làm tôi khó xử, đúng, xuất thân của tôi không có cao quý như cô, tôi không có có tiền như cô, nhưng vậy thì thế nào, vẫn không phải là bởi vì cô có người ba tốt mà thôi, bộ đồ này là cô tặng tôi, bây giờ tôi sẽ trả lại cô.”

Nói, Lưu Tử Sam nắm cổ áo của mình dùng sức kéo một cái!

Xẹt,

Tay xé nát một mảnh áo.

“Cô đang làm gì vậy, xé đồ, một hồi làm sao cô đi ra ngoài được.”
Điền Tâm Niệm nhìn động tác của cô ta chân mày không khỏi nhíu lại, “Cô
không cần phải kích động như vậy, An Bình tính tình cậu ấy chính là như
vậy, ngày đó ở cửa hàng cô cũng nhìn thấy. Cậu ấy cũng không phải nhắm
vào cô, cậu ấy chỉ là muốn giúp tôi mà thôi, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy
cũng không có làm gì sai không phải sao?”

Mặc dù cô cũng cảm thấy Diệp An Bình nói hơi quá khó nghe, nhưng mà ở trước mặt của Lưu Tử Sam cô đương nhiên sẽ không nói An Bình không
đúng.

“Cô có ý gì? Cô cảm thấy tôi nên bị cô ta sỉ nhục như thế sao? Các
người chỉ là có tiền hơn tôi mà thôi, cô xuất thân tốt tướng mạo đẹp, gả cũng tốt, chỉ là cô hết lần này tới lần khác không biết quý trọng, chân đạp hai thuyền, cho nên tôi cũng không cảm thấy tôi có cái gì có lỗi
với cô, mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, lúc trước
tôi chưa từng nghĩ tới muốn cướp cái gì của cô, chỉ là xa xa có thể nhìn anh ấy, tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn, tôi chưa từng nghĩ có thể cùng
với anh ấy, là cô không biết quý trọng, tôi mới nắm lấy cơ hội, huống
chi… Diệc Phong anh ấy cũng không thích cô không phải sao?” Lưu Tử Sam
nhẹ giọng nói, một câu cuối cùng cực kỳ chắc chắc.

“Cô cho rằng anh ấy thích cô?” Điền Tâm Niệm không biết Lưu Tử Sam chắc chắc từ đâu buộc miệng hỏi.

“Tối thiểu, anh ấy thích… Mặt của tôi, không phải sao?” Lưu Tử Sam không nhường chút nào đối mặt cô.

Điền Tâm Niệm sửng sốt, mới chợt hiểu ra, giật mình nhìn cô ta, “Cô, cô biết?”

“Đúng, tôi trong lúc vô tình biết, tôi không ngại làm thế thân của
người nào, chỉ cần có thể bên cạnh Diệc Phong tôi đã cảm thấy rất vui
vẻ, giống hôm nay đi ăn trò chuyện với anh ấy tôi cũng rất vui vẻ, đây
cũng là nơi tôi ghét cô, bởi vì cô không biết quý trọng cơ hội như thế.”

Điền Tâm Niệm quả thực không cách nào tiếp thu, cảm thấy thật khó
tin, cô nhìn cô gái trước mắt đột nhiên cảm thấy thật xa lạ, lại có
người cam tâm tình nguyện đi làm thế thân.

“Làm phiền cô tránh ra, tôi không có hứng thú nghe cô nhận thức ra
sao, cô tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài.” Điền Tâm Niệm từng giây từng
phút cũng không muốn cùng ở chung một chỗ với cô ta, cô thật sợ cô bị
kích động sẽ ra tay đánh người, cô không có thói quen đánh người, lớn
như vậy cô lần đầu tiên đánh chính là Ân Diệc Phong, nhưng đối với Lưu
Tử Sam cô thật là không thể nhịn được nữa.

“Xin lỗi.” Lưu Tử Sam chợt mở miệng.

“…” Điền Tâm Niệm ngẩn ra, không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên xin
lỗi, còn chưa phản ứng kịp thì thấy cô ta thân thể vừa chuyển đầu đụng
vào tường.

“A …” Là tiếng kêu thê thảm của cô ta.

Điền Tâm Niệm trợn to hai mắt, tiếng kêu sợ hãi cắm ở trong cổ họng, hô hấp bị kiềm hãm, không dám tin nhìn hành động của cô ta.

Chỉ thấy thân thể Lưu Tử Sam mềm nhũn ngã xuống đất, cái trán đầy máu tươi.

Rầm ——

Cửa phòng toilet chợt bị đẩy ra, cô Ân Diệc Phong nhìn xuất hiện ở trước mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui